Vàng, bạc, đen, xanh sẫm…. trước mắt là một mảnh mơ hồ mịt mùng. Bốn dải màu đan xen chồng chéo, hòa quyện lẫn nhau. Hắn gắng gượng vươn tay muốn chạm nhẹ vào tầng ánh sáng ấy nhưng thoáng chốc, tất cả bỗng hóa thành bọt nước rồi vỡ tan…

Mùa đông, càng gần dịp tết càng thêm lạnh, băng trắng như tấm chăn đơn trùm phủ khắp thành phố. Mặc dù bà chúa tuyết phả từng hơi giá rét song bầu không khí ấm cúng vẫn vương giăng nơi nơi. Lễ Noel… sắp tới rồi…

 

Hai tay bị trói ngược tàn nhẫn lên thành giường. Làn da non mịn đã sớm rách toạc, loang lổ vệt máu khô. Ngày ngày lặp lại tình cảnh thê thảm, vĩnh viễn bị chà đạp không có chừng mực, phảng phất như bọn hắn mãi mãi sẽ không bao giờ phát tiết xong. Giãy giụa, phản kháng chỉ tổ tăng thêm dục vọng. Trật khớp, quán tràng, đèn cầy, roi da… vết thương mới đè lên vết thương cũ, sẹo mờ thay áo. Sốt cao đùng đùng chưa ngơi phút nào cũng chẳng hề thuyên giảm… Tiếng nói khản đặc mà nước mắt sớm đã cạn khô… Vì vậy hắn quên đi ý định giãy giụa, trở nên nhu thuận nghe lời song vẫn phải chịu cực hình như trước.

Bên ngoài… hoa tuyết phiêu phiêu từng chùm…. Bạch Vĩnh co rúm trên cái giường ẩm ướt mốc meo, thẫn thờ suy yếu nhìn vách tường. Căn phòng kín mít tối om như tù giam… Dạ dày bắt đầu đau đớn nhưng toàn bộ thân thể này, liệu còn sót chỗ nào lành lặn…

“Rầm.” Tiếng phá cửa quen thuộc lại vang vọng.

“Lão già.” Vài nam tử cộc cằn xa lạ lọt vào tầm mắt.

Bạch Vĩnh cố gắng ngồi dậy. Đôi mắt thất thần nhìn người mới tới nhưng tuyệt không một gợn sóng. Tựa như cỗ máy vô tri vô giác đã lập trình sẵn, hắn cúi đầu, mở khóa quần rồi ngậm lấy cự vật to lớn.

Hai nam tử bên cạnh cũng trèo lên giường, lôi kéo xiềng xích sau đó thô bạo vặn ngược cổ tay Bạch Vĩnh lại. Chúng đồng thời cắm hai cây phân thân vào hậu huyệt vốn đã sưng đỏ.

Bỏ qua bước dạo đầu, cứ thế mà đâm vào quất xuyên liên tục, song Bạch Vĩnh chỉ run rẩy nhè nhẹ, vòm miệng vẫn tiếp tục giúp tên nam nhân trước mặt phát tiết.

“A! Cái mông lão già này thật gợi cảm.”

“Này, các ngươi xong chưa, đến lượt ta nữa chứ.”

Sớm chiều đều nghe những câu nói hạ lưu bị ổi, Bạch Vĩnh đã tập mãi thành quen…

“Ư~ ưm~ a~ nhanh lên chút nữa, sướng quá…. a… mau nữa đi.” Nuốt dịch thể của nam tử vào bụng, Bạch Vĩnh nhu mị khẽ rên rỉ…

“Tiểu tiện hóa này….” Nam tử dùng sức đâm mạnh: “Thanh âm nghe thật *** đãng!”

“Mấy đại gia ta lập tức thỏa mãn ngươi! Tiểu tiện hóa.”

“Ưm~ thật thoải mái~ a a~” Bạch Vĩnh vừa rên rỉ vừa chậm rãi kẹp chặt… Hai người nam tử đột nhiên co rút mãnh liệt. Phút chốc, Bạch Vĩnh liền cảm thấy một luồng dịch nóng ấm bắn thẳng vào trong cơ thể…

Không biết kim đồng hồ đã quay mấy vòng…

Ga giường trắng tinh nhiễm bẩn đầy dịch thể tanh hôi. Nam nhân nằm trên giường thở hổn hển, mật huyệt vương  từng dòng màu ngà sền sệt… Làn da nõn nà toàn những vết bầm tím, cổ tay đã sớm sưng đỏ cả lên…

Mỗi ngày đều bị cường bạo điên cuồng. Trừ quãng thời gian tắm rửa mới được cởi trói, còn trên cơ bản, Bạch Vĩnh không được phép rời giường nửa bước. Cuộc sống ấy hoàn toàn là cuộc sống của một tính nô…

Vật vờ tồn tại…. rốt cuộc là vì cái gì đây…

“Lão già~” Nhiễm Húc không biết xuất hiện tự lúc nào. Vươn ngon tay bịt chặt cánh mũi, hắn chán ghét tất cả mọi thứ thuộc về nam nhân…

“…” Bạch Vĩnh lẳng lặng giương mắt nhìn Nhiễm Húc, thong thả đứng dậy đi về phía hắn. Mỗi bước di chuyển đều kèm theo tiếng ngân lanh canh trong trẻo từ đám xiềng xích kim loại.

“Nhiễm thiếu gia cũng muốn lão già như ta giúp ngài phát tiết hay sao?” Thanh âm du dương mị hoặc, khóe mặt cong cong thành hình trăng khuyết cùng làn môi khẽ mỉm cười.

 

“Ồ? Ngươi đã học được cách lấy lòng nam nhân rồi đó!” Nâng chiếc cằm thon nhỏ của Bạch Vĩnh, Nhiễm Húc nhếch mép cười, con ngươi xanh thẫm xinh đẹp tràn ngập ý châm chọc mỉa mai: “Vậy để ta thử kiểm tra xem kỹ thuật của ngươi luyện đến trình độ nào rồi.”

Nghe vậy, Bạch Vĩnh thuần thục kéo khóa quần rồi ngậm lấy cự vật của Nhiễm Húc.

“A~ thật thoải mái, cái miệng ngươi càng ngày càng làm người ta sảng khoái.” Tay trái Nhiễm Húc hung hăng vuốt ve đóa hồng anh trước ngực Bạch Vĩnh, còn tay phải gắt gao túm chặt lấy cổ tay chồng chất đầy vết thương xanh tím.

Cảm giác đau đớn dâng trào dồn dập… nhưng Bạch Vĩnh vẫn không rên lên một tiếng… mà chỉ tiếp tục chăm chú mân mê phân thân Nhiễm Húc.

Nhẫn nại của Nhiễm Húc đã tới cực hạn… hắn thô bạo đè Bạch Vĩnh xuống giường… rướn lưng đâm mạnh vào hậu huyệt sưng đỏ.