“Đại thúc! Sao thúc lại ở đây?” Tiểu Vũ chạy tới trước mặt Bạch Vĩnh. Đôi mắt to tròn còn vương ngấn lệ ngước nhìn hắn đầy thắc mắc.

“Tiểu Vũ… xin lỗi… thúc…” Bạch Vĩnh nhất thời nghẹn lời. Hắn căn bản không hề nghĩ Tiểu Vũ sẽ xuất hiện ở nơi đây.

“Tiểu Vũ, nhanh qua đây! Nhiễm Húc ca ca cũng chuẩn bị quà cho em nữa đó.” Nhiễm Húc vẫy vẫy tay ý gọi Tiểu Vũ.

“…” Tuy nghe thấy nhưng Tiểu Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, tuyệt nhiên không nhúc nhích hay lộ vẻ vui mừng hớn hở như bao đứa trẻ khác. Ánh mắt nó dấy lên những tia nóng bỏng đầy thù địch phóng thẳng về phía Nhiễm Húc: “Đại thúc là đồ ngốc mới sống cùng kẻ khốn nạn kia.” Vừa rít qua kẽ răng, Tiểu Vũ vừa lao vào trong phòng.

“Tiểu Vũ!” Bạch Vĩnh sốt ruột nhấc chân hòng đuổi theo thân ảnh nhỏ bé, song cổ tay lại bị Nhiễm Húc tóm chặt. Xung lực đối chiều mạnh mẽ chà xát lên miệng vết thương còn chưa kịp đóng vẩy khiến hắn đau đớn đến nhăn mi.

“Đừng… cứ yên tâm tới đây! Chơi với lũ trẻ đi, ta sẽ khuyên nhủ nó.”

“Ừ…” Bạch Vĩnh khẽ cúi đầu xuống ngắm lũ trẻ tinh nghịch đang chạy nhảy lung tung.

“Thúc thúc~ thúc ở cùng với Nhiễm Húc ca ca à?”

“Sao hai người quen nhau vậy?”

“A~ thúc là bạn trai của Nhiễm Húc ca ca sao?”

Nhiễm Húc tìm Tiểu Vũ nãy giờ vẫn chưa quay lại nên Bạch Vĩnh đành bất đắc dĩ ngồi nghe bọn nhỏ “ngây thơ” phỏng đoán mà dở khóc dở cười.

“Thế sao các cháu ở đây?” Vội vàng chuyển đề tài nhằm thoát khỏi tình huống  “có miệng cũng như câm”, Bạch Vĩnh tò mò hỏi.

“Thúc thúc chưa biết hả?” Con ngươi sáng ngời khó hiểu chăm chú nhìn Bạch Vĩnh: “Nhiễm Húc ca ca bỏ rất nhiều tiền mua căn nhà to lớn này cho tụi cháu ở, còn chăm sóc tụi cháu rất chu đáo nữa. Nhiễm Húc ca ca chính là cha của tụi cháu đó~”

“Các cháu… không có cha mẹ sao…?” Bạch Vĩnh có chút khổ sở hỏi.

“Dạ…” Một bé gật đầu, thanh âm non nớt đáp: “Từ khi còn bé xíu… cháu đã mắc bệnh cấp tính… nên cha mẹ không quan tâm cháu nữa…” Giọng nó ngày càng nhỏ, phảng phất chứa đầy nỗi buồn tủi những rồi lập tức cao vút lên: “Nhưng… Nhiễm Húc ca ca đã nhận nuôi chúng cháu. Ca ca chính là cha rồi! A~ Nhiễm Húc ca ca.”

Xuôi theo ánh mắt rạng ngời của đứa bé, Bạch Vĩnh thấy Nhiễm Húc đang thong thả tiến gần. Năm sáu nhóc tíu tít vây xúm lấy hắn.

“Tiểu Vũ kêu mệt, muốn nằm ngủ. Đại thúc đừng lo!” Nhiễm Húc nhẹ kéo tay Bạch Vĩnh: “Thế nào, nơi này không tệ chứ.”

“Ừ… sao dẫn ta tới đây…?”

“Từ nhỏ…” Đôi mắt xanh sẫm phiêu du về phía khác: “Từ nhỏ ta đã mất song thân nên vô cùng thấu hiểu cảm giác khi mồ côi cha mẹ… Ta muốn cho lũ trẻ một mái ấm gia đình.” Quan sát mấy đứa bé dễ thương chơi đùa, Nhiễm Húc vô thức nở nụ cười: “Giống như em của ta vậy. Hồi trước Lục Triệt cũng đáng yêu thế…” Vừa giải thích, Nhiễm Húc vừa nghiêng đầu nhìn Bạch Vĩnh: “Nhân tiện chỗ này đang thiếu người, ngươi ở lại làm công luôn đi.”