Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 2: Thế giới 1 Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (1)

Từ phương xa truyền đến tiếng sấm ầm ầm, chân trời mây đen kéo đến như muốn đè sụp thành phố, tia chớp ngoằn ngoèo như ẩn như hiện, khả năng mưa to sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Hẻm nhỏ dơ bẩn phía sau phố lớn tản ra mùi hôi thối của rác rưởi, người đi đường đi ngang qua đều che mũi miệng lại, bước đi vội vàng.

Ở chỗ sâu nhất trong hẻm nhỏ, một thiếu niên gầy ốm bị thô bạo đẩy ngã xuống trên mặt đất, vừa ngã xuống đã bị một trận quyền cước như mưa rơi xuống trên người. Thiếu niên chết lặng co thành một đoàn, cậu không ôm lấy đầu mà ngược lại che thật chặt một cái bánh ở trong ngực.

Thiếu niên không phản kháng rốt cuộc làm người bạo hành cảm thấy không thú vị, mấy tên lưu manh hùng hùng hổ hổ ngừng lại.

"Phi! Cái đồ chó này, ngày thường không phải rất kiêu ngạo hay sao? Như thế nào lại không kêu la?" Người dẫn đầu rất đắc ý.

"Lão đại anh không phải không biết, Thân Đồ Xuyên hắn vốn dĩ chính là một con chó mà Lý Thác nuôi dưỡng, hiện tại Lý Thác đã đính hôn cùng đại tiểu thư hào môn, thăng chức rất nhanh, một lần cũng chưa quay trở lại tìm hắn, phỏng chừng là ngại thân phận bị thấp kém đi."

"Nhưng còn không phải là vậy sao, nghe nói bọn họ hai người lần trước bị Lý lão tứ đánh thành trọng thương, Lý Thác được đại tiểu thư cứu, còn tên chó này tưởng rằng huynh đệ của mình gặp bất trắc, kéo lê vết thương tìm người khắp nơi, kết quả không trị liệu kịp thời bị cắt chân đi, nếu không phải hai ngày nay tin tức đính hôn bay đầy trời, phỏng chừng hắn vẫn còn đi tìm người đây."

Tên đại ca nghe vậy xuy một tiếng, lại nhìn Thân Đồ Xuyên dưới chân, như bố thí từ trên cao xuống: "Xem mày cũng là người đáng thương, không bằng cúi đầu lạy tao, trước kia mày cùng Lý Thác tạo phiền toái cho tao, tao sẽ không so đo, thế nào?"

"Có nghe thấy không, nhanh nhanh dập đầu nhận sai với lão đại chúng ta!" Đám chó săn lập tức ồn ào lên, một tên còn dẫm lên ống quần bên trái trống không của người thiếu niên.

Dường như trò đùa thật vui, vài người trong bọn nhiều chằm chằm chân trái đã mất của cậu, cười ác ý.

"Cùng là từ một cô nhi viện ra, Lý Thác có thể tiến hào môn ăn cơm mềm, mày lại chỉ có thể giống rác rưởi tồn tại, thật đúng là cùng là con người nhưng mệnh thì khác nhau nha."

Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm mặt đất, hai mắt như trống không, dường như những người này cùng cậu không có quan hệ gì.

Đại ca thấy cậu làm lơ mình, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, ánh mắt như rắn độc dừng lại trên người cậu, sau một lúc lâu không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười, một chân dẫm lên người cậu, dùng sức mà nghiền nghiền, đế giày đã dẫm qua rác rưởi lập tức nhuộm cả người cậu thành màu đen, miếng bánh không được che kín cũng không may mắn được thoát khỏi.

"Thứ gì bảo bối như vậy, đưa cho tao nhìn xem chút nào!" Biết rõ đó chỉ là đồ ăn, đại ca vẫn ác ý hỏi ra.

Đôi mắt Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt đỏ bừng lên, gắt gao nắm chặt miếng bánh, chẳng sợ bên trên mặt bánh đã bị dơ cũng không chịu đưa ra. Phản ứng của cậu ngược lại khơi dậy hỏa khí của tên đại ca, hắn đang muốn ngồi xổm xuống giáo huấn cậu, phía sau đột nhiên truyền đến một giống nữ...

"Các vị khi dễ người như vậy, có phải có điểm quá phận hay không."

Ngoại trừ Thân Đồ Xuyên, toàn bộ đám người quay đầu nhìn lại, thấy rõ tướng mạo người tới, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Đi tới là một cô gái khoảng hai mươi tuổi xinh đẹp, làn da trắng nõn như tuyết lộ ra vẻ hồng nhuận khỏe mạnh, tóc đen như mun vừa đen vừa thẳng, cô gái dường như vừa bước ra từ đồng thoại, không trộn lẫn vào hoàn cảnh dơ bẩn chung quanh chút nào.

Khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bàn tay, cái mũi thật thẳng, đôi môi nhỏ đỏ thắm, rõ ràng là dung mạo thanh thuần, lại bởi vì một đôi mắt mê người cùng với dáng người vô cùng thướt tha mà đem lại một hương vị minh diễm đa tình.

Đại ca nuốt nuốt nước miếng, liếm mặt cười ra một hàm răng vàng: "Quá phận sao? Anh đây có thể càng quá phận, em gái có muốn xem hay không."

Hắn vừa nói xong, đám chó săn liền phát ra tiếng cười ai nấy đều hiểu rõ.

Nghe hắn nói tùy tiện như vậy, Quý Thính không những không giận, đôi mắt đào hoa xinh đẹp còn lộ ra điểm ý cười: "Đến một đứa trẻ còn khi dễ, anh thật đúng là không bằng rác rưởi."

Cô nói xong giơ một ngón tay lên, tên đại ca không ngại lời nói nhục mạ của Quý Thính, nở ra nụ cười dâm đãng, vừa muốn thò tay ra kéo, ánh mắt cô trong nháy mắt mị lên, giây tiếp theo cầm cây gậy điện thọc qua.

Gậy điện tuy nhỏ nhưng uy lực lại mười phần, trong ngõ nhỏ lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, lại xem vừa rồi người đàn ông còn muốn chơi trò lưu manh hiện tại khóe mắt muốn nứt ra, ngã trên mặt đất lăn lộn. Nhóm chó săn còn không nghĩ tới sự tình sẽ xảy ra theo hướng này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, trong nháy mắt bọn họ trở nên do dự.

"Tôi đã báo nguy, các người còn không đi, tôi sẽ nói với cảnh sát các người quấy rối tình dục." Quý Thính lạnh mắt, "Nơi này không có camera theo dõi, các vị chắc trên người cũng đã có sẵn án, đến lúc đó nói thế nào còn không phải là tin vào lời của tôi?"

Còi cảnh sát càng ngày càng gần, những người này nhìn nhau, cuối cùng không cam lòng kéo lão đại bọn họ đi. Bọn họ vừa rời khỏi, bả vai Quý Thính lập tức sụp xuống, hít sâu một hơi để bình phục trái tim khẩn trương quá độ, sau đó đi tới trước mặt Thân Đồ Xuyên, nhìn đôi mắt trống không của cậu, không khỏi buông tiếng thở dài.

Sắc trời càng ngày càng tối, mây đen cùng sấm chớp càng tới gần, mưa to đã sắp đến. Quý Thính ôn nhu đưa tay ra: "Vừa rồi còi cảnh sát là tôi nhờ cửa tiệm phía trước báo tin, bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây, trước khi họ phát hiện ra đây là giả, chúng ta rời khỏi nơi này đi."

Thân Đồ Xuyên không có phản ứng, Quý Thính ngồi xổm xuống muốn đỡ cậu lên, còn chưa vươn tay ra, thiếu niên đột nhiên giật giật, rũ mắt chống mặt đất muốn đứng lên, lại bởi vì chỉ có một chân không thể dùng sức, mắt thấy cậu sắp ngã trở lại mặt đất, Quý Thính vội duỗi tay đỡ lấy, Thân Đồ Xuyên lại mặt vô biểu tình rút cánh tay ra, sờ soạng đến quải trượng dơ đến mức không nhìn ra được màu gì, chống người đứng dậy.

Quý Thính nhìn về phía chân trái Thân Đồ Xuyên, thấy từ đầu gối xuống dưới đều trống không, cô không khỏi mím môi. Nguyên bản cô tưởng xuyên lại đây trước khi cậu bị thương, tưởng viết lại vận mệnh của cậu để tránh thương tàn, không nghĩ tới xuyên qua lại tới trễ, đến nơi này rồi cốt truyện đã phát triển đến chỗ cậu đã bị cắt chân.

Sau khi đứng dậy, Thân Đồ Xuyên chống quải trượng thong thả lướt qua, Quý Thính yên lặng đi theo phía sau cậu, lúc đang suy tư nghĩ đối sách thì đột nhiên nhìn thấy cậu đem bánh dính nước bùn đưa lên trên miệng, cô vội vàng bắt lấy cổ tay cậu. Vừa rồi còn xem cô như không có gì, thiếu niên dừng lại một chút, đôi mắt giống như thú bị vây gần chết gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thính.

Quý Thính nhẹ giọng trấn an: "Đã dơ rồi, tôi bỏ đi được không? Cậu ăn vào sẽ bị bệnh, tôi dẫn cậu đi nơi khác ăn."

Cô cũng là đột nhiên nhớ tới, cốt truyện tới đoạn này, cậu ta sẽ vì ăn đồ ăn dơ độc mà dạ dày từ đây trở nên yếu ớt. Hiện tại cậu ta đã bị ăn đánh thật đau, cô không thể để cậu ta bị tra tấn đau thêm nữa.

Dường như Thân Đồ Xuyên không nghe được cái gì, trong ánh mắt cậu chỉ còn lại cái bánh bột ngô trong tay, Quý Thính thử lấy đi đều bị thất bại.

Thiếu niên tuy rằng mới mười bảy tuổi nhưng người đã cao đến 1mét 85, Quý Thính tuy rằng dáng người cao gầy nhưng trước mặt cậu lại thấp hơn gần cái đầu, cường đoạt khẳng định là không được, đang lúc cô nghĩ xem phải khuyên bảo như thế nào, Thân Đồ Xuyên đột nhiên nghiêng người hướng tới phía cô, theo bản năng Quý Thính tiếp được, mới phát hiện cậu đã té xỉu.

Bánh bột ngô được cậu coi như trân bảo trong nháy mắt rơi xuống mặt đất, lăn tới một góc tường đầy nước bùn thối hoắc, hòa vào trong đám rác rưởi ở đó.

Mùi thối trên người thiếu niên quanh quẩn xung quanh chóp mũi, quần áo đã nhìn không ra màu nguyên thủy, quần jean đính đầy mỡ cùng vết dơ, so với váy liền áo trắng trên người Quý Thính thành một hình ảnh đối lập. Quý Thính không để ý chút nào, đỡ lấy người thiếu niên dựa vào tường ở hẻm nhỏ, sau đó gọi điện thoại cấp cứu.

Chờ đến khi đem Thân Đồ Xuyên đưa vào cấp cứu xong xuôi, Quý Thính nhìn đến quần áo dơ dáy trên người cậu, nghĩ nghĩ, lại chạy đi mua một bộ mới, lại trả hai ngàn tìm gấp một người hộ công, giúp cậu rửa sạch sẽ thân thể. An bài xong xui, cô liền đi đại sảnh trả tiền thuốc.

Đứng xếp hàng trả tiền ở đại sảnh, Quý Thính buông tiếng thở dài.

Hai ngày trước cô không thể hiểu được bị một cái hệ thống gọi là người đọc oán niệm trói buộc, nhiệm vụ là trợ giúp mỗi người nam phụ làm người đọc chấp niệm có được kết cục viên mãn, cho đến khi oán niệm của người đọc toàn bộ biến mất cô mới có thể trở về thế giới hiện thực. Mà thế giới hiện tại cô đang ở là nhiệm vụ thứ nhất.

Truyện này có tên "Si ngốc yêu say đắm", nam phụ Thân Đồ Xuyên là bạn tốt của nam chủ Lý Thác, cùng nhau lớn lên, hai người sau một lần bị thương trong lúc vô tình nữ chủ cứu được Lý Thác mà không phát hiện ra Thân Đồ Xuyên bị quăng trong đống rác. Lý Thác được cứu sau đó mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất đi Thân Đồ Xuyên.

Nam phụ cho rằng mình bị phản bội, bởi vì vậy hận nam nữ chủ, sau mười năm xa cách trở về, lợi dụng Lý Thác khôi phục lại được ký ức đối với anh ta đầy áy náy mà điên cuồn trả thù, cuối cùng Lý Thác không thể nhịn được nữa tự tay đưa anh ta vào ngục giam, mà Thân Đồ Xuyên trong ngục giam sau đột nhiễm bệnh cấp tính, khi chết còn chưa đến 29 tuổi.

Trong câu chuyện này tuy rằng Thân Đồ Xuyên là vai ác, nhưng vì tao ngộ khi còn thiếu niên làm người đọc đồng tình, bởi vậy đối với kết cục của hắn thật oán niệm phi thường, hy vọng hắn có thể có một kết tục viên mãn hơn.

Mà nhiệm vụ Quý Thính phải làm, tiền đề là không ảnh hưởng đến Happy Ending cho nam nữ chủ, xoay chuyển vận mệnh để Thân Đồ Xuyên có một kết cục hạnh phúc, mà hạnh phúc kết cục phải được cụ thể định nghĩa từ chính nhân vật. Nói cách khác, chỉ có nam phụ xuất phát từ nội tâm của mình cảm thấy chính mình là hạnh phúc, nhiệm vụ của Quý Thính mới tính là thành công.

Quý Thính suy ngẫm thật kỹ, cô xác định nếu muốn làm Thân Đồ Xuyên cảm thấy hạnh phúc, đầu tiên phải làm là để cậu buông cừu hận đối với Lý Thác, sau đó kết hôn sinh con sống bình an cả đời.

Hiện tại quan trọng nhất là làm cho thân thể cậu bình phục trở lại. Quý Thính buông tiếng thở dài, trả phí xong liền xoay người trở về, bệnh được Thân Đồ Xuyên đã chuyển về phòng bệnh, cô lập tức đi đến phòng bệnh của hắn. Khi Quý Thính đến, hộ công đã làm xong việc, vừa trả tiền vừa cảm ơn, Quý Thính chờ hộ công đi rồi cô mới đến ngồi xuống trước giường bệnh.

Quý Thính nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, rõ ràng là thân cao chân dài, nhưng lại toát ra vẻ dinh dưỡng không đủ, cổ áo hở ra lộ ra xương quai xanh nhọn nhọn, cằm cũng lộ ra vẻ sắc bén mà thiếu niên ở tuổi này không nên có. Có lẽ vì sau khi bị thương không được chăm sóc cẩn thận, làn da trắng xanh xao, môi lại lộ ra vẻ đạm tím như bệnh, cả người toát ra vẻ yếu ớt như sắp chết.

Quý Thính nhìn đến làn môi cậu nứt nẻ, lập tức tìm một miếng bông, dặm chút nước, từ từ một chút một chút thấm ướt giúp cậu. Có lẽ cảm giác được thoải mái một chút, mày Thân Đồ Xuyên nhíu chặt hơi hơi thả lỏng ra.

Mặc dù dang ngủ sang, mày nhíu chặt như vậy như vẻ Thân Đồ Xuyên trong mộng cũng không an ổn. Thân thể cậu được hộ công lau qua, miệng vết thương cũng được băng bỏ, mặc cái áo thun Quý Thính vừa mua, nhìn cậu như một thiếu niên bình thường mười bảy tuổi.

Nhưng trong lòng Quý Thính rõ ràng, lúc này cậu đối với thế giới này đã có hận ý, đã vô pháp làm cho cậu trưởng thành theo hướng bình thường, nếu cô không can thiệp, cậu sẽ càng không ngừng vặn vẹo hắc hóa, cuối cùng chôn vùi mệnh của chính mình.

Quý Thính vừa giúp cậu thấm ướt môi, vừa nhìn nhìn đánh giá, cuối cùng ánh mắt dừng ở bụng nhỏ của cậu, ánh mắt nháy nháy giật giật. Hệ thống đưa cô tới thế giới này có nhắc tới, nam phụ sẽ có một cái bớt màu đỏ ở bên trái xương hông, nam phụ càng thống khổ, màu sắc càng đậm, tương phản đến khi nam phụ hạnh phúc, vết này sẽ hoàn toàn biến mất.

Cho nên trên Thân Đồ Xuyên cũng sẽ có nha, mà hiện tại màu sắc là như thế nào, có thể là hồng hay đã biến đến thành màu đỏ đen? Quý Thính đáng xấu hổ mà tò mò. Thấy cậu còn đang ngủ say, Quý Thính liếc mắt chung quanh một cái, xác định không còn ai khác, lập tức xoa xoa cầm tới lưng quần cậu.

Cô mua cho cậu loại quần thoải mái, bởi vậy chỉ cần kéo xuống qua thắt lưng là có thể nhìn thấy vết bớt kia. Vẻ mặt Quý Thính chờ mong kéo xuống, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt khiếp người, theo bản năng cô ngẩng đầu, trong nháy mắt đối diện với một đôi mắt hoàn toàn không có độ ấm nào.

Thiếu niên vừa mới tỉnh, sắc mặt vẫn không có tia huyết sắc nhìn thập phần suy nhược, nhưng ánh mắt lạnh như băng vẫn làm Quý Thính rùng mình. Ánh mắt cậu từ trên mặt thong thả đi xuống, cuối cùng dừng ở đôi tay cô.

Quý Thính cứng đờ cúi đầu nhìn, thấy đôi tay mình đang đặt ở lưng quần cậu thiếu niên.

"......" Thật sự, cô có thể giải thích, cô thật không phải biến thái.

* Tác giả có lời muốn nói: Quý Thính: Không kịp giải thích, mau lên xe!