Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 66-1: Biến thái cái gì ghét nhất rồi ! & Cười giỡn cái gì ghét nhất rồi !(1)

Mặc dù không quá rõ qúa trình “Ngủ” là như thế nào, nhưng Mạc Vong đại khái cũng hiểu chuyện gì xảy ra, vì vậy......

Sấm • sét • giữa • trời quang!

Không • phải  • vậy • chứ!

Có thể tưởng tượng sao?

Giống như là hai đối thủ luôn tranh đấu với nhau, cho tới nay kết quả đều là 50:45, mặc dù có chênh lệch nhưng còn có thể đền bù, nhưng mà! Một ngày nào đó, đối thủ B đột nhiên phát hiện, thì ra là không biết ở khi nào đối thủ A đã Thăng Tiên rồi, còn đứng ở đám mây cúi đầu bễ nghễ nhìn mình......

Cô đi đi đi đi đi!!!

____Tiếng lòng của cô gái đại khái là như vậy.

Nếu như đổi lại người là khác, tuyệt đối biết đó là nói láo, bởi vì quanh năm Thạch Vịnh Triết đều bi thương tỏa ra hơi thở “Đồng ♂ trinh”, khụ khụ, đây là một loại cảm giác chỉ có thể hiểu nhưng không thể diễn đạt, nếu như nhất định phải dùng một phép toán để chứng minh lời nói này, đại khái là ——"Kiêu ngạo + lời nói ác độc + dễ xấu hổ = xử nam vạn năm". Dĩ nhiên, bởi vì thành tích môn số học của cô gái chỉ là bình thường, lại không có điều kiện để chứng minh, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp suy luận ra nó.

Đơn giản mà nói, mặc dù Mạc Vong tin tưởng Tiểu Trúc Mã của mình tuyệt đối sẽ không đi quá giới hạn cuối cùng như vậy; nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy những lời sư muội nói vừa rồi cũng có thể là sự thật, nếu không làm sao lại khóc đến như vậy...... Cho nên nói đến cùng vẫn là nói người này đã đi tới cái gì giới hạn, làm chuyện gì đi quá giới hạn!

Mang theo nghi ngờ như vậy, cô vẫn tiếp tục đi về phía sân thể dục.

Cùng lúc đó, trong đầu dũng giả cũng vô cùng mờ mịt, hắn cẩn thận nhớ lại những lời mình đã nói, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không phát hiện ra ở đâu có vấn đề, nhưng như vậy thì tại sao sư  muội kia lại khóc? Nhưng hắn là dũng giả đại nhân đại biểu cho chính nghĩa, tại sao có thể làm ra chuyện xấu giống như Ma vương được (Mạc Vong: Tôi chưa từng làm, thật!)? Hắn rất để ý, vô cùng để ý, vì vậy lặng lẽ quay trở lại bên cạnh mấy người ( Để đòi lại thân thể từ tay Ma vương, nhất định phải theo sát tay sai của tên tà ác đó!), có lòng muốn hỏi, nhưng không thể được! Hắn đường đường là dũng giả, làm sao có thể thỏa hiệp với lũ tà ác này?!

Vì vậy bây giờ có thể đặt câu hỏi với:

Người bạn nhỏ thứ nhất, Brad.

"Ta nói......"

"......" Ôm lấy ống quần Nam Thần cọ cọ.

"Bra......"

"......" Tiếp tục cọ, liều mạng cọ.

"Này......"

"......" Có thể cọ thật vui chết đi được.

—— Cái trán ha ha ha, cứ như vậy cọ qua cọ lại trên người Esther đại nhân, thật ♂dễ ♂ chịu ~

Nhìn chăm chú vào mèo Brad đã vui đến nhộn nhẹo, dũng giả đại nhân nắm tóc trên trán, lặng lẽ bỏ qua sự lựa chọn này, nhìn về phía ——

Người bạn nhỏ thứ hai, Saka.

Con này thì ngủ rất là say.

Muốn cho nó tỉnh lại, không dễ dàng như vậy.

Điều này, Thạch Vịnh Triết chân chính cũng đã được thấy qua, mặc dù lôi cái đuôi của nó như cây rẻ lau kéo đi kéo lại lau dọn phòng, đến cuối cùng, gian phòng sạch sẽ, người thì mệt chết đi được, nó vẫn bất động như núi.

Nhưng là, nó có một nhược điểm, đó chính là!

Dũng giả đại nhân móc túi, không sai! Trong túi thiếu niên luôn mang theo  kẹo với nhiều loại mùi vị khác nhau, nắm chặt cơ hội có thể đưa cho Tiểu Thanh Mai ăn—— nhưng hàng hai này hoàn toàn quên mất mình đã bị đổi thân thể —— cũng may trong túi áo khoác của cô gái thật sự còn có một viên kẹo.

Hắn đem viên kẹo đến trước mũi Bạch Cẩu, quơ tới quơ lui.

Quả nhiên, lỗ mũi khẽ rung động mấy cái.

Nhưng là chỉ là mấy cái mà thôi, vẫn như cũ ngủ rất ngon.

"......" Tại sao không có phản ứng vậy? Dũng giả nghi ngờ, cảm thấy rất là kì quái, trong lúc không chú ý, cũng vô ý thức đem viên kẹo đến gần Bạch Cẩu hơn.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.

Chỉ thấy Bạch Caru đột nhiên mở miệng rộng,: "A ô" một tiếng, đem bàn tay "Cô gái" và viên kẹo cùng ngậm vào trong miệng.

Dũng giả: "......" Tên này lại còn giở trò lừa bịp!

Chỉ là chốc lát, Bạch Cẩu "Phụt!"  một tiếng nhổ vỏ kẹo và tay ra ngoài, hài lòng ngậm kẹo tiếp tục đi vào giấc ngủ, từ đầu đến cuối ngay cả mắt cũng không buồn mở. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, có thể làm "Dũng giả" đến trình độ này, thiếu niên cũng thật lòng là đã áp chế đến trình độ nhất định, dĩ nhiên, bình thường Thạch Vịnh Triết cũng không quá quan tâm cái vấn đề này.

Vấn đề là, hắn không ở trong thân thể, không có nghĩa là hai tên này có thể không thèm để ý đến hắn như vậy.

Dũng giả trong nháy mắt đã điên lên, đầu tiên hắn đem bàn tay đầy nước miếng cọ đi cọ lại trên người Saka, rồi sau đó nhấc cổ con chó lắc qua lắc lại: "Khốn kiếp! Mày tỉnh lại cho tao! Ăn kẹo của tao rồi thì mau sống lại!”

Sau khi lắc như vậy hai ba phút.

Bạch Cẩu mới lười biếng mở cặp mắt ra, nếu như nói bình thường là mắt cá chết, như vậy giờ phút này chỉ có "Một phần ba con mắt cá chết", nó ngáp một cái, lầm bầm lầu bầu nói: "Kẹo không phải là của người, là của Ma vương chứ?"

"...... Dài dòng!"

"Tự nhiên móc túi trộm đồ của người ta như vậy, ngươi thật sự là dũng giả sao? A, thật là xấu hổ, không cách nào nhìn thêm được nữa!"

"Vậy gia hỏa biết của trộm cắp còn ăn luôn như mày có tư cách gì mà nói tao chứ?!"

"Nếu như bản thân ngươi cũng thừa nhận đó là của trộm cướp, vậy hãy mau tìm một góc tường rồi ngồi sám hối đi, chớ quấy rầy người ngủ, khốn kiếp."

"Mày câm miệng cho tâo!"

"Chậc chậc chậc......" Sau khi Bạch Cẩu nhẹ chậc mấy tiếng, đôi mắt cá chết màu đỏ tươi hơi mở to chút, dùng kiểu giọng nói "Không nhìn ra ngươi thì ra là thứ người như thế" không có hạn cuối nói, "Hay là nói, ý định của ngươi không phải là trộm kẹo, mà là mượn lớp quần áo ngăn cách cảm thụ da thịt mịn màng của thiếu nữ  ......"

"Mày nói đủ rồi đấy!!!" Dưới con nóng dẫn, dũng giả cầm đầu chó hung hăng ném nó xuống mặt đất.

Chỉ nghe "Ầm!"  một tiếng, trên nền xi măng trong nháy mắt xuất hiện một cái hố đầu chó nhỏ sâu chừng mười cm.

Mấy người bên cạnh rối rít im lặng.

Thain: "Oa...... Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ dịu dàng như vậy thật sự là quá tốt."

Grays: "...... Theo một ý nghĩa nào đó xác thực......"

Esther: "Cho dù là mỉm cười hay nắm đấm, thứ bệ hạ ban cho chúng ta đều là tốt nhất, làm bề tôi chỉ cần vui vẻ nhận lấy."

Brad: "Esther đại nhân nói rất đúng!"

"Đúng cái quỷ, đó là tiêu chuẩn run M chứ?"

Dũng giả dĩ nhiên không thể nhổ ra những lời chuyên nghiệp như vậy, người châm chọc còn lại chỉ có thể là Saka, sự thật chứng minh, bộ não của con này thật sự vô cùng cắng, chỉ thấy hai cái móng vuốt lông lá đặt bên cạnh hơi dùng sức, đã có thể rút ra cái đầu đang cắm xuống đất, sau đó trái vung phải vẫy, lại lấy một đệm thịt cẩ thận vuốt vuốt mặt: "Ta đi, cái tên nhà người cũng dùng sức quá lớn rồi, bắp thịt trên mặt của ta cũng cứng ngắc rồi.”

"Đó đều là lỗi của mày!"

"Được rồi, được rồi, sợ ngươi rồi." Nó một bộ dáng "Ta  đây tâm tình tốt nhân phẩm tốt, đại nhân đại lượng không so đo với ngươi" thở dài, lần nữa nằm xuống lại trên đất,: "Nói đi, ngươi rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?"

Dũng giả đại nhân nhất thời im bặt, đúng vậy, hắn mới vừa rồi là muốn hỏi gì?

"Này này, không phải quên mất chứ? Dù gì ngươi cũng là dũng giả, không đến nỗi mất mặt như vậy chứ?" Theo một ý nghĩa nào đó nói, Nạch Cẩu thật sự đã nói trúng tim đen.

"...... Dài dòng!" Thật xin lỗi, hắn chính là như vậy mất thể diện! A, đúng rồi, là cái này,: "Tao là muốn hỏi, khụ khụ khụ, ở dưới tình huống nào, một cô gái sẽ tức giận với người khác?"

"...... Cái người khác đó chính là chỉ ngươi chứ gì." Mắt cá chết nhìn.

"Câm miệng, không liên quan đến vấn đề đó!"

"Tại sao phải giận ngươi chứ......"

"Ừ...... Không đúng, không phải giận tao, là tức giận với người khác."

"Có lẽ là bởi vì ngươi trong lòng có cất giấu thứ gì đó thôi." Bạch Cẩu yên lặng châm chọc.

"Thân ta là dũng giả, trong lòng có kiếm rất là bình thườn!" Người nào đấy không thấy hổ thẹn ngược lại rất vinh dự nói.

Saka: "......" Này này, cứ điềm nhiên thừa nhận như vậy thật sự là không có vấn đề sao? Hạn cuối của dũng giả lần này thật sự là sâu không lường được. Nó nghiêng đầu suy tư chốc lát, đột nhiên lại mở miệng nói,: "Dưới váy ngươi hình như có đồ gì đó."

"À?" "Thiếu nữ" hơi sững sờ, sau đó vô cùng tự nhiên nhấc váy của mình lên, nhìn xuống dưới,: "Không có gì cả mà."

Nhưng vào lúc này, một người đột nhiên xông lên, đè tay của hắn xuống.

"Dũng giả đại nhân, không được phép làm ra những chuyện quá phận với thân thể của bệ hạ." Esther giữ chặt làn váy của cô gái, mặt nghiêm túc nói,: "Nếu không......"

"Quá đáng? Ngươi có ý gì?"

Esther: "......"

Grays không nhịn được châm chọc: "Thân là dũng giả mà ngu ngốc như vậy thật sự không có vấn đề sao? Thain, ngươi bịt mũi làm cái gì?"

"A ha ha ha......"

Nhưng vào lúc này, Saka một tay bịt mặt: "Tại sao sư muội tức giận, ta không rõ, nhưng mà,  " trên mặt nó hiện lên vẻ mặt vô cùng đồng tình,: "Ta biết rõ, bây giờ ngươi cũng bị sư muội tức giận đánh rồi."

"Hả?" Dũng giả đại nhân ngơ ngác nghiêng đầu, không rõ chân tướng.

"Thạch Vịnh Triết!!!"

"Thiếu nữ" quay đầu theo bản năng, phát hiện"Thiếu niên"  sắc mặt xanh đen đang đứng ở mình cách đó không xa, hắn trong khoảng thời gian ngắn có chút ứng phó không kịp: "...... À?"

"Cái tên biến thái này!!!!!"

"Ah???"

Vì vậy, dũng giả đại nhân đang bất ngờ không đề phòng, lần nữa bi thảm bị đánh rồi.

Dĩ nhiên, người bình thường cũng biết, hắn thật sự là đáng đời. Dù sao nha, ở trước  mặt mọi người làm ra loại hành vi thân (bian) sĩ (tai)  như vậy, thấy thế nào đều là đang tìm đánh.

Trốn trong chỗ khuất, Saka lấy đệm thịt che miệng lại,: "Hừ hừ" mà cười  hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt u ám: "Tiểu tử, dám đập khuôn mặt ánh tuấn của ta, chết đi."

"Bệ hạ, xin ngài tỉnh táo chút." Esther muốn ngăn cô gái lại, lại bị lời lẽ nghiêm khắc quát bảo ngưng lại.

"Câm mồm, Esther! Trước kia tôi xả giận xong không một ai được phép ngăn cản, đây là mệnh lệnh!!!"

Esther: "Nhưng mà, bệ hạ......"

Cô gái mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đánh!

Đánh, đánh, hàng hai là Dũng giả cũng biến mất, Tiểu Trúc Mã bình thường lại trở về rồi.

"Khoan, chờ một chút......" Người này rốt cuộc cũng có thể  nắm lấy cơ hội ngăn cản công kích của Tiểu Thanh Mai,: "Tỉnh táo, cậu bình tĩnh một chút."

"Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào?!" Mạc Vong bày tỏ mình không muốn nói nhiều với tên biến thái này, hết sức dứt khoát ra lệnh,: "Nói đi, cậu muốn chết như thế nào?!"

"...... Đừng như vậy." Thạch Vịnh Triết bày tỏ mình thật sự rất vô tội, "Chuyện đó không phải do tôi làm...... Hơn nữa, " hắn hít một hơi thật sâu, đem câu nói hoàn chỉnh nói ra: "Cậu đang đánh thân thể của chính mình đó......"

"...... Tại sao cậu không nói sớm!!!"

"......" Hắn muốn nói, nhưng cô không cho hắn có cơ hội nói mà!