Bái thiên bái địa bái Phật bái Bồ Tát, trên có chín tầng trời, dưới có chín tầng địa ngục, thần tiên yêu quái, ác ma quỷ quái, toàn bộ người có pháp lực, che chở con, phù hộ con, bảo vệ con a!

Tiểu nhân lúc này dập đầu thắp hương cho các vị! Phù hộ, phù hộ nhất định phải phù hộ Vạn Đại Đầu con vượt qua cửa ải khó khăn này, an an toàn toàn, không thiếu một cánh tay gãy một cái chân khoẻ mạnh mà về đến nhà.

Trên đường núi nhỏ hẹp ẩm ướt, một người đàn ông hai tay chắp lạy, trong miệng lẩm bẩm, thỉnh thoảng quay đầu lại cuống quít nhìn xung quanh.

Trong núi sương mù dày đặc, không trung mưa bụi bay bay, phóng mắt nhìn ra tựa như tiên cảnh, chẳng qua vào lúc này trong mắt Vạn Đại Đầu, nơi đây so với địa ngục còn đáng sợ hơn gấp mấy lần, sơn đạo ẩm ướt trơn trượt, rất khó di chuyển, trước không thôn sau không điếm, trong núi này cứ như là chỉ có một mình y thôi vậy.

Không, không chỉ có một mình y, phía sau Vạn Đại Đầu còn mấy tên cướp cầm đao cầm súng đuổi theo, mấy tên đạo tặc này vẫn đuổi theo Vạn Đại Đầu không tha, Vạn Đại Đầu nước mắt lưng tròng, dưới chân vẫn chạy chối chết.

Vận khí của y không đen đủi như vậy chứ? Từ nhỏ không có cha mẹ lớn lên ở cô nhi viện, bơ vơ không nơi nương tựa, không người thương yêu, mới trước đây nghe người ta nói, phải đi học, học tốt mới có đường ra, tương lai tìm nơi làm việc, có tiền có địa vị, còn có thể có gia đình của mình, cưới một phụ nữ xinh đẹp về làm vợ, sinh một búp bê mập mạp cả nhà hoà thuận vui vẻ.

Những lời nói đó Vạn Đại Đầu đều ghi tạc trong lòng, vùi đầu khổ luyện, gian khổ học tập hơn mười năm, rốt cuộc thi lên đại học, thật vất vả vào được đại học, sau khi tốt nghiệp, thoáng cái sinh viên lập tức từ hoa ngọc lan nhanh chóng biến thành cỏ dại ven đường, một trảo là túm được cả bó to, sinh viên tụ tập trên đường thành sức lao động giá rẻ trong xã hội.

Vạn Đại Đầu khổ a, từ hồi học đại học chính trực chất phác, thật vất vả mới cùng một đàn chị quan hệ tốt đẹp lên, đàn chị đẹp a, đàn chị ôn nhu a. Trong lòng Vạn Đại Đầu mong ngóng tốt nghiệp kiếm tiền rồi sẽ cưới đàn chị về nhà, tận tâm chăm sóc. Ai dè, y nhìn trúng người ta, nhưng người ta lại chướng mắt y, đàn chị đó tốt nghiệp liền thành tiểu tước rời tổ, dang cánh hướng tới phượng hoàng lộ mà rảo bước tiến lên.

Tốt nghiệp, Vạn Đại Đầu thất tình quyết tâm nhất định phải trở nên nổi trội, trời không phụ lòng người, sau nhiều năm Vạn Đại Đầu dốc sức làm việc cuối cùng cũng có xe có nhà, chỉ chờ cưới vợ.

Hôm nay Vạn Đại Đầu lấy xe đi lên chỗ hoà thượng trong núi cầu nhân duyên, hoà thượng đại sư nói, nhân duyên của y sắp đến, vận may ập xuống đầu, tiền đồ vô lượng, Vạn Đại Đầu vui mừng a, lập tức từ trong ví rút ra một xấp tiền làm tiền cúng nhang đèn.

Vạn Đại Đầu vênh váo tự đắc, kéo kéo lưng quần, hai tay vung vẩy vung vẩy đi ra khỏi cửa chùa, lại không biết người bên đường nhìn thấy Vạn Đại Đầu hào phóng vung tiền lại nổi lên ý xấu, một đường theo xuống.

Lúc này Vạn Đại Đầu đang chạy trối chết.

“Đứng lại! Đứng lại!” Mấy tên lưu manh phía sau vẫn đuổi theo không tha, lớn tiếng hò hét.

Vạn Đại Đầu chạy thục mạng, chẳng lẽ cái này gọi là vận may xuống đầu, tiền đồ vô lượng sao? Ai yêu, cái đồ hoà thượng thối nhà ông, quả nhiên là đại thần côn! Chỉ có điều Vạn Đại Đầu hiện tại sợ là không còn mạng để trở về tìm thần côn lấy lại tiền nhang đèn, sơn đạo ẩm thấp trơn trượt, sương trắng mênh mông, Vạn Đại Đầu chỉ mải chạy trốn, nhưng dưới chân vừa trượt, ngã xuống sơn cốc.

Thân mình nhẹ bay lơ lửng trong gió, một khối Liên Hoa ngọc bội nho nhỏ ở bên vai phiêu động, từ nhỏ y đã không cha không mẹ, trên người chỉ có duy nhất khối ngọc bội này, hiện giờ, sống mang Liên ngọc, chết cũng mang Liên ngọc.

Không cam lòng, ta không cam lòng a!

Phòng của ta vừa mới mua ở còn chưa ấm, vợ ta còn chưa kịp cưới về, tiểu tử mập mạp còn chưa có sinh a…

Vạn Đại Đầu gào khóc ngã xuống sơn cốc, một lũ hương hồn lượn lờ bay lên, gió thổi qua, tan.

“Vân Nhiễm sư đệ, Tiểu Cửu… Tiểu Cửu đành xin nhờ đệ, ai…”

“Sư huynh yên tâm, đệ sẽ tận tâm chiếu cố Tiểu Cửu.”

Bên tai dường như có tiếng hai người đang nói chuyện, Tiểu Cửu là ai?

Vạn Đại Đầu chỉ cảm thấy đầu mình đau đớn vô cùng, y đã chết, hay vẫn còn sống?

Chỉ nhớ mơ hồ rằng y bị mấy tên lưu manh đuổi đến đường cùng, chẳng may vô ý ngã xuống vách núi. Nơi này là đâu? Là địa ngục hay thiên đường? Hình như cũng không phải, chẳng nhẽ y đại nạn không chết mà vẫn còn sống sót sao?

Vạn Đại Đầu chỉ cảm thấy cả người vô lực, toàn thân vừa ẩm vừa lạnh, giống như bị quăng vào hầm băng, mất rất nhiều sức lực rốt cục y cũng có thể khẽ mở mắt ra, một chút ánh sáng đập vào mắt, trong phút chốc cái đầu của Vạn Đại Đầu như bị người ta dùng máy khoan điện khoét vào đau đớn vô cùng. Vô số lời nói ngắt quãng như thuỷ triều dũng mãnh điên cuồng tiến vào óc y.

Trong mớ ký ức như thuỷ triều này, có hai chữ không ngừng lặp lại trong đầu —— Lâm Cửu.

Y, y là Lâm Cửu? Không đúng, y không phải Lâm Cửu, y là Vạn Đại Đầu.

Nhưng tại sao y lại đột nhiên có được đoạn ký ức thuộc về Lâm Cửu? Đây là nằm mơ, hay là chuyện gì?

Trí nhớ thuộc về Lâm Cửu và trí nhớ của Vạn Đại Đầu lẫn lộn một chỗ, điên cuồng đan xen va chạm vào nhau, khiến đầu của y như muốn nổ tung ra, mệt mỏi ập đến nhanh chóng chiếm lấy thế chủ đạo, Vạn Đại Đầu lại một lần nữa nhắm mắt lại, qua một hồi lâu mới phản ứng là đã xảy ra chuyện gì.

Y đã chết, ngã xuống vách núi, thế nhưng lại không chết, linh hồn như là xuất ra nhập vào nam tử tên Lâm Cửu này.

Vạn Đại Đầu chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ, y rốt cuộc cũng tiêu hoá được mớ trí nhớ thuộc về Lâm Cửu.

Người tên Lâm Cửu này đã chết, hơn nữa vừa mới chết không lâu.

Lâm Cửu, là ái tử của vị Hoàng Phủ Đế Quốc Lâm tướng quân, từ nhỏ đã được mọi người sủng ái, trời sinh có gương mặt xinh đẹp, thanh danh rung trời, đáng tiếc cũng chỉ là một cái túi da đẹp, y là một tên ăn chơi trác táng vô cùng, ngày thường săn ưng dắt chó, đùa giỡn thiếu nữ nhà lành, ỷ thế hiếp người.

Lâm tướng quân không chỉ một lần muốn giáo huấn Lâm Cửu, nhưng mà phía sau Lâm Cửu lại có hậu thuẫn, các hoàng tử trong cung đều thực thích Lâm Cửu, ỷ vào việc được mấy hoàng tử sủng ái, Lâm Cửu chưa bao giờ sợ Lâm tướng quân, có điều Lâm Cửu cũng chỉ chơi bời lêu lổng mà thôi, thật cũng chưa làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, Lâm gia cũng bởi vậy có một phế nhi tử.

Lâm Cửu tuy rằng tuỳ hứng tính tình hư hỏng, trừ bỏ khuôn mặt ra thì không có gì tốt, chỉ có điều khuôn mặt này lại mang đến cho y một thứ thật là tốt, các hoàng tử đều có ý muốn thân cận y, Lâm Cửu cũng vui vẻ cùng mấy hoàng tử ngoạn nháo chơi đùa, cũng may Lâm Cửu chơi thì chơi, nhưng vẫn luôn biết bảo trì khoảng cách với người ta, không cùng ai làm mấy chuyên điên loan đảo phượng.

Thật cũng không phải Lâm Cửu giữ mình trong sạch gì, mà Lâm Cửu luôn biết cách lợi dụng mỹ mạo của mình, cứ luôn phiêu đãng trước mặt mấy hoàng tử, không cùng một ai đặc biệt thân cận, đánh trúng vào hứng thú của mấy vị hoàng tử. Trong các hoàng tử có hai người Vạn Đại Đầu đặc biệt chú ý.

Một người là Tứ hoàng tử, mới trước đây từng bị Lâm Cửu đánh chảy máu mũi, Tứ hoàng tử kia tên Hoàng Phủ Thiên Hách, đối với Lâm Cửu có thể nói là khăng khăng một mực, hữu cầu tất ứng, mặc kệ Lâm Cửu đánh hắn mắng hắn, Hoàng Phủ Thiên Hách đều cười hì hì không hề tức giận.

Vạn Đại Đầu không khỏi thổn thức một trận, nghĩ đến y hiện tại xuyên qua đến một thế giới khác, chiếm lấy thân thể đã chết của Lâm Cửu, đáng tiếc không có gương, bằng không y thật muốn nhìn xem nam tử này đẹp đến nhường nào mà có thể khiến cho chúng hoàng tử điên đảo đến như vậy.

Còn một hoàng tử nữa, được xưng là Thiên Niên hoàng tử - Hoàng Phủ Thiên Niên, hiện giờ đã không còn là hoàng tử, vừa mới đăng cơ không lâu, thành Thiên Niên Thánh Hoàng của Hoàng Phủ Đế Quốc.

Lâm Cửu chính là vì tên Hoàng Phủ Thiên Niên này mà tự tử.