Hắn hơi dừng lại, ở bên trong tay áo đã rũ xuống kia, ngón tay đang xiết chặt nỏ cung làm bằng kim loại.

Từ sau ngày hắn phát hiện ở sau cửa sổ có tiếng động, thiếu niên liền biết có thái giám đang theo dõi động tĩnh ở Kiến Chương Cung.

Mà trong mấy ngày này không chỉ ít lần có người tới theo dõi.

Thiếu niên giả bộ không biết, nhưng trong mấy ngày này lại âm thầm làm nỏ dựa theo cách làm trong binh pháp, dùng chủy thủ làm mộc chất của nỏ.

Mũi tên thì dùng thiết phiến làm ra, hắn đã thử hiệu quả của nó, tuy rằng chưa đạt tới trình độ một mũi tên mất mạng như đối phó với mấy tên thái giám kia thì dư giả.

Người tới chính là Vương thái giám.

Hắn là Phó tổng quản thái giám, chính là tâm phúc nhất của Lưu Kỳ, người lần trước nói chuyện ở góc hẻm nhỏ với đồ đệ Lưu Kỳ chính là hắn.

Tiểu đồ đệ của Lưu Kỳ sau chuyện đó về, đã mấy đêm mơ thấy ác mộng, Vương thái giám vốn không cho là đúng, đi thăm Lưu Kỳ không ngờ hắn lại cẩn trọng bảo hắn cẩn thận theo dõi kỹ.

Sắc trời dần tối, thiếu niên trong viện không chú ý tới hắn, hắn liền rón ra rón rén đi sang nhĩ phòng bên cạnh, hắn tính toán sẽ trốn ở bên trong, để theo dõi xem đêm nay có dị thường gì không.

Vương thái giám vừa định đi vào nhĩ phòng, chuẩn bị lén lút nhảy vào từ cửa sổ, thì đột nhiên nghe thấy thanh âm phía sau.

"Hôm nay Vương công công có nhã hứng, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến chỗ ta buông hàn xá?"Vương thái giám nghe vậy sợ tới mức hai đùi run lên cầm cập, nào còn tâm trí trả lời hắn?Rõ ràng người ngồi ở đằng kia để di chuyển phải dùng tới quải trượng, nhưng giờ phút này Vương thái giám lại sợ hãi như đứng trước mặt quái thú khổng lồ, trực giác nói cho hắn biết, người này vô cùng nguy hiểm, vô cùng! Thiếu niên điều chỉnh nỏ trong tay, đọng tác của thiếu khiến khiến Vương thái giám cả kinh, suy nghĩ trở về, hắn mới nhớ tới người này không tiện đi lại, mới bình tĩnh lại, trong mắt hung quang chợt lóe, thừa dịp thiếu niên cúi đầu sửa lại nỏ, đột nhiên Vương thái giám nhào qua, muốn cướp nỏ trong tay thiếu niên đi.

Nhưng Vương thái giám vừa động, bên tai đã nghe thấy một tiếng vèo ở bên cạnh tai, một tiêng "Cạch" vang lên, cùng với tiếng hét thảm thiết từ sự sợ hãi vang lên, mũi tên cắm vào ván gỗ bên cạnh.

Còn chủy thủ kia thì cắm vào cánh tay của Vương công công, khiến hắn sợ hãi đến mức đứng như đóng đinh, dường như không thể động đậy được.

Trên đôi mắt của thiếu niên mang theo ý cười, nhưng sâu bên trong lại là sự lạnh lẽo.

"Vương công công, ngươi vẫn chưa nói cho cô biết, vì sao đêm khuya thanh vắng lại đến chơi?"Vương thái giám đau đến mức đổ hết mồ hôi lạnh ra, nhưng biết không thể nói ra sự thật, cái tên tàn phế này có năng lực giết hắn.

Hắn cũng không dám hét lên để thị vệ đến cứu mình được, rốt cuộc hắn chỉ là một tên nô tài, tuy Phế Thái tử là phế vật, nhưng vẫn có thể dễ dàng giết chết một tên thái giám, mà Dung phi cũng không thể bắt chẹp lỗi này được.

Vương thái giám cầu xin nói, “Tam điện hạ tha mạng! Tam điện hạ tha mạng, lão nô nghe nói gần đây Kiến Chương cung có quỷ, lo lắng cho an nguy của điện hạ!.

.

, cho nên mới! "Hắn sợ tới mức không nói lên lời, hắn tự cho "Lời nói thật" này đã không có sơ hở, nhưng không chú ý tới thái độ của thiếu niên có chút thay đổi.

Thiếu niên cười khẽ một tiếng, thời điểm chĩa nỏ ở giữa chán của Vương công công, ánh mắt tự dưng lại hiện lên chút ôn nhu, "Có quỷ sao, đáng tiếc.

"Vương thái giám vẫn chưa hiểu vì sao thiếu niên lại nói đáng tiếc, nhưng khi nhìn vào mắt của thiếu niên, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì, thì một mũi tên đã nhắm ngay vào trái tim của hắn.

Đáng tiếc ——"Quỷ này, là tiểu yêu quái nhà ta.

"Vẻ mặt thiếu niên thời ơ khi nhìn Vương thái giám ngã xuống, khi nói câu đó có chút ôn nhu trong giọng nói.

Vậy nên ta đã tiễn ngươi lên đường.

Lúc đầu hắn cũng không định ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng cố tính lúc này Vương thái giám lại nhắm tới việc có quỷ.

.