Lưu Kỳ rất nhanh đã bị kéo đi xuống, bị mấy cái thái giám khác thúc giục thu dọn.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn không hiểu sao miếng ngọc đó lại đột nhiên xuất hiện trong lòng ngực mình, nhưng hắn cũng không ngốc, tất nhiên nhớ tới bản thân năm lần bảy lượt bị mất đồ.

Lưu Kỳ không hề đem chuyện này gắn với Kiến Chương Cung, hắn chỉ cho rằng bản thân bị tên đối thủ một mất một còn nào đó hãm hại, trong lòng khó tránh khỏi phẫn nộ lại hồ nghi.

Bọn thái giám ở Kiến Chương Cung không dự đoán được mọi chuyện lại có hướng đi như vậy, rốt cuộc Lưu Kỳ là xây dựng tầm ảnh hưởng từ lâu, mọi người đều không tin hắn sẽ lập tức rơi đài, đồ nhi của hắn còn tin tưởng sư phụ mình hơn, nhìn thấy Lưu Kỳ bị như vậy, vội vàng đi lên.

“Việc này chỉ sợ sư phục bị người ta hãm hại, ngươi cần phải lưu ý gần đây ở chỗ thái giám có chuyện gì không, nếu có vấn đề, nhất định phải thông báo cho ta.

” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Trong việc này tất nhiên có quỷ, nếu để ta bắt được người phía sau, ta nhất định sẽ cho tên đó biết thế nào là lễ độ!”“Ngươi! Nhìn chằm chằm Kiến Chương Cung cho ta!”Đồ đệ hắn gật gật đầu, lắp bắp nói, “Sư phụ, chính là ……”Lưu Kỳ cười lạnh, “Chờ đến khi Nhị điện hạ trở về, ta đi cầu xin điện hạ là được, ta vẫn còn chút tác dụng, cũng không đến mức bị rớt đài nhanh như vậy.

”Hắn tất nhiên sẽ phải bắt được người giở trò quỷ này, rồi sau đó sẽ đem tên đó nghiền thành tro.

Lưu Kỳ lo lắng cho đồ đệ mình thiện lương mềm yếu, nên đã kêu một tên thủ hạ khác qua, sau đó phân phó kế hoạch của bản thân thật cẩn thận, lúc này mới bị người ta lôi đi, lưu luyến rời khỏi Kiến Chương Cung.

Lưu Kỳ là một người khôn khéo , tất nhiên không cam lòng bọ bắt chịu tội trong mơ hồ, chuyện này cũng để chuyện bị cho kế hoạch sau đó.

Còn việc bị Ngũ hoàng tử phạt đi đổ dạ hương này…… Lưu Kỳ chỉ cho rằng Ngũ hoàng tử đang bị nổi nóng, rốt cuộc hắn người của Dung phi, đến lúc đó chỉ cần khóc cầu xin đủ kiểu, nghĩa tình chủ tớ vẫn còn.

Rốt cuộc chuyện ầm ĩ bên ngoài cũng lắng xuống, bên trong Kiến Chương Cung hồi lâu không có động tĩnh.

Thật ra lúc Ngũ hoàng tử nói, thiếu niên đều nghe thấy được, chỉ là mí mắt không thèm nâng mắt lên.

Hắn dựa vào mép giường, trong tay mặt cầm một quyển sách, thường thường không nhịn được che miệng lại ho khan vài tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì ốm yếu lâu ngày nên trông vô cùng xanh xao.

Trong tay hắn là quyển sách cũ bị giấu kĩ của Kiến Chương Cung, bởi vì giấu rất tốt, tạm thời còn dư lại hai quyển, tuy rằng thiếu niên yêu quý, vẫn cứ cuốn lại, hiện ra những vết cũ nát.

Sách này thật cũng không phải là sách ngũ kinh nhất lưu gì, mà là binh pháp.

Hai ngày này thiếu niên vẫn chưa thể xuống giường, mỗi ngày thời gian tỉnh cũng không biết làm gì, hắn liền dựa vào đầu giường đọc sách.

Những lời Trần Nguyên nói thiếu niên đều nghe thấy, nhưng ngón tay vẫn lật trang sách bình thường.

Đoan Vương đã trở lại, sẽ phải xây Đông Cung mới, tân Thái Tử rốt cuộc cũng phải lập, còn phế Thái Tử, chỉ sợ càng thêm chướng mắt.

Tuy vậy nhưng nội tâm hắn không hề dao động, rốt cuộc tân Thái Tử phải lập, có thể kéo dài tới hiện giờ, hắn đã cảm thấy kinh ngạc vạn phần.

Chỉ là điều này không hề khơi lại chút hứng thú cho thiếu niên…… Hắn đang suy nghĩ —— nàng đâu rồi?Tầm mắt của hắn dừng ở trên cửa sổ.

Đó là một miếng vải dầu không biết được tìm từ đâu, trông thực sự rất xấu, có thể biết người động thủ là một người khá kém.

Nhưng chính khối vải dầu xấu xí này lại giúp hắn che chắn gió tuyết.

Mỗi ngày đúng giờ đưa thảo dược lại đây, thiếu niên cũng đều biết, đó là thảo dược Kiến Chương Cung thường có, nhưng không dễ tìm.

Mỗi ngày cơm canh không phong phú, có đôi khi là từ chỗ thái giám tìm tới, có đôi khi là một loại thức ăn ngọt ngào mà hắn chưa bao giờ gặp trước đây……Từ bảy năm trước sau khi bị phế, ngay cả nãi ma ma đã chết, chưa từng có người để ý quá đến việc chết sống của hắn, càng không cần phải nói đến việc ấm áp, đói bụng hay không.

Ngay cả chính hắn còn không để bụng, sớm đã hình thành thói quen chịu đựng đói khát, rét lạnh cùng sự thống khổ.

.