Hồi tưởng lại chuyện cũ một nghìn năm trước, Nghiệp Hoả Hồng Liên ngẩng đầu nhìn ra vầng trăng khuyết sáng tỏ bên ngoài cửa sổ, trong mắt để lộ ra chút ngơ ngẩn: “Một nghìn năm trước, Chí Thiện Bạch Liên của khi đó yêu quý thổ địa màu đỏ sẫm này hơn bất cứ ai trong chúng ta, y muốn thay đổi không chỉ là kết cấu của Xích Thổ Đại Địa, mà càng muốn cải biến cái căn của hàng nghìn hàng vạn con dân ở đây, y muốn bách tính khắp thiên hạ đều không tự ti cũng không cao ngạo, để cho tất cả mọi người đều học được cách tự khảo bản thân, tự khảo nhân sinh, tự khảo cuộc sống, học được sinh hoạt mà không chỉ có sinh tồn.”

Trong lời nói lộ ra sự kính phục chưa từng che dấu của Nghiệp Hoả Hồng Liên, hắn quay đầu lại nhìn Lâm Cửu trên giường bệnh, vừa cười vừa nói: “Đây là ngươi của kiếp trước, chỉ dựa vào khí thế và quyết tâm đó mà đã thành công thuyết phục được Luân Hồi Tử Liên từ bỏ hưởng lạc gia nhập vào trong trận doanh của ngươi, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, dưới thái độ thờ ơ như không của ngươi luôn luôn cất giấu sự chấp nhất sâu nặng.”

Nghe Nghiệp Hoả Hồng Liên nói hồi lâu, trong lòng Lâm Cửu đã dần dần phác hoạ ra được chân dung chính mình kiếp trước, dường như y có thể hiểu được mình kiếp trước tại sao lại nói ra những lời như vậy, và vì sao mà những phương pháp đơn giản dễ dàng lại không dùng, mà hết lần này đến lần khác cứ muốn hao công cải biến tinh thần dân tộc của một thế giới.

Thứ Chí Thiện Bạch Liên muốn chính là hoà bình chân chính, là dân chủ chân chính, là muốn đem những ưu điểm của nhân tính phóng đại đến vô hạn khiến cho người dân trên Xích Thổ Đại Địa văn minh mà tự tôn tự ái, để mọi người học được cách yêu, học được cách sinh hoạt, học được cách sống chúng hài hoà với thế giới này. Tuy rằng có phần hơi theo chủ nghĩa lí tưởng hoá, nhưng Chí Thiện Bạch Liên khi đó, có tư cách để có chủ nghĩa lí tưởng này, có thực lực để thực hiện lí tưởng này.

“Sau đó thì sao?” Lâm Cửu hỏi.

“Sau khi kết bạn mà đi với Luân Hồi Tử Liên, lúc đó chúng ta đi ngược lên phía Nam tìm Công Đức Kim Liên, cũng chính là Hoàng Phủ Thiên Niên đứng đầu Hoàng Phủ Đế Quốc bây giờ.”

Đường nhìn lại quay trở lại nghìn năm trước đây, sau khi kết bạn cùng đi với Luân Hồi Tử Liên, Chí Thiện Bạch Liên lúc này chưa từng lưu lại quá lâu, mà trực tiếp khống chế thần thú bay về phương nam tìm kiếm Công Đức Kim Liên.

Lúc mỗi đoá thần liên hàng thế đều có một thần thú ở bên bảo hộ cả đời, U Minh Hắc Liên chính là Hắc Long, Nghiệp Hoả Hồng Liên là Xích Long, Luân Hồi Tử Liên là Tử Long, trong số tất cả thần long thần khí uy vũ lại xuất hiện thêm một Cửu Thiên Hoả Phượng Hoàng bùng cháy hoả diễm. Ánh sáng trên chiếc lông hoa lệ của Hoả Phượng Hoàng đầy màu sắc, toàn thân đều có thể bùng cháy thần hoả của thiên địa, trong một đám thần long có vẻ càng tăng thêm sự chú ý.

“Vì sao thần thú của ngươi lại là phượng hoàng, mà không phải là long giống như chúng ta?” Đứng trên người tử long, Luân Hồi Tử Liên đối với vấn đề này vô cùng khó hiểu.

“Cái này sao — ngô, có lẽ là bởi vì ta không giống người thường ha.” Chí Thiện Bạch Liên một bộ dáng dấp trầm tư, cực kì bình tĩnh nói ra lời nói khiến người khác thấy da mặt vô cùng dày.

“Khụ khụ — đã nhìn ra.” Cúi đầu cố ý ho khan vài tiếng, Luân Hồi Tử Liên lặng lẽ liếc nhìn U Minh Hắc Liên ít nói chuyện với mình, rõ ràng cũng tồn tại trên một mảnh thiên hạ, nhưng U Minh Hắc Liên kia lại luôn thích giấu mình trong tầng tầng hắc vụ dập dờn.

Mỗi khi Luân Hồi Tử Liên thấy hình dạng hắc vụ của U Minh , y liền cảm thấy lành lạnh, thái dương trên đỉnh đầu, nhưng U Minh bên kia lại như muốn nhanh chóng trốn vào đám mây đen dày đặc, nhìn Chí Thiện đều là tịnh đế song sinh liên với U Minh, Chí Thiện thích tắm dưới ánh dương quang, tiên khí tràn ngập giống như cửu thiên tiên thần.

Thực sự khiến người ta hiếu kì, tính cách hai người này hoàn toàn bất đồng, hai nam nhân sở thích hoàn toàn bất đồng sao lại có thể hoà hợp như vậy.

“Nga, ngươi nhìn ra cái gì rồi?” Bất đồng với U Minh, Chí Thiện gần như là ai cũng có thể nói chuyện được.

“Nhìn ra ngươi là phượng, ở phía dưới.” Không có hảo ý nhìn U Minh Hắc Liên hắc vụ tràn ngập quanh thân cách đó không xa, Luân Hồi Tử Liên nói một câu như vậy tất cả mọi người ở đây nghe đều hiểu được, chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, Luân Hồi Tử Liên trải qua so với mấy đoá thần liên khác có nhiều hơn, nhìn cũng nhiều hơn.

U Minh Hắc Liên và Chí Thiện Bạch Liên là quan hệ kiểu gì, lẽ nào y không nhìn ra sao?

Đừng thấy bình thường U Minh Hắc Liên chuyện gì cũng nghe theo Chí Thiện Bạch Liên, mặc khác, sao Chí Thiện Bạch Liên lại không phải là một tấc cũng không rời U Minh Hắc Liên, có một vài lúc, từ một vài động tác nhỏ là đủ để nhìn ra sự ỷ lại của Chí Thiện với U Minh, quan hệ trên dưới không phải là vừa nhìn đã hiểu sao?

Đột nhiên bị Luân Hồi Tử Liên nói như vậy, Chí Thiện Bạch Liên nửa ngày chưa biết phải nói gì, chỉ cảm thấy một người nào đó ở trong hắc vụ nhỏ giọng cười, trên khuôn mặt trắng nõn của Chí Thiện tức khắc thêm vài phần hồng nhuận khác thường, còn may hoả diễm của hoả phượng hoàng đủ lớn đủ hồng, người ngoài cũng không thấy thay đổi của Chí Thiện.

Đi tới nam bộ của Xích Thổ Đại Địa, mấy người tìm một chỗ trụ lại, mỗi người một gian, giữa căn phòng của Chí Thiện và U Minh khéo léo thế nào lại là Nghiệp Hoả Hồng Liên.

Lúc nửa đêm, có một cánh của mở ra, lại có một cánh cửa đóng lại.

Trong màn, nam tử vốn ở phía dưới đột nhiên trở thân ấp lên người U Minh, chậm rãi cúi đầu, Chí Thiện nhẹ nhàng dùng trán cọ cọ gương mặt U Minh, thì thào nói: “Vậy không công bằng, ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu ngươi đã ở bên trên rồi, đến cả tên Luân Hồi Tử Liên chết tiệt kia cũng nhìn ra được, U Minh, ngươi nói, thoạt nhìn ta giống người ở phía dưới sao?”

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài tản mát của Chí Thiện, U Minh nhìn nam nhân khoé miệng nhếch lên nụ cười.

Quan hệ giữa y và hắn, đột nhiên biến chất từ lúc nào, trở thành tình ái triền miên khó chia lìa như vậy chứ? Chí Thiện còn nhớ rất rõ ràng, y bị U Minh lừa, lừa như vậy liền không có cách nào giãy khỏi vòng tay ôm ấp ấm áp lại hữu lực của nam nhân này.

Cho dù y là cường giả, dù y là Chí Thiện Bạch Liên, cũng có nội tâm rung động và tình kiếp không thể thoát khỏi.

“Lời người khác nói, hà tất phải quan tâm.” Nhẹ nhàng vỗ lên đầu Chí Thiện kéo người xuống, đôi môi như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng chạm qua U Minh nhỏ giọng nói, “Chí Thiện, còn nhớ hoàn cảnh lần đầu tiên gặp nhau không?” Nam nhân này, cứ giảo hoạt như vậy tránh thoát được vấn đề của Chí Thiện.

Hơi sửng sốt, Chí Thiện không nghĩ tới U Minh lại đột nhiên hỏi y chuyện này, nam nhân thẳng thắn ghé vào ngực U Minh, đầu gối lên cổ U Minh, lẩm bẩm nói: “Nhớ chứ, khi đó chúng ta vừa mới hàng lâm thế gian chưa bao lâu, ngươi đề nghị chúng ta hai người cùng đồng tu chia sẻ thành quả tu luyện, lần đầu tiên chúng ta đồng tu ta cảm giác có chút kì quái ngực tê dại khó chịu, ta còn tưởng rằng mình bị tẩu hoả nhập ma.”

Vừa nói Chí Thiện vừa từ từ nhắm mắt lại, an tĩnh nằm trong lòng U Minh, hồi tưởng lại mỗi việc ngày trước, phảng phất như mới phát sinh ngày hôm qua mà thôi.

Từ ngày đầu tiên bọn họ đồng tu, trong lòng bắt đầu gieo xuống mầm mống dây dưa cho nhau, mặc kệ là Chí Thiện một nghìn năm trước hay Lâm Cửu một nghìn năm sau, đều là một nam nhân tư tưởng cởi mở hành vi bảo thủ, làm chuyện này với người đồng tu nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Huống chi Chí Thiện khi đó vừa tới thế gian, rất nhiều chuyện chưa từng nếm thử qua.

“Khi đó ngươi rất thích thưởng thức các loại tình cảm con người có, mà ta…chẳng qua chỉ là dạy ngươi một loại cảm tình mà phàm nhân hay theo đuổi nhất, một loại tình cảm, cùng với…yêu và dục.” Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng nam nhân từ từ vuốt ve lên xuống, U Minh cúi đầu in một nụ hôn lên liên hoa ấn trên trán Chí Thiện, nương theo cơ hội dạy Chí Thiện lĩnh hội tình ái của con người, U Minh cũng chỉ là biết thời biết thế mà thôi.

Có lẽ có một chút giả dối như vậy, nhưng nếu không phải bản thân chủ động, cứ chờ Chí Thiện thông suốt thì không biết cần chờ đến bao nhiêu năm. Thứ U Minh muốn, không chỉ có sự tín nhiệm và lưu luyến với hắn, hắn còn muốn Chí Thiện Bạch Liên người này, triệt triệt để để thuộc về hắn, mặc kệ là tâm hay thân thể, đều chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi.

Hồi tưởng lại lúc đó hắn mượn giáo thụ Chí Thiện thể nghiệm ái và dục, Chí Thiện trầm ổn thường ngày vì chưa từng lĩnh hội qua ái dục mà có dáng dấp mờ mịt vô thố, U Minh cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn nhìn thấy Chí Thiện Bạch Liên mà mọi người chưa từng thấy, cũng chỉ có ở trước mặt hắn, nam nhân đang nằm trong lòng hắn mới thả lỏng như vậy, không hề cố kị giao hết cả ban thân cho hắn.

“Đúng vậy…” Trong lúc nỉ non, Chí Thiện đã dần dần sa vào giấc mộng, thân là thần tiên, bọn họ có thể không cần nghỉ ngơi, có thể không cần ngủ như con người, nhưng Chí Thiện lại thích ban đêm dựa vào U Minh nhập miên, phần yên ổn đó, giống như y vẫn là một đoá bạch liên thuần tuý an ổn như vậy.

Yên ổn rơi vào giấc ngủ sâu, ngày hôm sau mở mắt ra thì thấy dương quang xán lạn ấm áp, luôn khiến Chí Thiện cảm thấy vô cùng thoải mái thích ý.

Tuy U Minh không quá thích ánh dương quang, nhưng sáng sớm mỗi ngày U Minh sẽ luôn dưới nắng sớm đợi nam nhân trong lòng hắn tỉnh lại, dù cho cửa sổ đóng chặt, U Minh cũng sẽ chủ động mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì U Minh biết Chí Thiện thích nhất chính là tia nắng ban mai.

Một người có chút sủng nịch, người kia có chút tuỳ hứng.

Cũng chỉ có Chí Thiện mới khiến U Minh không hề bảo lưu mà sủng nịch, cũng chỉ có U Minh mới làm cho Chí Thiện không chút cố kị mà tuỳ hứng.

U Minh và Chí Thiện một nghìn năm trước, lại cùng với Diệt Thiên và Lâm Cửu chưa khôi phục kí ức một nghìn năm sau, giống nhau cỡ nào, trải qua giống nhau, đồng tu giống nhau, ái luyến giống nhau, thói quen ở chung cũng giống nhau.