Có lẽ do Lâm Cửu nhìn chằm chằm Tĩnh Vương quá lâu, Hoàng Phủ Thiên Hách có chút không thoải mái ngẩng đầu, xem ai có lá gan lớn như vậy dám chằm chằm nhìn đi nhìn lại vào hắn, nhưng đợi đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ còn thấy một bóng lưng, cùng với mái tóc dài như vẩy mực tung bay theo gió.

Một cảm giác quen thuộc kỳ quái lập tức nảy lên trong lòng Hoàng Phủ Thiên Hách, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Người nọ là ai?”

Hương lâu chủ cùng đến với Hoàng Phủ Thiên Hách, nên hắn cũng không biết người nọ là ai, sau khi hỏi thử thủ hạ mới biết được đó là tiên hiệp, Hương lâu chủ cũng không khỏi khẽ sửng sốt, trên đường hắn cũng nghe nói U Lan Cốc mời tiên hiệp đến, nhưng vừa rồi hắn lại không hề chú ý tới người nọ, mà là Tứ hoàng tử chú ý tới.

Hương lâu chủ nói chi tiết cho Hoàng Phủ Thiên Hách, thấy trên mặt Hoàng Phủ Thiên Hách có nghi ngờ, không khỏi hỏi: “Điện hạ quen biết vị Cửu công tử kia?”

Hoàng Phủ Thiên Hách lắc lắc đầu, hắn từ trước tới giờ đều chưa từng gặp qua tiên hiệp, chứ đừng nói đến chuyện quen biết, hoá ra vừa rồi người nọ là tiên hiệp, khó trách hắn có loại cảm giác kỳ quái như vậy.

Hoàng Phủ hoàng tộc cũng không phải muốn mời là có thể mời đến, những người quyền quý trong Hoàng Thành kỳ thật cũng không coi trọng cái gọi là giang hồ, ở trong mắt bọn họ, những người này chẳng qua chỉ là tiểu đả tiểu nháo, hay nói cách khác, người trong hoàng cung khinh thường tham gia mấy chuyện giang hồ đại sự gì gì đó này.

Có điều Hoàng Phủ Thiên Hách có thể xem như là một ngoại lệ, hắn không có lòng dạ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, là hoàng tộc đầu tiên trong lịch sử Hoàng Phủ Đế Quốc tham gia võ lâm thịnh thế, có tiếng là vị vương gia nhàn hạ.

Lần này xuất cung, Hoàng Phủ Thiên Hách trừ bỏ tham gia Tứ phái luận võ đại hội ra, chủ yếu vẫn là ra ngoài cho khuây khoả, chuyện xảy ra trong Hoàng Thành, cho dù đã qua hai năm, hắn cũng không cách nào quên hẳn được.

Cái chết của Lâm Cửu hai năm trước, khiến hắn hoàn toàn lạnh thấu tâm can với Hoàng Thành.

Lâm Cửu ngàn chờ vạn chờ, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày Tứ phái luận võ đại hội, ngày mai Tứ phái luận võ đại hội sẽ chính thức khai mạc, hôm nay, trong khách điếm thành chủ thiết yến khoản đãi mọi người, chúng nhân U Lan Cốc cùng Lâm Cửu đều tham dự yến hội.

Chỗ ngồi được an bài vô cùng có ý tứ, bốn vị đứng đầu bốn phái thuỷ hoả bất dung ngồi chung một bàn, đều mang theo một vị khách quý do chính mình mời tới, thêm thành chủ Lưu Tinh Thành, một cái bàn tròn lớn tổng cộng chín người ngồi.

Lâu chủ Thanh Thạch Giản Hương Phù Thuý cùng Tứ hoàng tử ngồi bên cạnh thành chủ Lưu Tinh Thành, bên kia thành chủ là U Lan Cốc Hồ Điệp Lan cùng Lâm Cửu, bên cạnh Lâm Cửu là một vị tăng nhân râu bạc trắng, cũng chính là trụ trì Thiên Thánh Nham Minh Tuệ đại sư, bên cạnh Minh Tuệ đại sư là một vị trí trống, cạnh đó là hai siêu cấp đại mỹ nữ của Đại Tuyết Sơn, Đại Tuyết Sơn Thánh Nữ Mạc Âm, cùng Tây Nam Minh Châu danh xưng Lạc Tuyết.

Một bàn người này, thật sự quá mức chói sáng, thiếu chút nữa làm mù đôi mắt Lâm Cửu.

U Lan Cốc cốc chủ Hồ Điệp Lan hôm nay không đeo châu liêm, mặc dù đã qua tuổi ba mươi, nhưng nhìn qua chỉ như mới đầu hai mươi, trời sinh một cỗ nhu mị, thật sự là một đại mỹ nhân.

Đại Tuyết Sơn Thánh Nữ Mạc Âm, nữ tử này có lẽ là ở trong Tuyết Sơn quá lâu, cả người toát ra một cỗ khí băng hàn, tuy rằng bộ dáng băng thanh ngọc khiết, nhưng mà nhìn giống như khối băng khiến người ta không dám thân cận, nghe nói nam nữ trên Đại Tuyết Sơn, cả đời không được phép thành hôn, không vì nguyên nhân gì, chỉ là di huấn của tổ tiên, điều này thật sự khiến cho Lâm Cửu cảm thấy có chút tiếc nuối.

Ngồi bên cạnh Mạc Âm chính là Tây Nam Minh Châu Lạc Tuyết, vị đại mỹ nhân này thực sự là phải thiên hô vạn hoán mới xuất hiện, Lâm Cửu đã ở đây nhiều ngày thế vậy mà đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Tuyết, Lạc Tuyết quả không hổ với danh xưng “Tây Nam Minh Châu”, đôi mắt long lanh, mặc dù cũng giống nữ tử băng thanh ngọc khiết, nhưng không khiến người ta cảm thấy rét đến thấu xương, nhẹ nhàng liếc mắt một cái cũng làm người ta có một loại cảm giác như đâm vào xương cốt.

Lâm Cửu thấy nhiều mỹ nữ như vậy, Lạc Tuyết này đích xác đủ tư cách được xưng là Tây Nam Minh Châu.

Một bàn tam đại mỹ nữ, đã là nam nhân thì đều nhịn không được mà liếc mắt nhìn một cái.

Sau vài câu nói chuyện khách sáo, yến hội chính thức bắt đầu, Lâm Cửu phát hiện tất cả mọi người không biết là cố tình hay vô ý đều không đả động gì với Minh Tuệ đại sư về vị trí trống kia, vị trí trống đó hẳn là khách quý do Thiên Thánh Nham mời đến, trừ bỏ Đại ma đầu Diệt Thiên thì có ai dám ngồi vào đây?

Có điều Diệt Thiên không đến, mỗi người ngồi đây đều khẽ thở phào, nếu để một Đại ma đầu đen xì xì ngồi bên cạnh, mặc cho là ai thì cũng đều không ăn vô.

Mọi người ngồi đây ăn cái gì cũng là miếng nhỏ miếng nhỏ a, nhất là mấy vị mỹ nữ kia, ăn cơm mà cứ như biểu diễn nghệ thuật, gắp rau vào bát, lấy tay áo dài che miệng, nhẹ nhàng chầm chậm nhai nuốt, mỗi một trình tự đều vui mắt vui tai cứ như đang xem khiêu vũ vậy.

Lâm Cửu ngồi một bên trong lòng cảm thán làm nữ nhân làm tới được đến mức này thật sự là vĩ đại, một bên không chút khách khí dùng đôi đũa gắp đại áp cua cho vào trong bát nhanh nhanh cắn ăn. Ăn xong đại áp cua lại đến đại tôm hùm, dù sao cũng không có người ăn, không cần lãng phí, cứ để y đến giải quyết là được rồi.

Mọi người nhìn mà sửng sốt, đặc biệt hai nữ tử Đại Tuyết Sơn, nghe nói vị có tướng mạo mập mạp bình thường này chính là tiên hiệp, các nàng dù thế nào cũng không thể tin tưởng, hiện giờ nhìn thấy tên mập này ăn ngấu ăn nghiến, lại cảm thấy nhìn mà giật mình, trong lòng mặc niệm cả trăm lần: Tên này không phải tiên hiệp! Tên này không phải tiên hiệp!

“Cửu công tử ăn từ từ, cẩn thận kẻo nghẹn, một bàn thức ăn này nếu không đủ, tại trù phòng vẫn còn nữa.” Mạc Âm lạnh lùng nói một câu, trong giọng nói mang theo ý ngầm chế giễu, chủ nhân Đại Tuyết Sơn cùng U Lan Cốc đều là nữ, cái này gọi là đồng tính dễ xích mích, Mạc Âm cùng Hồ Điệp Lan từ trước đến nay vẫn luôn thấy chướng mắt nhau.

Hồ Điệp Lan tuy rằng cũng cảm thấy vị tiên hiệp này ăn uống thật sự quá mức khó coi, có điều Lâm Cửu là khách quý của nàng, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn khách quý của mình bị người ta sỉ – nhục, sỉ – nhục Lâm Cửu thì chẳng khác nào sỉ nhục nàng a.

Bữa cơm này vừa mới bắt đầu, mọi người đã bắt đầu âm thầm phân tranh cao thấp.

Ngươi thích nói gì thì nói, dù sao ta cũng không để ý tới ngươi, của ta ta tự ăn.

Lâm Cửu căn bản ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, cứ như hoàn toàn không nghe thấy lời Mạc Âm vừa nói vẫn ăn cơm của y như cũ, Hồ Điệp Lan không nghĩ tới vị tiên hiệp này cư nhiên coi thường đại mỹ nữ như vậy, nhìn thấy trên mặt Mạc Âm hơi xấu hổ, không khỏi thầm cười trộm trong lòng.

Nếu nói trong bàn khách nhân này người được hoan nghênh nhất, không ngoài tuấn nam mỹ nữ, thân phận tiên hiệp của Lâm Cửu mặc dù thực hấp dẫn người ta, nhưng thoạt nhìn dung mạo lại quá bình thường, không giống Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Thiên Hách tuy rằng địa vị cao quý, nhưng thái độ làm người rất khiêm tốn, ngay cả Lạc Tuyết cũng liên tiếp cùng vị hoàng tử trong cơ thể chảy dòng máu cao quý này nói chuyện với nhau.

Tuy rằng mọi người đều là khách của mỗi phái, là được bốn phái mời đến để nâng cao thể diện, nhưng cũng không phải là người của bốn phái. Trên thực tế mọi người không ai có ân oán gì với nhau, lại càng không muốn cùng bất luận kẻ nào kết hạ ân oán.

“Nghe đồn tiên hiệp có thể ngự không nhi hành* (đi trên không trung), dù có xa ngàn dặm cũng chỉ cần một ngày là tới, không biết Cửu công tử ngày mai lên Phiêu Tuyết Phong như thế nào, nếu như có thể tận mắt nhìn thấy phong tư tiên hiệp, thì đúng là may mắn của Thiên Hách.” Hoàng Phủ Thiên Hách ngồi đối diện với Lâm Cửu đột nhiên nói.

Đi lên Phiêu Tuyết Phong? Lâm Cửu chớp mắt mấy cái, có chút không rõ hỏi Hoàng Phủ Thiên Hách: “Phiêu Tuyết Phong?”

Hoàng Phủ Thiên Hách mỉm cười, nếu không nhìn người mà chỉ nghe thanh âm thì còn tưởng vị tiên hiệp này là một mỹ nam tử, có điều vị Cửu công tử dáng vẻ thì ngây thơ đơn thuần nhưng xem ra bản tính thì trái ngược.

“Đúng vậy, ngày mai đại hội sẽ cử hành trên Phiêu Tuyết Phong ở ngoại thành Lưu Tinh Thành, Phiêu Tuyết Phong tuy rằng không cao như Vọng Nguyệt Sơn, nhưng lại giống Vọng Nguyệt Sơn ở điểm bốn phía đều dốc đứng, như ta vì không biết võ công nên chỉ có thể nhờ Hương lâu chủ mang lên thôi.” Hoàng Phủ Thiên Hách cười nói.

Bốn phía dốc đứng? Không có đường lên núi? Lâm Cửu không khỏi sửng sốt một chút.

Té ra hàng năm Tứ phái luận võ đại hội vì để không bị bên ngoài quấy nhiễu, đều cử hành trên Phiêu Tuyết Phong bên cạnh Lưu Tinh Thành, nhắc tới, bốn phái này thật đúng là biết làm khổ nhau, hàng năm đều phải lên núi tỷ thí với nhau một trận, đội ngũ các phái đều phải đủ sức lực dùng mọi cách thức để đi lên đỉnh núi.

Vách núi dựng đứng a! Kia thật sự đúng là vách núi dựng đứng a! Người không biết võ công như Lâm Cửu biết phải lên thế nào đây, mang danh tiên hiệp chung quy không thể nhờ U Lan Cốc cốc chủ đưa y lên ha?

Trong lòng lo lắng, Lâm Cửu nhất thời bị nghẹn: “Khụ khụ…”

Lúc này có người ở phía sau nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng y, một cỗ khí tức ấm áp cách y phục rót vào thân thể y, Lâm Cửu lập tức thuận khí, hết nghẹn, cũng không biết là ai có lòng tốt quan tâm đến y vậy, vội vàng nghiêng người nói lời cảm tạ: “Đa tạ đa tạ.”

Vừa nói xong, Lâm Cửu liền thấy trước mắt mình một mảnh tối đen, một mảnh tối đen hoa lệ.

“Đừng khách khí.”

Thanh âm hơi hơi trầm thấp tựa hồ mang theo ý cười trêu tức. Lâm Cửu theo tiếng chậm rãi ngẩng đầu, cái lưng vừa nãy còn ấm áp tức khắc lãnh lẽo một mảng, người vừa mới giúp y vỗ lưng chính là… chính là… cư nhiên là đại… Đại ma đầu Diệt Thiên!

Không phải nói là Đại ma đầu này không thích náo nhiệt, nên sẽ không tham dự yến hội sao? Thế sao hắn lại từ trong phòng chạy ra đây, hoà thượng Thiên Thánh Nham, mau mau dẫn Đại ma đầu này trở về đi a, tuỳ tiện thả khách nhân ra chính là sẽ hù chết người ta a!

Từ từ, Minh Tuệ đại sư ngài đây là muốn đi chỗ nào a? Khách quý của ngài mới đến ngài liền rời đi, đây là chuyện gì a?

Đại ma đầu các hạ, các hạ sẽ không phải là muốn ngồi cạnh ta đi? Lâm Cửu ta hưởng thụ không nổi a!

Mắt thấy Diệt Thiên ngồi xuống vị trí vốn của Minh Tuệ đại sư, trong lòng Lâm Cửu tức khắc tuyệt vọng, y cảm thấy áp lực rất lớn, phi thường lớn, siêu cấp lớn!

Khó trách vừa rồi tất cả mọi người đều không nói câu nào, một đám ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, như lâm đại địch.

Từ khi Đại ma đầu đến, tất cả mọi người đều tỏ ra không được tự nhiên lắm, đặc biệt là người ngồi cực gần Đại ma đầu Đại Tuyết Sơn Thánh Nữ Mạc Âm, nữ tử một khắc trước còn một thân băng hàn cứng cỏi giờ phút này như bị hắc ám bao phủ lộ ra vẻ bất an, vừa nãy còn khí thế lăng nhân giờ phút này tựa như quả cà chua ném vào màn sương, yểm*(che phủ) rồi.

Lâm Cửu ngược lại không có gì không thoải mái, chẳng qua là cảm thấy sự xuất hiện của Đại ma đầu thật sự có chút ngoài dự đoán, có điều sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đại ma đầu thì sao, Diệt Thiên lại không có khả năng giết y ngay tại nơi này, ngồi ở đây có không ít cao thủ, cho dù Diệt Thiên có mạnh nữa, thì cũng không nhất định thắng được nhiều người như vậy, không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Khổ cực như vậy mà làm gì.

Nghĩ thông suốt Lâm Cửu tiếp tục tự chiếu cố bản thân, tiếp tục ăn ngấu ăn nghiến, người bên cạnh nhìn thấy không khỏi càng thêm kính nể Lâm Cửu, tiên hiệp quả nhiên là tiên hiệp! Cho dù có đối mặt với Đại ma đầu cũng có thể ăn uống như thường.

Lạc Tuyết đã có chút ngồi không yên, nhẹ nhàng kéo kéo váy trắng như là muốn đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên, Diệt Thiên đột nhiên đặt chén trà trong tay lên bàn, phát ra một âm thanh trầm đục, Lạc Tuyết nhất thời cả kinh lại ngồi xuống, vài vị nam tử đang ngồi đều hướng ánh mắt khiển trách về phía Đại ma đầu, Đại ma đầu này cũng không khỏi quá lãnh huyết vô tình đi, đến ngay cả Tây Nam Minh Châu cũng không thể khiến y có chút tình cảm thương tiếc nào.

“Nghe nói Lạc Tuyết cô nương là một người thổi tiêu giỏi, không biết bản thân Thiên Hách có may mắn được nghe hay không?” Hoàng Phủ Thiên Hách đảm nhiệm vai diễn anh hùng, là hoàng tộc tối cao quý của Hoàng Phủ Đế Quốc, Hoàng Phủ Thiên Hách từ nhỏ đã được truyền thụ quyền uy hoàng tộc nên cũng không sợ Đại ma đầu, theo hắn thấy, thiên hạ to lớn, đều là dưới tay họ Hoàng Phủ bọn họ.

Đại ma đầu dù có đáng sợ đến mấy cũng không địch được cả Hoàng Phủ Đế Quốc.

Lạc Tuyết vô cùng cảm kích với Hoàng Phủ Thiên Hách, ôn nhu đáp: “Mời.” Một đôi tuấn nam mỹ nữ này xem ra đã nhìn trúng nhau rồi, bầu không khí băng lãnh lập tức vì lời đối thoại của hai người mà có vẻ ấm áp lãng mạn hẳn lên, đáng tiếc lúc này lại có người không thức thời mà phá đám, không phải ai khác, chính là Lâm Cửu.

“Phốc…” Lâm Cửu một miệng trà phun ra, trong đầu tràn đầy hình ảnh tà ác, một người “thổi tiêu” giỏi… một người “thổi tiêu” giỏi… rất tà ác, thật sự là rất tà ác! Hoàng Phủ Thiên Hách ngươi thật sự là rất có tài! Cư nhiên dám nói loại lời này với Tây Nam Minh Châu.

Lâm Cửu nhịn không được phì cười, trong đầu lại hiện ra hình ảnh trái khoáy, cười sặc sụa một trận mới phát hiện ra tất cả mọi người đều mang vẻ mặt kỳ quái nhìn y, không biết y một mình đang vui vẻ cái gì.

“Khụ khụ, thật có lỗi, thật có lỗi, ta đau bụng đi trước, mọi người cứ từ từ ăn.” Cười ngượng hai tiếng, Lâm Cửu nhanh chóng chạy trốn.

Sau khi Lâm Cửu chạy khỏi, Đại ma đầu Diệt Thiên đột nhiên cười khẽ hai tiếng cũng lập tức rời đi, mấy nam nhân đang ngồi sắc mặt không đồng nhất, cũng từ từ hiểu được Lâm Cửu vừa cười cái gì, Hoàng Phủ Thiên Hách vẻ mặt xấu hổ bất đắc dĩ, Lạc Tuyết thì đã mặt đỏ tai hồng chạy ra ngoài.

Ngày hôm sau, Lâm Cửu theo mọi người cùng xuất phát về hướng ngoại thành, không biết có phải bởi vì sự kiện y phun trà ngày hôm qua không, trừ bỏ Thiên Thánh Nham và U Lan Cốc ra, tất cả mọi người cứ chốc chốc lại trừng hai mắt với Lâm Cửu, trong mắt rõ ràng viết hai chữ ——Hạ - lưu.

Lâm Cửu chỉ có thể gãi gãi mũi tiến vào trong xe ngựa, y cũng không phải cố ý a.

Haizz, ai bảo y chọc giận Tây Nam Minh Châu làm gì? Giờ thì trở thành kẻ thù chung của toàn bộ nam nhân rồi.