Khương Tiểu Viên rất lo lắng vì thiếu niên đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng, nhưng không ngờ thiếu niên lại không giống như nàng tưởng tượng, sẽ truy mãi một vấn đề.

Ngày hôm sau, thiếu niên vẫn như bình thường dường như chưa có chuyện gì xảy ra, thái độ thập phần tự nhiên.

Chỉ là, dường như thiếu niên đã bỏ xuống lòng phòng bị, khi nàng đặt bánh bao và cháo lên mặt bàn, thiếu niên cũng không cảnh giác giống như trước kia nữa, trực tiếp cầm lên ăn.

Tâm tình của Viên Viên giống như một người qua đường đưa đồ ăn cho một con mèo nhỏ có tính cách hung dữ, sau khi phát hiện ra chú mèo đen nhỏ đã ăn đồ hộp của mình rồi, còn rất vui vẻ.

Sau khi sốt cao lui xuống, tinh thần của thiếu niên đã tốt hơn một ít, chẳng qua bệnh tình tuy rằng không lại tăng thêm, nhưng vẫn tra tấn thiếu niên.

Hắn hiện tại còn không xuống giường được, vết thương nghiêm trọng như vậy, dù xảy ra trên người một thanh niên cường tráng khỏe mạnh, cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới xuống giường được, càng không cần phải nói lần trước thiếu niên bị phạt quỳ đã làm vết thương ở chân nặng thêm.

Có sự liên lụy của vết thương ở chân, hắn có rất nhiều việc làm vô cùng khó khăn.

Chỉ là việc lấy một chén trà, thiếu niên đã phải vận động toàn bộ sức lực, nhưng bởi vì thời điểm đứng dậy hai chân vô lực, thiếu chút nữa đã té xuống, bỗng đột nhiên lại có một lực lượng vô hình đã đỡ lấy thiếu niên.

Thiếu niên hơi ngơ người, lại không cảm thấy quẫn bách, chỉ là nói cảm ơn.

Lúc này mới thành công lấy cho mình được một chén nước, chỉ là hành động nhỏ vậy đã làm thiếu niên toát hết mò hôi.

Tiểu Viên tử ghé vào ngọc bội thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, lại không nhịn được có chút buồn bực —— đã nói đây là bạo quân tương lai mà, sao lại dễ nói chuyện thế.

Tuy rằng ở phần sau của cốt truyện bạo quân có làm ra bao hành động dã man, nhưng hiện tại thoạt nhìn, nàng lại cảm thấy thiếu niên còn khá ôn hòa.

Không thể không nói, nếu dựa theo hành động cử chỉ của thiếu niên mà nói, rất khó để có thể kiện hệ hắn với bạo quân tàn độc trong cốt truyện với nhau.

Thiếu niên lớn lên phi thường đẹp, là nét đẹp ưu nhã thanh cao, nhìn giống như một vị trích tiên trên trời, lại bởi vì bệnh nặng khiến cho gương mặt trở nên tái nhợt, gợi nên một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

Có lẽ điều có thể khiến người ta hình dung hắn với bạo quân tương lai là đôi mắt kia, luôn là lạnh lùng, ngẫu nhiên khi nhìn sâu vào, sẽ khiến người ta có cảm giác như đi vào trong một hang động của một con sói đói lâu ngày.

Chỉ tiếc, nếu đồng chí Viên Viên còn có thể nhớ được một câu lướt được trên mạng vào một ngày đẹp trời nào đó, chỉ sợ cũng sẽ không suy nghĩ như vậy —— thợ săn cao minh, thường thường sẽ dựa vào tình thế của con mồi mà xuất hiện.

Vì thế, Tiểu Viên tử vô tâm không phổi không chú ý mà bay ra ngoài.

Lần trước hệ thống tuyên bố hai nhiệm vụ, Khương Tiểu Viên mới chỉ hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất là sửa nóc nhà.

Hiện tại giá trị khỏe mạnh của thiếu niên mới yếu ớt vươn tới 2 điểm, còn cách 5 điểm cả một chặng đường dài, Khương Tiểu Viên chỉ hy vọng thiếu niên nhanh chóng tốt lên, nhưng lại không nóng nảy với nhiệm vụ này lắm.

Buổi sáng hôm nay khi nàng mới tỉnh dậy, hệ thống liền tuyên bố thêm một nhiệm vụ mới: Vì chuẩn bị cho một năm giam cầm trong tương lai, chuẩn bị thêm lương thực dự phòng (20/365).

Nhiệm vụ này hiển nhiên là một nhiệm vụ dài ngày, Khương Tiểu Viên còn bị tích phân ở đằng sau làm cho hoảng sợ, ước chừng có 500, đây chính là nhiệm vụ cao nhất mà nàng gặp được cho tới bây giờ.

Trong lòng nàng có chút chờ mong, thương thành hệ thống có thể thăng cấp, tuy rằng hiện tại không có thuốc trị vết thương ở chân của thiếu niên, nhưng tương lai thì đâu ai biết được?Lòng mang chờ mong, Khương Tiểu Viên lại ra cửa một chuyến, chẳng qua nàng đã có an bài khác, lần này ra ngoài không lâu lắm, chỉ mang về tới hai cái bánh bao thêm một ít thảo dược, rồi nhanh nhẹn đặt lên đầu giường của thiếu niên.

.