Suốt hai năm chưa từng rời khỏi sơn môn một bước, cho dù đang ở trên đỉnh Vọng Nguyệt Sơn, thiên hạ đều dưới đáy mắt, nhưng dù gì y cũng chỉ là một phàm nhân bị nhốt trong núi mà thôi.

“Ngươi ăn từ từ, nơi này còn nhiều.” Ba ngày qua đi, Vân Nhiễm tự mình mở cửa phòng Lâm Cửu ra, gọi người đưa đến một bàn đồ ăn, Lâm Cửu không khách khí ngồi xuống ăn lấy ăn để, mặc dù y có giấu đồ ăn trong phòng, nhưng làm sao so được với món ăn nóng hôi hổi, không hề giữ hình tượng mà ăn ngấu nghiến.

“Ai, ngươi a.” Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Vân Nhiễm rót cho Lâm Cửu chén nước rồi đưa qua, “Biết rõ sẽ bị phạt úp tường còn muốn chạy xuống núi, ta có thể cứu ngươi một lần, cũng không thể lần nào cũng đều cứu được ngươi, ngươi không sợ một ngày nào đó không về được sao?”

Lâm Cửu cười cười, cầm cái chén uống ngụm nước.

Y là người đã dạo qua quỷ môn quan một lần, làm sao có thể lại dễ dàng chết đi như vậy. Trộm xuống núi, thứ nhất là để hái thuốc, thứ hai là muốn tìm đường ra khỏi núi.

Lâm Cửu bỗng nhiên nhớ lại một nhà Lâm tướng quân, trong lòng không khỏi nghẹn ngào một chút, hai năm nay, y không nhận được thư tín gì từ gia đình, lại càng không gặp được người nào đến đón y, tuy nói y đối với người trong thế giới này không có cảm tình gì, có điều kế thừa trí nhớ của Lâm Cửu, y trái lại thật coi Lâm gia như người nhà của mình.

Từ nhỏ sống trong cô nhi viện, nguyện vọng lớn nhất của y là có thể có được một gia đình.

Trong nhà Lâm Cửu có hai tỷ tỷ, một đệ đệ, còn có phụ mẫu cưng chiều.

Y biết Lâm Cửu trước kia đã làm tổn thương trái tim Lâm gia phụ mẫu, nhưng mà hiện tại Lâm Cửu đã sống lại, đây có lẽ là mệnh, là duyên, để một người từ nhỏ không cha không mẹ như y trở thành Lâm Cửu.

Từ sau khi tỉnh lại Lâm Cửu đã nghĩ sẽ quay về tướng quân phủ cố gắng làm người, tận tâm hiếu kính nhị lão Lâm gia, cái chính là đã hai năm nay Vân Nhiễm vẫn đều không cho y hạ sơn rời đi, để y dưỡng tâm dưỡng thân cho tốt.

“Ngươi nhớ nhà, phải không?” Như là nhìn thấu tâm sự của Lâm Cửu, Vân Nhiễm thản nhiên hỏi.

Lâm Cửu từ chối cho ý kiến, “Không có sự chấp thuận của sư huynh, ta không thể thả ngươi trở về.” Vân Nhiễm là người thực thẳng thắn, điểm này Lâm Cửu biết, từ trước tới giờ Vân Nhiễm chưa từng nói dối y, “Ngươi hận phụ thân ngươi không? Huynh ấy để lại một mình ngươi ở đây, tuy rằng ngươi là người rất hiểu chuyện, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có chút oán hận hắn đi.”

Lâm Cửu gật gật đầu, đối với y mà nói Vân Nhiễm vừa là cha vừa là anh lại cũng là thầy, mấy năm nay tuy rằng y gây không ít hoạ, nhưng Vân Nhiễm chưa bao giờ thực sự trách phạt y, đối với Vân Nhiễm, Lâm Cửu từ lâu đã coi người này là hảo bằng hữu của mình, có lẽ cũng là tri kỷ duy nhất mà y không muốn lừa gạt.

“Nếu ta nói huynh ấy vì muốn tốt cho ngươi, ngươi có tin không?” Vân Nhiễm nhẹ giọng hỏi.

Lâm Cửu gật gật đầu lại lắc đầu, lấy ngón tay chấm một ít nước viết một chữ trên bàn: Bán.

Một nửa một nửa, bán tín bán nghi, bán tri bán giải, một nửa lý giải một nửa khó hiểu, khó có thể nói rõ, hoặc là không muốn nói ra, cuối cùng viết lên bàn một chữ “Bán”, thông minh như Vân Nhiễm, làm sao lại không hiểu tâm tư của Lâm Cửu chứ.

Vân Nhiễm nở nụ cười: “Ngươi quả nhiên thông minh, ta nghĩ không cần ta nói gì nữa, ngươi sớm đã hiểu rõ.”

Hiểu rõ, y đương nhiên là hiểu rõ, Lâm Phong để y rời khỏi Hoàng Thành một nửa là vì muốn tốt cho y, không muốn y bị cuốn vào vòng xoáy thị phi, một nửa khác là vì Lâm gia, vì Hoàng Phủ Đế Quốc. Theo lý mà nói, Lâm tướng quân làm thế là đúng, nhưng mà trong nội tâm Lâm Cửu cũng không nén nổi cảm giác mất mát, chẳng nhẽ muốn y cả đời đều sống trong núi sao?

“Vân Nhiễm, ta đã không còn là tên Lâm Cửu chỉ biết gây rối trước kia nữa.” Lâm Cửu tội nghiệp mà nhìn Vân Nhiễm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ cầu xin: “Ngươi đi nói cho cha ta biết, nói là ta đã nghĩ thông, suy nghĩ cẩn thận, từ nay về sau nhất định sẽ cố gắng làm người, hãy cho ta trở về đi.”

Vân Nhiễm hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Cửu, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Nếu ta không đồng ý, chẳng phải sẽ lại khiến ngươi lén lút trốn xuống núi thêm mấy lần nữa sao?”

Lâm Cửu chớp chớp mắt, những lời này của Vân Nhiễm chẳng nhẽ là muốn nói…

“Ngươi có thể xuống núi.”

Sau hai năm, Lâm Cửu rốt cuộc được đặt chân ra khỏi Vọng Nguyệt Sơn.

Bước qua ngọc môn cao lớn hùng vĩ, Lâm Cửu lưng đeo bọc hành lý đi được một đoạn đường ngoái đầu lại nhìn nơi mình đã từng sống trong hai năm, đây là nơi ở đầu tiên sau khi y xuyên qua, Thanh Phong Tử trông coi Tàng Thư Các, Xích Trung Tử của Luyện Đan Các, chư vị tiên hiệp đồng tử, còn có hai tên ngu ngốc trông coi đại môn, bọn họ đều mang bộ dáng vui vẻ khua chiêng gõ trống ẫm ỹ tiễn y đi.

“Ai, tiểu ác ma cuối cùng cũng đi rồi, ha ha ha!”

“Tiểu hỗn đản mau cút, đừng có trở về! Đi mau! Đi mau!”

Nói xong, đám người kia còn dùng mấy thứ ném về phía Lâm Cửu, nhưng mấy thứ này không hề đụng trúng vào người Lâm Cửu, Lâm Cửu nhìn thứ gì đó Xích trung tử vừa dùng để ném y, rõ ràng là một bình dược.

Vừa mở ra nhìn, đây không phải là Hồi Hồn Hoàn mà lão hỗn cầu Xích Trung Tử kia trân quý sao? Trừ viên đó ra còn có một đống đan dược linh tinh nữa, xem chừng là lão già kia đem tất cả của cải ném hết ra rồi.

Ngoài ra còn có Phá Thiên Ngọc gì đó, một túi vàng lá, Tị Thuỷ Châu, Tị Hoả Châu…

Lâm Cửu cũng không lãng phí, một đường vừa đi vừa lượm, đem mấy thứ mọi người “ném” y nhét hết vào trong túi Càn Khôn mà Vân Nhiễm cho, cũng không dám quay đầu lại nhìn những người đã cùng y ầm ĩ hơn hai năm, y sợ nếu mình quay đầu lại sẽ không xuống nổi núi mất.

Chờ quay về Lâm gia, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ trở về thăm bọn họ.

“Xú tiểu tử! Đi ra bên ngoài đừng có làm mất uy danh của Tiên Hiệp Điện chúng ta, nếu… nếu như không hoà nhập được thì quay về đây cho ta!”

“Phi! Ta mới không quay về địa phương quỷ quái này a! Mấy lão yêu quái các người, đại gia ta bước chân vào giang hồ, nổi tiếng thiên hạ, chờ ngày đại gia ta thành danh, các ngươi cũng đừng nói là quen biết ta!” Quay đầu lại rống lên vài câu, nắm chặt túi Càn Khôn trong tay, Lâm Cửu chạy về phía chân núi, thực là một đám gia hoả dài dòng lại đáng ghét, đáng giận a, có hạt cát bay vào mắt.

Dùng sức xoa xoa khoé mắt, Lâm Cửu kìm nén một cỗ khí chạy thẳng xuống núi.

“Ô ô ô… xú tiểu tử không lương tâm, chạy nhanh như thỏ, mấy thứ của lão tử còn chưa có ném xong a!” Xích Trung Tử nước mắt nước mũi giàn giụa, những người khác cũng vẫn đứng đó không bỏ đi.

Tuy rằng ngày thường mọi người hay cãi nhau ầm ỹ với Lâm Cửu, xú tiểu tử đáng ghét kia mang đến cho họ không ít hoạ, nhưng cũng mang đến cho Tiên Hiệp Điện không khí trầm lặng hai năm sức sống, hiện tại xú tiểu tử chạy mất, không biết sẽ gây bao nhiêu tai hoạ cho người trong thiên hạ.

“Vân Nhiễm, ngươi không để ai đi theo Tiểu Cửu, y một mình nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”

Vân Nhiễm cười mà không nói, bước trở về Tiên Hiệp Điện, trong mắt hình như đã có quyết định của mình, Tiên Hiệp Điện này Lâm Cửu không nán lại lâu, Lâm Cửu muốn xuống núi, Vân Nhiễm cũng không thể níu giữ mãi được.

Đi vào bên trong một toà đại điện, Vân Nhiễm cung kính nói: “Sư phụ, chư vị sư bá sư thúc, Tiểu Cửu đã rời khỏi rồi.”

“Tam điều!”

“Cửu vạn!”

“Ăn! Ha ha! Ù rồi! Ù rồi! Bài này thật là tốt a.”

Trong đại điện hai nam hai nữ đang vây quanh cái bàn tiến hành trò giải trí thông dụng nhất mọi thời đại, rõ ràng là —— mạt chược!

Dưới chân Vọng Nguyệt Sơn, Lâm Cửu vừa mới ra khỏi núi đã đem sầu bi một khắc trước quẳng ra sau đầu, Lâm Cửu y cuối cùng cũng lấy được tự do rồi! Oa ha ha ha!

Sờ sờ mặt mình, Lâm Cửu đột nhiên nhớ tới những lời Vân Nhiễm đã dặn y trước khi đi, lập tức lấy dược bình trong túi Càn Khôn mở ra, đổ vào miệng, không lâu sau, nam tử vốn cao gầy tức khắc phồng lên như được thổi khí, thành một thanh niên mập mạp ngoại hình phổ thông tầm thường.