Trời mưa tầm tã. Dưới ánh đèn neon đủ màu sắc hắt từ muôn vàn ô cửa kính, khách qua đường vô thức rảo nhanh tìm về mái ấm gia đình.

Trong góc hẻm tối tăm chật hẹp, nam nhân cuộn tròn tấm thân trần như nhộng. Hạt mưa tát xối xả lên thân thể chằng chịt vết thương, mặt đất xung quanh đã sớm đọng thành vũng bùn lầy bẩn thỉu nhớp nhúa.

“Đoạn Dịch!” Nhớ lúc nãy mình gấp gáp lao về phía hắn thì bị mấy nam nhân xa lạ mặc âu phục đen ngăn chặn. Chỉ chốc lát, Bạch Vĩnh đã bị luồng sức mạnh bất ngờ ném thẳng ra ngoài, lưng đập xuống sàn nhà lạnh lẽo.

“Các ngươi làm gì!” Bạch Vĩnh điên cuồng gào thét, nhảy xổ vào một tên: “Để ta gặp hắn! Để ta cùng hắn nói cho rõ ràng!” Mái tóc đen bù xù xõa rơi xuống, tuy che khuất gương mặt lấm lem bụi bẩn nhưng không giấu nổi đôi mắt lo lắng ngỡ ngàng xen lẫn đả kích kia.

“Để ta gặp hắn! Đoạn Dịch! Ngươi ra đây!” Bạch Vĩnh nổi giận hét to, kết quả hấp dẫn vô số ánh mắt dò xét nghi ngại của những người xung quanh. Một kẻ trong đám bảo kê ấn đầu Bạch Vĩnh sát rạt mặt đất, song hắn càng giãy dụa kịch liệt hơn: “Đoạn Dịch! Ra đây!”

Đương lúc bế tắc, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột reo vang: “Vâng, chủ tịch…”

 

Đang bị đè trên mặt đất, Bạch Vĩnh loáng thoáng nghe thấy liền trợn trừng hai mắt.

“Vâng, thuộc hạ vô năng, sẽ không bao giờ để chuyện này phát sinh thêm lần nữa… Chúng tôi lập tức giải quyết ngay…” Nhanh chóng cúp điện thoại, sắc mặt nam nhân sa sầm càng khó coi.

“Chết tiệt! Chỉ vì kẻ điên nhà ngươi mà tiền lương tháng này của bọn tao bị cắt giảm quá nửa…” Nguyên lũ nam nhân bất mãn gầm gừ.

“Vậy chủ tịch muốn xử lý hắn kiểu gì…” Vẫn tiếp tục đè Bạch Vĩnh, nam nhân ngẩng đầu hỏi.

“Hắn hả…” Tên cầm điện thoại nhếch mép cười lãnh khốc: “Chủ tịch nói, chỉ cần hắn còn sống là ổn…”

Cứ như vậy, Bạch Vĩnh bị hành hạ tàn nhẫn không biết bao lâu. Bọn chúng kéo rách quần áo hắn, phát tiết liên tục còn tiện thể đấm đá luôn tay. Khớp xương Bạch Vĩnh rệu rã như vỡ nát vụn, cơ bụng co thắt cuộn từng cơn… tất cả những thứ có khả năng nôn ra đều đã tuôn ồng ộc đến khi dạ dày trống rỗng như bị kim đâm thủng, đau đớn tê tâm liệt phế…

Cuộn mình lùi sâu vào góc tường, Bạch Vĩnh mơ hồ nghe tiếng mưa rơi lộp bộp bên tai, gió rét thấm qua da ngấm tận vào sâu trong cốt tủy…

Thì ra số phận mình định sẵn phải chết một cách bi thảm như vậy… thật nực cười… còn vọng tưởng đã tìm được hạnh phúc chân chính, xuẩn ngốc trông mong hắn chịu đợi chờ… chờ ta nói ba chữ ấy… Chẳng ngờ… Tại sao hắn lại lừa gạt mình chứ… Mình thật thảm hại, cứ mãi ôm ấp một hy vọng giả dối…

Rát buốt do gió mưa quất lên thân trần dần dần tan biến vô tung vô tích. Bạch Vĩnh cảm giác hắn đang cận kề cánh cửa tử thần. Giấu mình ở nơi hẻo lánh tăm tối mà lìa xa thế gian tang tóc có lẽ cũng là an ủi đối với y…

Một đôi giày da cao cấp đi tới, cẩn thận nâng nam nhân đang hôn mê, sâu dưới đáy mắt ánh lên tia thương tiếc: “Đại thúc, ngươi thật đáng thương…. Nếu như ngươi không phải người Lâm gia… có lẽ ta đã thích ngươi rồi…”

Nhẹ nhàng ôm lấy thân hình gầy yếu, Nhiễm Húc bước vào xe.