Editor: Linh

Đêm đã rất khuya, trong phủ tướng quân vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Trên tường trong thư phòng treo một bức bản đồ nước Khương và nước Đông Khuê, Vệ Anh ngồi ở trước bàn, nhìn những người liên quan vẻ mặt ngưng trọng trước mặt.

“Chu Chương, Bàn Cửu tổng cộng dẫn theo bao nhiêu nhân mã?” Vệ Anh con ngươi sắc bén nhìn về phía Chu Chương, Chu Chương lập tức bước ra khỏi hàng báo cáo, “Bước đầu phỏng đoán, hẳn là không ít hơn 20 vạn.”

Vệ Anh nhíu mày, quân Kỳ Châu vốn chỉ có năm vạn binh, lần này hắn đến mang theo năm vạn nhân mã, cộng lại cũng chỉ mới mười vạn, luận binh lực, bọn họ hiện tại không thể nghi ngờ là đang ở thế hạ phong.

“Phong Tình, lập tức sai người tám trăm dặm khẩn cấp hồi Kinh, báo cáo việc này lên phụ hoàng, xin ngài phái binh trợ giúp.

“Mạt tướng lĩnh mệnh.” Phong Tình nói xong liền phái một binh sĩ đứng ngoài cửa đi xuống truyền lệnh.

Vệ Anh nghĩ nghĩ, lại nói: “Còn có, lập tức bắt đầu chiêu binh ở khắp nơi.”

Phong Tình không đồng ý nhíu nhíu mày, “Người ta đều đã đánh đến, chúng ta bây giờ chiêu binh còn kịp không?”

Vệ Anh mấp máy môi, nói: “Nước Đông Khuê người người dũng mãnh thiện chiến, binh lực của chúng ta lại kém xa Bàn Cửu, trước khi viện binh của phụ hoàng đến, chúng ta tốt nhất nên ở nơi trú đóng không ra. Đồng thời chúng ta cần tận dụng khoảng thời gian này, tận lực chiêu mộ binh lính.”

Lời Vệ Anh nói không phải không có lý, lúc này nếu bọn họ đánh với Bàn Cửu, nhất định là không chiếm được chút ưu việt nào. Nếu như Kỳ Châu bị chiếm đóng, chính là mở ra một cánh cửa cho nước Đông Khuê, giúp bọn họ có thể tiến quân thần tốc. Phong Tình gật gật đầu, lại phái người đi xuống truyền lệnh.

“Thành Ký Châu dễ thủ khó công, chỉ cần chúng ta không vội vàng xuất chiến, chống đỡ được đến khi viện binh tới không có vấn đề.” Vệ Anh vừa dứt lời đã bị Mục tướng quân đánh gãy: “Đại quân từ Kinh thành chạy đến Ký Châu ít cũng phải một tháng, ngươi là chuẩn bị để chúng ta làm rùa đen rụt đầu một tháng?”

Mục Tu từ nhỏ lớn lên ở đại mạc, là một nam nhân huyết lệ chân chính. Hắn thân hình cao lớn, tiếng như chuông đồng, từ khi bắt đầu đóng quân đã luôn đóng tại Ký Châu.

Mấy năm trước, biên giới Ký Châu thường có sơn tặc cướp đường, đám sơn tặc này vô cùng hung hãn, đoạt của không ít thương lữ qua đường, còn không lưu một người sống. Sau này là Mục Tu dẫn theo khoảng trăm tướng sĩ, tìm đường giết lên núi, trực tiếp chém đứt đầu tặc đầu lĩnh khi còn đang trong mơ, thay Ký Châu nhổ một khối u ác tính.

Sau này Đại vương nước Đông Khuê thân thể không tốt, binh quyền dần chuyển sang tay Bàn Cửu. Bàn Cửu vẫn luôn muốn xâm lược nước Khương, nhiều lần thử khởi xướng tấn công thành Ký Châu, đều là bị Mục Tu đả bại.

Lần này nghe nói Bàn Cửu cháu họ nhà rùa dẫn theo đại quân đánh tới, vậy mà Vương gia lại bảo bọn hắn ở nơi trú đóng không ra, Mục tướng quân đương nhiên là không đồng ý.

Vệ Anh liếc nhìn Mục Tu một cái, nhàn nhạt nói: “Ta có thể lý giải tâm tình của Mục tướng quân, nhưng một tướng lĩnh tốt cần chính là trí dũng song toàn.”

“Đừng cho là ta nghe không hiểu ngươi đang mắng ta có dũng không mưu!” Mục Tu nhìn Vệ Anh, mặt sung huyết đỏ bừng, “Là một nam nhân phải lên chiến trường chém giết, ta chỉ gặp qua binh lính chết trận sa trường, chưa từng nhìn thấy binh lĩnh nghẹn chết trong cửa thành!”

Vệ Anh vẫn sóng nước chẳng gợn, “Vậy thì ngươi hãy thừa dịp này mà kiến thức đi.”

Mục Tu: “….”

Nếu không phải vì người này là Vương gia, hắn nhất định sẽ không đánh một quyền không thôi!

Vệ Anh đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị kết thúc cuộc họp lần này: “Phong Tình, truyền lệnh xuống, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện mang binh lính ra khỏi thành.”

“Rõ.” Phong Tình lên tiếng, Vệ Anh liền đi ra khỏi thư phòng. Vỗ vỗ vai Mục Tu còn đang nổi nóng, Phong Tình toét miệng cười, “Nếu chừng nào ngươi muốn đánh hắn, thuận đường gọi ta với.”

Mục Tu: “….”

Mục tướng quân có chút không hiểu, trong quân doanh này quan hệ giữa người với người, hình như vô cùng phức tạp.

Khi Vệ Anh trở lại nội viện, Ôn Ly vẫn còn chưa ngủ. Hắn nhìn Ôn Ly đang nằm tròn mắt ngẩn người trên giường, không tiếng động cười cười, “Ly Nhi, không ngủ được à?”

Nghe thấy tiếng Vệ Anh, Ôn Ly ‘xoạt’ cái ngồi dậy, “Thế nào rồi?”

Vệ Anh ngồi xuống bên giường, ôm Ôn Ly vào trong lòng, “Không có việc gì, ta đã phái người hồi Kinh bẩm báo phụ hoàng, chúng ta chỉ cần thủ vững đến khi viện binh đến, nước Đông Khuê sẽ không có phần thắng.”

Ôn Ly nghĩ nghĩ, đại quân từ Kinh thành đến ít nhất cũng phải một tháng, tuy rằng Ký Châu dễ thủ khó công, nhưng tình hình chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, thật sự có thể chống đỡ đến khi đại quân đến sao?

Vệ Anh nhéo nhéo mặt Ôn Ly, khẽ nói: “Ly Nhi, ta nói rồi, tất cả có ta.”

Thấy u sầu giữa trán Ôn Ly vẫn chưa biến mất, Vệ Anh tăng thêm giọng, “Hay là, nàng không tin ta?”

Ôn Ly sững sờ một lát, lập tức ngẩng đầu lên hôn lên mặt Vệ Anh, “Ta tin.”

Vệ Anh cười cười, hôn lên môi Ôn Ly.

Bên kia, Bàn Cửu mang theo đại quân hạ trại cách thành Ký Châu ba trăm dặm, mỗi ngày đúng giờ phái người đến cửa thành khiêu chiến. Nhưng trên cửa thành Ký Châu vẫn treo cao kim bài miễn chiến.

Cứ giằng co như vậy mười ngày, Mục tướng quân nhẫn nại đã đến điểm cực hạn.

“Báo —- tướng lãnh nước Đông Khuê lại ở ngoài thành khiêu chiến!” Một lính liên lạc chạy vào bẩm báo với Vệ Anh. Vệ Anh một tay chống đầu, phất phất tay với lính liên lạc ý bảo hắn đi xuống.

“Thảo con mẹ nó!” Mục Tu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chửi ầm lên, “Lão tử ngồi không yên, lão tử muốn ra khỏi thành giết đám rùa đó, muốn lật trời rồi mà!”

Mười ngày này, tướng lĩnh nước Đông Khuê luân phiên thay đổi đứng dưới thành chửi bậy, lăn qua lộn lại hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn mấy lần. Nếu hắn lại co đầu rụt cổ trong tường thành không ra, hắn không phải nam nhân nữa!

Mục Tu nói xong liền làm bộ muốn đi, lại bị Chu Chương ngăn lại. Mục Tu nhìn Chu Chương, đôi mắt trợn to như chuông đồng, “Chu tướng quân, ngươi đừng ngăn cản ta! Hôm nay ta nhất định phải đánh cho bọn con rùa kia không tè ra quần không thể!”

“Bọn họ có 20 vạn đại quân.” Chu Chương nhắc nhở.

“20 vạn thì sao!” Mục Tu giơ chân, “Gia lấy một địch vạn không nói chơi!”

Chu Chương không mua trướng, vẫn lù lù không động che ở cửa.

Một người muốn đi, một người muốn ngăn cản, hai người cứ nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không chịu thoái nhượng.

Vệ Anh ngồi ở trước bàn liếc nhìn Mục Tu một cái, mở miệng: “Mục tướng quân, nếu bổn vương chấp thuận ngươi ra khỏi thành nghênh địch, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”

Mục Tu vừa thấy có chuyển cơ, vội nói: “Nhất định có mười phần nắm chắc!”

Vệ Anh cúi đầu khẽ cười một tiếng, “Mục tướng quân, nói miệng không bằng chứng, ngươi có dám lập Quân lệnh trạng*?”

(*) Quân lệnh trạng: giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh.

“Dám! Có gì mà không dám!” Mục Tu nói xong liền bước về phía Vệ Anh, “Nếu đánh bại ta cũng không có mặt mũi sống trở về!”

Vệ Anh lắc lắc đầu, Mục Tu này tuy là mãnh tướng khó gặp, nhưng loại tình huống trước mắt này, cho dù hắn có thể đánh thắng một trận thì quân Ký Châu cũng sẽ tổn thất thảm trọng. Mà Bàn Cửu có thể tùy thời chỉnh lại nhân mã tấn công tới, đến lúc đó, cửa thành Ký Châu này, bị công phá chỉ là chuyện dễ dàng.

Nhưng quân nước Đông Khuê liên tục chửi bậy ở ngoài thành đã mười ngày, không nói Mục Tu và chúng tướng sĩ, ngay cả Vệ Anh cũng có chút tức giận. Nếu còn cứ tiếp tục trú đóng không ra, cảm xúc của tướng sĩ trong quân chỉ sợ sẽ càng thêm không ổn định. Đến khi đó Bàn Cửu khởi xướng tấn công mạnh, ngược lại bất lợi cho bọn họ hơn.

“Đánh một trận cũng không phải không thể, nhưng phải chú ý phương pháp.”

Mục Tu nhìn Vệ Anh, hướng hắn vẫy vẫy tay, “Vậy ngươi nói đánh thế nào! Chỉ cần có thể ra ngoài giáo huấn bọn họ, ta nghe theo ngươi tất!”

Vệ Anh nghĩ nghĩ, hỏi Phong Tình: “Trong doanh của ngươi có phải có một người kêu Lý Vinh không? Nghe nói tên của hắn bách phát bách trúng, là tay Thần tiễn có tiếng trong quân.”

“Đúng là có một.” Phong Tình gật đầu, “Ta đi gọi hắn đến?”

“Ừ.”

Lý Vinh đeo cung tiễn sau lưng, đến rất nhanh, “Vương gia có gì phân phó?”

Vệ Anh nói: “Nếu bổn vương muốn ngươi vào lúc hai quân giao chiến bắn trúng Bàn Cửu, ngươi có thể nắm chắc?”

Lý Vinh nghĩ nghĩ nói: “Bắn chết hắn thì không nắm chắc, nhưng bắn bị thương thì không thành vấn đề.”

“Tốt lắm, vậy thì lúc giao chiến ngươi tìm đúng thời cơ bắn hắn xuống ngựa.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Vệ Anh lại nói với đám người Mục Tu: “Bàn Cửu bị thương, quân Đông Khuê nhất định sẽ lui lại, quân ta không thể ham chiến, thả bọn họ đi là được. Trận chiến này chỉ để giảm nhuệ khí của bọn họ, cũng để tướng sĩ quân ta tiêu trừ cơn giận trong lòng.”

Mấy người lĩnh mệnh, Mục Tu hào khí vỗ vỗ bả vai Phong Tình, “Vậy thì vẫn ấn theo quy củ cũ, ta phụ trách đánh nhau, ngươi phụ trách chửi người, nhất định phải chửi trả lại tất cả những gì bọn họ chửi chúng ta mấy ngày nay!”

Phong Tình nghĩ nghĩ, nói với Mục Tu: “Thật ra ta cảm thấy chúng ta đều vô dụng, một mình Khánh vương là có thể hoàn thành hai hạng nhiệm vụ này.”

Mục Tu kinh ngạc nhìn Phong Tình, “Hắn vậy mà còn có thể biết mắng người hơn cả ngươi nữa?”

Phong Tình vẻ mặt chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, rơi lệ nói: “Núi cao còn có núi cao hơn?”

Mục Tu: “…..”

Lúc này Ôn Ly đang ở trong viện hóng gió, tiếng hệ thống không gọi mà truyền tới —-

[Tinh! Hình thức chiến tranh chính thức khởi động! Ở dưới hình thức này, người chơi giết chết tướng sĩ NPC của địch quốc sẽ không bị hệ thống xử phạt.]

[Tinh! Người chơi Ôn Ly mở ra thuộc tính [cân quắc không thua tu mi], mời người chơi mặc áo giáp ra trận!]

Ôn Ly: “…..”

(OvO) Hả? Hệ thống ngươi vừa nói cái gì?

[Mời người chơi mặc áo giáp ra trận! Xin người chơi đừng ác ý bán manh!]

Ôn Ly: “…..”

Nếu ta bất hạnh chết trận sa trường làm sao bây giờ?

[Sẽ phán định trò chơi thất bại, mong người chơi chú ý an toàn!]

…..

Đừng luận về an toàn trên chiến trường với ta được không.

Nhưng là hệ thống đã nói như vậy, chẳng lẽ Vệ Anh định đánh nhau với Bàn Cửu à? Nếu thật sự là như vậy, nàng sẽ không để ý cùng lên chiến trường giết địch, dù sao…. rảnh rỗi không có việc làm.

Đám người Vệ Anh rất nhanh đã điểm xong nhân mã, chuẩn bị ra khỏi thành nghênh địch. Trước khi đi, hắn đặc biệt đi gặp Ôn Ly một lần. Ôn Ly đang đứng trong sân, tay cầm ngân thương, người mặc quân trang.

Vệ Anh theo bản năng nhíu nhíu mày, “Ly Nhi, nàng mặc như vậy để làm gì?”

Ôn Ly cười cười, tiến lên phía trước nói: “Ta nghe nói mọi người muốn ra khỏi thành nghênh địch, ta muốn theo mọi người cùng đi.”

“Làm càn.” Vệ Anh nghe Ôn Ly nói như vậy, mày càng nhíu chặt hơn, “Nàng một nữ nhi gia, lên chiến trường cái gì?”

Ôn Ly không phục nhìn về phía Vệ Anh, “Mục phu nhân không phải nữ à, nàng cũng lên chiến trường giết địch đấy thôi.”

Vệ Anh mấp máy môi, “Nàng và Mục phu nhân sao giống nhau được.”

“Không giống chỗ nào?” Ôn Ly lại càng không phục.

“Nàng là Vương phi!”

“Vậy chàng còn là Vương gia đó!”

“……” Vệ Anh nhìn Ôn Ly một cái, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, “Sao ta có thể để nàng đi làm chuyện nguy hiểm như vậy được chứ.”

Ôn Ly mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Chàng yên tâm đi, ta từ nhỏ đi theo phụ thân tập võ, chàng không cần lo lắng cho ta.”

Vệ Anh thở dài một hơi, làm sao có thể không lo lắng đây.

“Chàng để ta đi đi, ta cam đoan sẽ không làm cản trở!” Ôn Ly tiếp tục thuyết phục Vệ Anh.

“Được rồi.” Vệ Anh thấy Ôn Ly kiên quyết như thế, cuối cùng nhả miệng, “Nhưng nàng phải luôn đi theo bên người ta đấy.”

“Được.” Ôn Ly cam đoan.

Cửa thành, chúng tướng sĩ thấy Vương phi vậy mà mặc áo giáp cùng bọn họ ra trận, sửng sốt đủ ba phút. Mục phu nhân ngược lại rất tán thành Ôn Ly, “Vương phi không hổ là tướng môn hổ nữ! Ai nói nữ nhân thì không thể lên chiến trường, hôm nay chúng ta sẽ để bọn cháu nhà rùa kia kiến thức, cái gì gọi là cân quắc không thua tu mi!”

Ôn Ly: “….”

Ngân câu ngay tại chỗ giật giật chân, chúng tướng sĩ thấy Vệ Anh kéo cương ngựa, vận sức chờ phát động, cũng nghiêm túc theo.

“Dỡ bài miễn chiến xuống, mở cửa thành nghênh địch.”