Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 58-2: Kiểm tra cái gì đó ghét nhất & ghét nhất bị chụp ảnh cái gì đó (2)

Cô gái một mình “Trốn thoát” hoàn toàn không biết tình trạng hỗn loạn trong phòng học giờ phút này, càng không biết Tiểu Trúc Mã của mình đang lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, cô chỉ là lẳng lặng đi theo sau lưng Lục Minh Duệ, trong lòng có rất là nghi ngờ.

—— Sư huynh tìm cô đến ruốt cuộc là vì chuyện gì?

Ánh nắng ban lên chiếu lên sợi tóc nhuộm highlight màu vàng của thiếu niên, trong lúc di chuyển, màu sắc kia xuất hiện óng ánh chập chờn, cực kỳ giống những chú cá nhỏ lặn ngụp trong hồ nước sâu thẳm, trong khoảng thời gian ngắn đã hấp dẫn ánh mắt của Mạc Vong, nhưng không bao lâu sau, cô phát hiện nhìn chằm chằm tóc người khác như vậy hình như có chút không lễ phép, liền vội vàng di chuyển ánh mắt. Tầm mắt xẹt qua bím tóc trên ót hắn, nhìn theo xuống dưới, dừng lại trên lưng thiếu niên.

Bởi vì thời tiết đã vào thu, cho nên Lục Minh Duệ cũng giống Thạch Vịnh Triết, không tiếp tục sắn tay áo sơ mi trắng nữa, nhưng trên người vẫn chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, trên hông thì buộc chiếc áo khoác ba màu xanh trắng vàng. Lúc đi lại, vạt áo khẽ đong đưa, từ phía sau nhìn qua có chút giống váy...... Con trai mặc váy? Cô gái không tự chủ hơi cong môi một cái.

Đúng vào lúc này, thiếu niên quay đầu lại.

Mạc Vong: "......" Vội vàng liếm đôi môi.

"Sư muội, " Lục Minh Duệ nghiêng đầu,: "Em đang cười anh sao?"

"...... Không có, không có." Trị giá Ma lực! Trị giá Ma lực của cô...... Lại tụt xuống...... QAQ

Trong nội tâm cô gái bày ra vẻ mặt nhăn nhó trong nháy mắt đã chọc cười thiếu niên, hắn đi về phía cô hai bước, Mạc Vong cũng lui về phía sau hai bước.

"Hứ?" Lục Minh Duệ lần nữa đi tới.

"......" Lần nữa lui về phía sau.

"Sư muội." Một tay thiếu niên chống trên tường, cúi đầu nhìn chăm chú vào cô gái không thể lui được nữa,: "Em rất sợ anh sao?"

"...... Không." Mạc Vong lắc đầu một cái,: “Em không sợ anh.” Gía trị Ma lực không có giảm đi, cho nên đây là lời nói thật.

"Vậy em chạy cái gì?" Cúi đầu.

Cô gái giật giật khóe miệng, không thể nhịn được nữa vươn tay đẩy mặt của đối phương ra: "Sư huynh không cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta quá gần sao?" Bọn họ căn bản không tính là quen thuộc đi,cô không có quen nói chuyện với khoảng cách gần như vậy!

"Thật quá đáng." Lục Minh Duệ suy sụp hạ đầu vai, giống như ưu thương thở dài,: "Rõ ràng Tử Du có thể mà."

"......" Trong lòng cực kỳ 囧, nhưng thiếu nữ không có ý thức được, trong giọng nói của thiếu niên đã tiết lộ chút tin tức, cô chỉ giống như bình thường mà trả lời,:  "Anh và Mục Sư huynh không giống nhau!"

"Không giống với nhau ở chỗ nào?" Thiếu niên dùng bàn tay không vịn tường sờ sờ cằm,: "Nói về độ đẹp trai, anh cảm thấy bản thân mình không kém hắn mà."

"...... Trọng điểm không ở chỗ này."

"Vậy là ở đâu?"

Mạc Vong nhìn trời, tại sao cô lại phải cứ cùng người này nói cái vấn đề này chứ, cô gãi mặt: "Sư huynh, anh gọi em ra ngoài để hỏi giữa anh và Mục sư huynh ai đẹp trai hơn sao?"

"Dĩ nhiên......"

"......" Này!

"Không phải."

"......" Nói chuyện có thể không khiến người ta thở hồng hộc tức giận như vậy không?

"Chuyện là như vậy." Ngón tay của thiếu niên quơ quơ, hai mắt mở to,: "Tối hôm qua anh rất nhiều hình, trong đó có vài tấm rất thú vị, muốn hỏi xem sư muội có cần hay không. Chỉ là hình như em không có hứng thú......"

"Em muốn!" Mắt cô gái trong nháy mắt sáng lên.

Trên thực tế, tối hôm qua qua sau khi trở về cô đã kiểm tra điện thoại di động, phát hiện cho dù đã để chế độ ban đêm, nhưng những tấm ảnh đều không rõ ràng, thật sự là cực kỳ đáng tiếc, ký ức đáng nhớ  như vậy...... Chẳng lẽ chỉ có thể nhớ ở trong đầu thôi sao? Không ngờ bây giờ lại xuất hiện niềm vui bất ngờ.

"Thật muốn không?"

"Ừm!"

"Nhưng anh không thể cho không em được."

"Bao nhiêu tiền?" Lập tức móc túi,: "Em trả......" Mạc Vong mới móc ví ra, đã lệ rơi đầy mặt, cô......Bởi vì cô là người quanh năm làm mất tiền, nên tiền mang theo bên người chả bao giờ quá năm đồng, nghĩ cũng biết là không đủ.

"......" Thật đúng là dễ gạt, cô gái như thế, thật sự là...... Nhưng là, tai nghe là giả, mắt thấy cũng có khả năng là giả, nếu như đồng thời vừa nghe vừa xem thì sao? Làm sao có thể là giả được. Lục Minh Duệ cong mắt mỉm cười, lắc đầu một cái,: "Không, anh không cần tiền."

"Vậy anh muốn cái gì?" Mạc Vong hỏi.

"Ưmh, cái này sao......" Lần nữa sờ cằm, cẩn thận nghĩ nghĩ,: "Chờ anh suy nghĩ kỹ rồi hãy nói."

"...... Hả?" Rốt cuộc người này cần lấy cái gì đây?

"Được rồi, " thiếu niên vươn tay, lục lọi ở phía sau một lát, cuối cùng đem một túi giấy đưa tới trước mặt Mạc Vong,: “Hình em muốn."

Nhưng cô gái không nhận.

"Không cần nữa sao?" Lay động.

"Cần."

"Vậy tại sao không nhận?"

"Bởi vì am cảm thấy như anh đang lừa em vậy." Mạc Vong khẽ cong người □, thoát khỏi cánh tay của thiếu niên, đứng ở một bên,: "Nếu như anh không nói chính xác rằng anh muốn cái gì, thì những tấm hình này em cũng sẽ không nhận." Cô đâu phải đồ ngốc, chuyện ngu xuẩn như thế còn lâu mới làm.

"Ưmh? Tính cảnh giác rất cao đó chứ." Lục Minh Duệ nở nụ cười,: "Như vậy, cùng anh trao đổi một bí mật  thì như thế nào?"

"Trao đổi bí mật?"

"Ừ." Thiếu niên gật đầu,: "Em có thể hỏi anh một vấn đềm chỉ cần anh biết, anh nhất định sẽ thành thật trả lời, ngược lại cũng vậy." Ngay sau đó hắn lại nói,: "Dĩ nhiên, nếu như muốn trả lời lời có thể cự tuyệt, sau đó đối phương lại hỏi một vấn đề khác, cho đến khi có câu trả lời mới thôi. Như thế nào?"

Mạc Vong suy nghĩ một chút: "Nghe có vẻ rất rộng rãi."

"Đúng, chỉ là một trò chơi nhỏ bình thường."

"Nhưng là, làm như vậy có ý nghĩa gì sao?" Tốn công tốn sức, nhưng dường như lại không có một chút tác dụng nào cả?

Thiếu niên xoay một vòng, cùng cô gái vai kề vai tựa vào trên vách tường, nghiêng đầu nói: "Không cảm thấy làm như vậy rất thú vị sao?"

"Thú vị?" Mạc Vong xác định, cô và người này thật sự không thể nào làm bạn được, bởi vì sở thích chênh lệch quá lớn.

"Hơn nữa, nếu như em không có hứng thú với anh, có thể hỏi chuyện một vài người khác liên quan đến anh, ví dụ như...... Tử Du."

"......" Đây có được xem là bán rẻ bạn bè hay không?

"Ưu tiên con gái, em có thể hỏi trước." Lục Minh Duệ vừa nói, vừa cầm kấy bàn tay của cô gái, đặt túi giấy vào lòng bàn tay cô: "Của em."

Mạc Vong cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay, lại ngẩng đầu lên: "Sư huynh không sợ em nói nhưng không không giữ lời sao?"

"Em sẽ làm vậy sao?"

"......" Cô thật sự là không thể, sẽ bị trừ ma lực đó. QAQ

"Như vậy, sư muội,em có muốn hỏi anh bí mật gì không?"

"Ặc, anh đột nhiên nói như vậy......"

"Hiểu rồi, vậy thì lần sau hỏi anh vậy!" Thiếu niên nói xong, nhảy thẳng người lên, hướng về phía cô gái khoát tay áo,: "Gặp lại."

"Ừ, hẹn gặp lại."

Cho đến lúc này, Mạc Vong cũng không hiểu đối phương rốt cuộc là tới làm gì? Đặc biệt tới đưa hình? Hay là vì cái giao dịch không thể giải thích được kia? Nhưng là, theo điều kiện cua giao dịch, đối với cô hình như cũng không có bất lợi gì, bởi vì phải nói không muốn nói có thể không trả lời hay sao?

Cô mở túi giấy trong tay ra, quả nhiên từ trong đó lấy ra một đống hình.

Phía trên nhất, là cảnh cô và Esther khiêu vũ cùng nhau.

Tay của cô gái cẩn thận từng li từng tí nắm bàn tay của thiếu niên, vẻ mặt xem ra có chút khẩn trương.

Rồi đến hình phía dưới thì Esther đã dắt cô xoay vòng, vì giữ vững thăng bằng, hắn dùng một cánh tay ôm chặt hông cô, một cái tay khác thì nắm tay của cô, tư thế không khác gì mọi người, điểm bất đồng duy nhất đại khái có lẽ là nơi bàn chân cô đang đặt rồi.

"Mình có cười khoa trương đến vậy sao?" Mạc Vong có chút xấu hổ  gãi gãi gương mặt,: "Miệng cũng mở quá lớn quá rồi đó."

Tấm hình sau là chụp Thạch Vịnh Triết.

Chính là cảnh hắn đeo tai thỏ không tình nguyện mà bị đẩy vào đám “Thỏ” đang nhảy nhót,  giống như một Tiểu Bạch Thỏ bị chó sói bao vây, đang tìm lúc thích hợp để chạy trốn.

Tấm hình sau......

Tấm hình sau nữa......

Sau khi lướt qua toàn bộ số ảnh, Mạc Vong không thể không thừa nhận, điểm chụp của cô và Lục sư huynh thật sự rất giông nhau, những hình này thật ra đều là những tấm hình mà cô muốn, đúng lúc này, cô lật tới tấm cuối cùng  ——

Trong tấm ảnh, cô gái đang ngồi xổm ở hàng ghế phía sau, cầm điện thoại di động tách tách chụp ảnh những người khác, tư thế thoạt nhìn vô cùng có phong cách của đám chó săn.

Mạc Vong: "......"

Đột nhiên cô lại nhớ tới một câu thơ —— Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên cầu lại ngắm em.

Dưới tình huống này có thể sửa thành ——  Em núp sau băng ghế chụp hình, người chụp hình lại chụp em núp sau băng ghế.

Đột nhiên xuất hiện cảm giác lừa bịp......

"Esther."

"Bệ hạ?" Chỉ trong nháy mắt thanh niên tóc ngắn màu bạc đã xuất hiện quỷ dị bên cạnh cô gái.

"......" Hắn thật sự là ở đây, một ngày 24h canh giữ bên người cái gì, đã vượt qua phạm vi cuồng theo dõi rồi? Chỉ là cũng may cô đã thành thói quen. Mạc Vong đưa túi giấy và hình cho hắn,: "Có thể làm phiền anh đi rửa giúp tôi mấy tấm hình không?" Chắp tay trước ngực.

"Tôi hiểu."

"Ừ." Cô cảm thấy những người khác nhất định cũng rất muốn có,: "A, đúng rồi." Cô vươn tay, chỉ vào con thỏ nhỏ Thạch Vịnh Triết,: "Tấm hình này phóng to giúp tôi, nữa làm hẳn một cái khung kính, tôi muốn treo trong phòng ngủ!"

"...... Vâng" Thanh niên hơi giựt giựt khóe miệng, giống như đã thấy được cảnh tượng vị kia dũng giả đại nhân kia phát điên.

"Anh có thích tấm hình nào không? Chọn thêm một tấm đi." Cô gái nhanh tay lật mấy tấm ảnh trong tay thanh niên,: "Ví dụ như cái này." Trong hình, Esther và Greens đang cùng nhau khiêu vũ, mặc dù khuôn mặt người sau rõ ràng không tình nguyện. Lại lật hình khác,: "Hay là cái này?" Lần này, là Esther, Greens và Thain, ba người, chủ yếu là người sau ôm lấy hai người khác, không biết đang nhảy điệu nhảy kỳ quái gì. Tiếp tục lật,: "Cái này giống như không tồi." Một con mèo trắng vô cùng vô duyên  ôm lấy ống quần thanh niên, cọ qua cọ lại, giống như  đang khiêu vũ, lại giống như đang làm chuyện thô bỉ gì đó.

Esther: "...... Bệ hạ, không cần."

"Thật không cần sao?"

"Đúng vậy."

“Thật sự không cần sao?"

"......" Thanh niên rõ ràng do dự một chút.

"À? Quả nhiên là có muốn?"

"Nếu như có thể, " thanh niên từ trong đó rút ra một tấm hình, "Tấm này......"

"Tôi xem một chút."Mạc Vong nhận lấy tấm hình, phát hiện trong hình chính là cảnh mình chỉ đi tất đứng trên mặt đất, vậy chắc đây là lúc khi đang khiêu vũ với Esther bị quấy rồi, cô cười hì hì nâng váy liên tiếp lùi về phía sau,: “Anh muốn cái này?"

"Ừ." Trong con mắt lạnh lùng của thanh niên tràn ngập sự chờ đợi, hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào thiếu nữ,: "Có thể không? Bệ hạ."

"Trái lại, không có vấn đề gì cả." Bị ánh mắt như vậy nhìn, căn bản không biện pháp cự tuyệt mà? Nghĩ như thế, cô gái ho nhẹ một tiếng, vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, thế nào lại bị hắn làm cho trở nên kỳ lạ như vậy? Ngay sau đó, cô tò mò hỏi: "Không phải anh cũng tính đi phóng to ra chứ?"Theo phong cách hàng ngày của hắn, thật sự rất có khả năng! Làm thế nào...... Cô bắt đầu muốn đổi ý......

"Không." Ngoài dự liệu của cô gái, Esther lại lắc đầu một cái, rồi sau đó từ trong lòng móc ra một đồ vật tinh tế màu vàng kim,: "Tôi muốn thu nhỏ lại, sau đó đặt vào trong này."

"Đồng hồ quả quýt?" Mạc Vong có chút mới lạ nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ bỏ túi, mặc dù biết nó là cái gì, nhưng được tiếp xúc gần gũi như bây giờ vẫn là lần đầu tiên,: "Có thể...... Cho tôi xem một chút không? Dĩ nhiên, không thể cũng không sao, chắc hẳn đây là món đồ rất quan trọng với anh?"

Thanh niên đưa nó đến trước mặt cô gái: "Bệ hạ, xin không cần khách khí, tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về ngài."

"......" Ta nói, không cần bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nói ra loại lời nói buồn nôn như vậy chứ? Mặc dù hắn rất nghiêm túc. Thiếu nữ có chút im lặng đưa hai tay ra, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy chiếc đồng hồ quả quýt, phát hiện nó so với tưởng tượng của mình còn nặng hơn,: "Thật sự là làm bằng vàng?"

"Đúng vậy."

"......" Đột nhiên cô có áp lực thật lớn, sau khi mở ra, cô phát hiện trên nắp quả nhiên có để một tấm hình, không, nói đúng ra là một tấm hình  vẽ  tay, giống như vẽ một thanh niên đầu đội vươn miện tay cầm kiếm,: "Đây là anh vẽ sao?"

"Là tác phẩm của thuộc hạ lúc bốn tuổi."

"...... Thật là lợi hại." Bốn tuổi đã có thể vẽ tranh thành như vậy? Cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình sống vô cùng lãng phí,: "Vẽ ai vậy?"

"......"

"A, xin lỗi, nếu không tiện nói ra......"

" Ma vương bệ hạ trong tưởng tượng của tôi khi tôi còn nhỏ."

"Hả?" Mạc Vong kinh ngạc nhìn một chút thanh niên nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng đẹp trai trong bức tranh, lại chỉ chỉ chính mình, thở dài,: "Vậy thì thật thật xin lỗi, để cho anh thất vọng." Có lẽ cả đời này cô cũng không thể biến thành như vậy được đâu? Giới tính là vấn đề đầu tiên không thể giải quyết được.

"Không, " Esther lắc đầu một cái, quỳ một gối xuống □, cầm bàn tay đang giữ chiếc đồng hồ của cô gái,: "Đây là vinh hạnh của tôi." Nếu như Ma vương bệ hạ oai hùng lợi hại như trong tưởng tượng thì có lẽ cũng không tệ, nhưng...... Sẽ không lệ thuộc vào hắn giống như bây giờ chứ? Khách quan mà nói, mặc dù ý nghĩ này có chút đi quá giới hạn, nhưng hắn quả nhiên vẫn là......"Bệ hạ, ngài giống như bây giờ cũng rất tốt."

Một giây kế tiếp, cô gái nở nụ cười.

Cô cười rất là vui vẻ, rồi sau đó đưa ra bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ đầu vai  của thanh niên: "Như vậy, tôi đồng ý!" Nghiêng đầu một chút,: "A, làm trao đổi." Cô lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay hắn, dùng một ngón tay kéo kéo khóe miệng của hắn,: “Cười một cái!"

"......"

"Tốt." Cô gái cúi đầu cài đăt lại điện thoại,: “Tôi cũng sẽ giữ hình của anh!"

"Bệ hạ......"

"Như vậy mỗi lần tôi xem thời gian, đều co thể nhìn thấy anh rồi!" Cô vừa nói vừa quơ quơ điện thoại di động, màn hình chờ của điện thoại, rõ ràng là hình cô vừa mới chụp.