Edit: Mèo Mạnh Mẽ

“Đúng rồi, mai là chủ nhật, ba dắt con đi khu vui chơi chịu không?”. 

"Khu vui chơi?"

“Đúng vậy, trước đây con vẫn muốn đến đó, ban ngày chúng ta đến khu vui chơi, buổi tối đi xem phim, lúc trở về ba nhìn thấy, hình như bộ phim hoạt hình con thích có chiếu phần mới. Đúng rồi!”. Có lẽ do cô gái không từ chối quà tặng của mình, nên giọng điệu của người cha cũng dần dần lưu loát tự nhiên lên, “Dẫn A Triết cách vách đi cùng thì thế nào?”.

"..." Mạc Vong muốn nói lại thôi.

"Sao... con không muốn đi hả?"

"Không, " cô gái lắc lắc đầu, "Con vui lắm ..."

“Được, quyết định vậy đi”. Mạc Lâm nói rồi đứng lên, “Cơm chiều con muốn ăn cái gì?”.

“Cơm chiều à?” Cô gái tự hỏi một lát, mới trả lời, “Ăn mì được chứ ạ?”.

“Đương nhiên không thành vấn đề, đến tiệm mì thịt bò con thích ăn nhất ở phố bên ăn đi”. d⊰đ⊰l⊰q⊰đ⊰ Người đàn ông vừa nói vừa bước ra cửa, đi được vài bước thì ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía cô gái còn đứng tại chỗ, “Tiểu Vong?”.

“Ba...”

“Sao?”.

“Bác Vương đã về với ông bà vào mấy tháng trước rồi”. “Bác Vương” kia chính là chủ tiệm mì, do trước đây thường xuyên đến, nên nhà họ Mạc rất thân thuộc với đối phương

"... Vậy sao." Mạc Lâm sửng sốt, trên mặt rõ ràng có vẻ xấu hổ.

Rõ ràng không cần nói rõ như thế, nhưng lại không nhịn được nỗi xúc động mà nói ra miệng, trong lòng càng không ngừng cuồn cuộn ý nghĩ --

Nếu vẫn ở bên cạnh cô, thì sao có thể không biết loại chuyện này?

Dù có tạm thời rời đi, thì bọn họ vẫn là người nhà chứ?

Nếu đã vậy, thì sao còn muốn bày ra bộ dạng nóng lòng muốn bù đắp như thế?

Thật giống như ông thật sự làm ra chuyện gì đó có lỗi với cô.

Nếu thật là như vậy...

—— có phải cũng đại biểu cho việc, ba, ba thật sự từng nghĩ muốn vứt bỏ con?

Không chỉ có thế, dùng lời nói để tổn thương đối phương như cô bây giờ, ngoại trừ việc áy náy ra, cô còn có loại cảm giác thỏa mãn khác thường.

Dù không biểu hiện rõ ràng, nhưng nó thật sự có tồn tại, thật giống như trên thế giới này còn tồn tại một “Mạc Vong” khác, d˘đ˘l˘q˘đ dùng nụ cười lạnh lùng để chế giễu người đàn ồng trước mặt – đau lòng ư? Khổ sở ư? Đó chính là điều ba nên nhận lấy, vì ba cũng dành nó cho con! 

Cô như thế này rốt cuộc là... làm sao vậy... 

Không được!

Như vậy là không đúng !

Cô gái hiểu, không thể cho phép cảm xúc kia tiếp tục lan tràn, nếu không, không chỉ có ba, mà có lẽ ngay chính bản thân cô cũng sẽ sinh ra loại thay đổi hoàn toàn không muốn nghĩ đến.

May mắn, hết thảy vẫn còn kịp.

"Vậy... Tiểu Vong con muốn ăn thứ gì khác không?"

"Con muốn ăn mì ba làm!"

“Ba làm?” Mạc Lâm có hơi lắp bắp, ngay sau đó, ông thấy cô gái cười lên, chính là nụ cười mà ông từng nhìn thấy vô số lần, tựa như hoàn toàn giao hết thảy tín nhiệm vào tay ông, không một chút hoài nghi và phẫn uất.

"Dạ! Mì ba làm là ngon nhất."

Vào khoảnh khoắc ấy, trong lòng người đàn ông chợt dâng lên cảm giác chua xót mãnh liệt, tựa như nuốt phải một quả chanh còn chưa chín đã vội hái khỏi cành, chua xót đến nỗi khiến cổ họng ông có chút nghẹn đi d˘đ˘l˘q˘đ : “Được...” Rồi sau đó rốt cuộc cũng thốt lên được một cách khó khăn.

Cô gái nhìn chăm chú vào bóng dáng người đàn ông đang đi vào bếp, cô bất giác thở phào, giơ tay lên, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay đã bị bấm đến bầm tím. Tiếp đó, tầm mắt của cô bị hấp dẫn bởi hình ảnh ba cô đang tìm trái tìm phải. Sửng sốt một lát, rồi mới bừng tỉnh ra – từ sau khi Esther đến, trong nhà có rất nhiều thứ đã thay đổi vị trí... Mà hình như đến tận giờ phút này cô mới phát hiện ra điều đó.

Nhưng hỏi thẳng cô là được mà, sao ba lại tình nguyện chọn cách tự mình tìm kiếm chứ không muốn nói chuyện với cô, là do cảm thấy quá sức sao? Nhưng cô cũng có tư cách gì trách ông đâu? Rõ ràng cô cũng cảm thấy thế mà.

Bọn họ rõ ràng là cha và con gái, vì sao phải đến mức này chứ?

Vào khoảnh khắc ấy, cô gái cũng cảm thấy lòng mình dâng lên cảm giác chua xót vô cùng mãnh liệt.

Có lẽ đây thật sự chính là thiên tính giữa ba và con gái

Nhưng đồng thời, cô cũng ý thức được một cách mãnh liệt – dù cho có cẩn thận đến đâu đi nữa, thì cũng đã có thứ gì đó vỡ nát khó lòng khôi phục.

Không, có lẽ vẫn có thể phục hồi, nhưng cần rất nhiều thời gian, cũng như rất nhiều sức lực. Nhưng dù vậy, cũng giống như bình hóa ném vỡ dán lại, nếu nhìn kĩ, vẫn có thể phát hiện vết nứt nhỏ bé.

Chưa lúc nào cảm thấy rõ ràng như bây giờ -- ba đã thay đổi, và cô cũng thế.

Một loại cảm giác đau thương dày đặc vây lấy Mạc Vong, loại cảm giác ấy cô chưa từng cảm nhận được trong quá khứ. Không, vây lấy cô không phải chỉ có đau thương, mà còn có một thứ cảm giác vô lực giống như dù có phí hết sức lực cũng không thể thay đổi sự thật. 

Đau thương và bất lực, chúng nó tựa như một loài hoa song sinh, cành lá sinh sôi quấn chặt lấy cô gái, thế nên trong một khoảnh khắc, cô thậm chí còn cảm thấy khó thở, ánh mắt cũng dần mơ hồ.

Thật đáng ghét...

"Bệ hạ..." Thanh niên vẫn đứng quan sát cách đó không xa, không biết đã túm chặt vạt áo trước ngực tự bao giờ.

—— lại tới nữa, loại biểu cảm rõ ràng không khóc nhưng càng khiến người ta đau lòng hơn.

“Chỉ gọi thì có ích lợi gì?” Grays hừ nhỏ một tiếng, “Một là ngoan độc, hai là nhẫn nhịn, chứ chẳng lẽ còn có con đường thứ ba sao?”.

“...Đó là cha ruột của bệ hạ”. Nếu gây thương tổn hoặc giết chết người đàn ông ấy có thể đạt được mục đích, d˘đ˘l˘q˘đ Esther biết chính mình sẽ không chút do dự, nhưng mấu chốt là – hắn biết rõ, lòng dạ bệ hạ cao thượng bao nhiêu, cho dù thương tâm đến mức ấy, cũng sẽ không muốn thấy cha mình chịu bất kì thương tổn nào.

"... Chậc!" Grays cũng hiểu rất rõ điểm này, nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, “Chẳng lẽ chỉ có thể đứng nhìn như vậy sao?”.

"Không, dù là bây giờ, ta vẫn cảm thấy..."

"Thấy gì?"

"Nếu là bệ hạ mà nói, thì sẽ không thành vấn đề."

"... Lời này của ngươi thật đúng là vô trách nhiệm."

"..."

Thanh niên tóc tím quay đầu, phóng ánh mắt ẩn nhẫn về phí cô gái đang im lặng trọng phòng: “Nhưng, thật ra ta cũng nghĩ thế”. 

"Grays..."

“Lại nói, dù sao ta cũng là người thủ hộ, làm sao có thể không tin tưởng chủ nhân của mình. Esther, đừng có coi thường ta quá”. 

"..."

Vào lúc ấy, trong lòng cô gái vẫn ngập tràn cảm giác chán ghét.

Nhưng, thứ cô chán ghét, không phải là ba cô, mà là chính bản thân mình

Dù đã đến mức này, nhưng vẫn hối hận như trước, bản thân mình trừ khóc ra thì chẳng làm được tích sự gì. 

Rõ ràng đã nhận ra từ lâu, rằng khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Rõ ràng không lâu trước đó đã quyết định, phải sống thật tốt.

Thế nhưng vẫn không thay đổi, vẫn không được.

Tuy không thể thay đổi ngay, nhưng ít ra... 

Cô gái đột nhiên vươn tay, xoa mạnh mặt mình, rồi sau đó mới hô lên với người đàn ông trong bếp: “Ba, để con giúp một tay!”. 

“Tiểu Vong?” Mạc Lâm kinh ngạc quay đầu lại.

Cô gái tươi cười, lặp lại lời nói của mình: “Con cũng đến giúp một tay, gần đây con rất cố gắng luyện tập nấu ăn đó!”. 

"..."

Ít nhất thì cũng phải có bước đầu như vậy.

Dẫu sao cũng phải có người bước ra trước một bước mới được, nếu không chiếc bình kia sẽ thật sự vỡ nát vĩnh viễn.

Đây cũng không phải là thỏa hiệp.

Thật ra Mạc Vong vẫn hiểu rất rõ, chỉ vì ba mẹ nhát gan, sợ hãi, yếu ớt, thế nên hết thảy mới trở thành bộ dạng hôm nay. 

Nhưng cô không giống với họ.

Cô rất dũng cảm.

Có lẽ cô vĩnh viễn cũng không thể biến ra bộ dáng có thể khiến ba mẹ cảm thấy kiêu ngạo, nhưng ít ra thì cô cũng có thể kiêu ngạo vì chính bản thân mình. 

Cô cũng không thể vĩnh viễn sống vì kì vọng của ba mẹ, cô phải học được cách sống vì chính mình.

Hôm sau, Mạc Lâm thật sự mang Mạc Vong và Thạch Vịnh Triết đến khu vui chơi và rạp chiếu phim.

Ba người chơi rất vui vẻ, ít nhất là mặt ngoài có vẻ thế. Thậm chí còn có lúc Mạc Lâm có một loại ảo giác, rằng quá khứ thật ra chưa từng xảy ra, ông và con gái ông, cũng chưa từng xa lạ. Riêng thiếu niên thì thầm cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại mơ hồ nhận ra ý nghĩ trong lòng cô gái, thể nên hắn cũng vô cùng phối hợp.

Mạc Lâm ở nhà tổng cộng năm ngày.

Ngày thứ sáu, ông lại đi.

Do ông đi xe chiều, nên cô gái xin phép đưa ông đi, khiến thiếu niên tan học về, vội vàng chạy lên ban công, phát hiện cô gái đang ngồi phơi nắng chiều ở ban công cách vách. 

Cô đặt hai tay lên lan can, lười nhác nhìn chăm chú vào bầu trời bị nhuộm thành màu vỏ quýt. Ánh chiều tà rơi lên gương mặt cô và những sợi tóc mềm bay lượn, cô tùy ý xoay đầu, nở nụ cười đầy ánh mặt trời với hắn.

Tình cảnh này thành công khiến Thạch Vịnh Triết đỏ mặt. 

Hắn vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi, do dự một lát, mới chần chừ hỏi: “Ông... Chú Mạc... đi rồi à?”.

“Ừ, đi rồi”. Mạc Vong trả lời rất dứt khoát. 

"Vậy..."

“Tạm thời sẽ không về, nghỉ đông cũng không, vì ngày sinh dự tính của mẹ rơi vào thời điểm ấy”. 

“... Ngày sinh dự tính?” Thiếu niên sửng sốt, loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói. 

“A, đúng rồi, cậu vẫn chưa biết”. Cô gái cười cười giải thích, “Tôi sắp có một em trai hoặc em gái, hoặc cả hai? Còn không mau chúc mừng tôi đi”.

“...” Cô ấy đang nói giỡn đó sao? Loại chuyện này, có cái gì đáng chúc mừng chứ!

"Quả nhiên không lừa được câu." Mạc Vong nằm úp sấp người, một tay chống má nhìn về phía thiếu niên, “Thật ra tôi rất đau lòng”. 

"Cậu...”.

“Nhưng, dù vậy, thì cũng đâu thể thay đổi được sự thật, đúng không?”. 

Thạch Vịnh Triết chậm rãi nắm chặt đôi tay đang khoác lên lan can, trong khoảnh khắc, không biết nên nói gì mới phải. Hoặc là vì hắn biết, giờ khắc này có nói gì cũng đều vô dụng, lời an ủi nhạt nhẽo ấy không thể an ủi được cô.

Vậy nên, hắn lựa chọn hành động.