Có thể nhìn ra, cái quan tài được bảo tồn tương đối tốt.

Ngô Lão Cẩu đoán rằng vách tường của tầng hầm đã được tẩm một loại hương liệu chống ẩm nào đó, khiến cho không khí nơi này hoàn toàn khô ráo, thứ đó mới không bị hư tổn.

Hai người đều không phải là tay mới, tự nhiên có thể nhìn ra bên trong khối quan tài này còn một cái quan tài nữa, như vậy thứ bên trong quan tài là gì? Vì sao khối quan tài lớn này lại xuất hiện trong một căn hầm ở Trường Sa? Nó đã được đặt ở đây bao nhiêu năm? Là ai bỏ nó ở đây, mục đích là gì?

Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên thở dài, quay đầu nói với Trương Khải Sơn bên cạnh: “Ngài biết được lúc nào?”

Trương Khải sơn nhìn khối quan tài màu đen này, cảm xúc trong đôi mắt lại bị che giấu bởi bóng đêm, không nói gì.

Ngô Lão Cẩu cũng không sốt ruột, im lặng chờ đợi.

“Tất cả đều là từ năm ấy bắt đầu điều tra gia tộc Trương gia. Có rất nhiều thứ, lúc cậu không biết, có thể cho rằng chưa có gì xảy ra. Chỉ khi nào đã biết được một phần chân tướng, lúc cậu không muốn biết nữa, cũng đã quá muộn.”

Trương Khải Sơn thầm thở dài, nếu có thể, ta lại tình nguyện để cậu không biết gì cả. Chỉ là, đang ở Cửu Môn, mỗi người đều có nổi khổ riêng.

Kỳ thật Ngô Lão Cẩu đều biết.

Thân ở Cửu Môn mang theo gánh nặng, cùng với tương lai phải đối mặt. Hết thảy những chuyện Trương Khải Sơn làm y đều quan tâm, bất quá hắn đều cố gắng hết sức bảo vệ y không rơi vào đó, trốn tránh những tai ương sau này. Nhưng cái mà người ta gọi là người tính không bằng trời tính, nguyên tắc xử sự từ trước đến nay của y là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nếu có thể bứt ra cái thứ đang bám chặt vào mình thì rất tốt, nếu không được, hai người nắm tay nhau cùng đối mặt cũng không phải là một lựa chọn tồi.

Dù sao thì nên tới cũng sẽ tới, muốn chạy trốn cũng không trốn được.

“Chúng ta không mở ra. Hơn nữa, cũng không có thời gian.” Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, nói: “Cho nên, thứ này vẫn phải vận chuyển ra khỏi thành?”

Trương Khải Sơn gật đầu, nói: “Một khi Trường Sa rơi vào tay giặc, thứ này nhất định sẽ khó bảo toàn.”

Ngô Lão Cẩu trầm ngâm: “Như vậy, e là phải mượn gánh hát của Nhị gia dùng một chút.”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía sau có người nói: “Đã đang chuẩn bị rồi.”

Hai người nhìn lại, phía xa xa có một người đang cầm nến tiến qua.

Đúng là Trần Bì A Tứ đáng ra lúc này phải ở trong thành.

Ánh lửa tối tăm vẫn không che được sát khí của hắn, cùng với những vết máu chưa khô trên người

Trương Khải Sơn nhìn thấy cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, hỏi: “Xong mấy phần rồi?”

“Chín phần, Còn chừa lại bốn cửa thành.” Trần Bì A Tứ trả lời cũng rõ ràng. Hắn nhìn thoáng qua cái quan tài bằng gỗ đen lớn phía cuối kia, ánh mắt loé sáng, nhưng rất nhanh quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Lúc tôi vừa đến đây thì nhìn thấy Nhị gia. Nếu các người xuống dưới, hắn biết muốn tìm thấy thứ đó này không phải việc khó, đi trước chuẩn bị rời khỏi thành, Cửu gia đã tiếp ứng bên ngoài.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Dựa theo kế hoạch, chắc là bây giờ Tam gia đã đến Trương gia. Không bao lâu nữa, có thể cái thi thể của tên người Nhật kia cũng không tìm thấy nữa.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, tuy rằng những lời này của Trần Bì A Tứ khiến người ta kinh sợ, nhưng dựa theo thủ đoạn hành động bình thường của Bán Tiệt Lí, cũng không phải là không có khả năng.

Kỳ thật, lúc trước lên kế hoạch để cho Bán Tiệt Lí bà Trần Bì A Tứ xử lý mấy tên người Nhật trong buổi liên hoan trong thành, mà không phải phái những người khác hay là thủ hạ của Trương Khải Sơn động thủ, thứ nhất là để chuyện này càng ít người biết càng tốt, thứ hai là cũng bởi vì thủ đoạn của bọn họ có thể khiến cho những người đó chết không kịp hét mà lại còn sạch sẽ, không để lại tên nào.

Tuy rằng đao của Hắc Bối Lão Lục nhanh hơn so với bọn họ, nhưng xưa nay hắn không hợp nhóm, cách hắn giết người đều là cách đổ máu. Nếu mùi máu quá nặng, tự nhiên sẽ thích hợp ở ngoài thành hơn. Mà dưới hiệu quả của thuốc phiện và rượu mạnh, thậm chí đêm nay hắn còn không lo diện trong bữa tiệc của Cửu Môn đêm nay. Cho dù, có lẽ cũng không có quá nhiều người chú ý đến sự tồn tại mỏng manh của hắn.

Nhưng mà, Trương Khải Sơn lại tin rằng hắn sẽ xuất hiện đúng nơi đúng chỗ. Cho nên trong cả kế hoạch, Lục gia vẫn là một phần quan trọng giúp vận chuyển thứ này ra khỏi Trường Sa.

Chỉ là trước mắt ngoài cam đoan thứ này được thuận lợi ra khỏi thành, trước khi đại tá Nhật Bản kia chết, vẫn còn giá trị hỏi thăm.

Trương Khải Sơn nhìn Ngô Lão Cẩu, chợt nói: “Cậu về trước đi, ta xử lý xong bên này, sẽ đến ngay.”

Hắn biết đối phương có thể hiểu ý đồ mà hắn ẩn giấu trong mắt.

Quả nhiên Ngô Lão Cẩu gật đầu, nhìn thoáng qua Trần Bì A Tứ đứng trầm mặc một chỗ, rất nhanh xoay người rời đi.

Quay lại Trương gia cũng không tốn nhiều thời gian, nhưng y lại không gặp được Lí Tam gia, mà gặp một người khác trước.

“Chuyện bên kia làm xong rồi?” Nàng ngẩng đầu hỏi, ánh mắt trong suốt.

Ngô Lão Cẩu gật đầu, trong lòng biết Hoắc Tiên Cô là một cô gái tâm cao khí ngạo, có thể chịu đến bây giờ, đã không dễ rồi. Cũng coi như lúc trước mình không nhìn lầm người, giúp nàng ngồi lên vị trí Hoắc đương gia rồi bước vào Cửu Môn. Hiện giờ, xem ra nàng cũng đã xứng với cái danh này, đại cục làm trọng, thủ đoạn rõ ràng, xử sự thản nhiên.

Tay cầm hoa hồng, lệ ảnh lưu hương, chỉ là khó tránh khỏi hai bàn tay đau đớn. Bình thường nếu làm người khác bị thương bảy phần, thì cũng phải tự tổn thương ba phần.

Y nhìn nàng một cái, bỗng nhiên khẽ cười cười, nói: “Không cho cô giết người là làm khó cô rồi.”

Hoắc Tiên Cô nhìn y, cũng cười: “Nếu tôi động thủ, chẳng phải các người an nhàn rồi sao?”

“Cô gặp Tam gia rồi?” Ngô Lão Cẩu suy nghĩ một chút, hỏi.

Hoắc Tiên Cô nghe vậy không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ dùng ánh mắt nhìn vào bên trong, nói: “Vừa đi, vẫn còn kịp.”

Lúc này đã quá nửa đêm, gió lạnh thổi tới. Da của nàng vốn đã trắng, hơn nữa ăn mặc đơn bạc, trên mặt không thấy chút hồng hào, lại tăng thêm phần nhu nhược.

Ngô Lão Cẩu khẽ thở dài, cởi áo khoác bên ngoài choàng qua cho nàng, nói: “Mặc vào trước, chuyện tiếp theo cứ giao cho bọn tôi.”

Hoắc Tiên Cô ngẩng đầu nhìn y, lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của y, rất nhanh đã biến mất ngay khúc ngoặc.

Bất quá, sau khi Ngô Lão Cẩu đuổi đến, lại phát hiện Bán Tiệt Lí đã ngồi bên trong chờ, nhưng vài người thủ hạ mà đại tá mang theo đều gần như đã chết.

Thủ đoạn giết người của Bán Tiệt Lí quả nhiên không giống người thường.

Chỉ thấy trên mặt của vài tên thuộc hạ kia vẫn còn vẻ kinh hãi, rõ ràng là trước lúc chết đã trải qua đau đớn vô cùng. Nhưng mà, trên thi thể cũng không có máu. Đại tá là người duy nhất còn sống, bị trối gô vào chiếc ghế trạm hoa, miệng bị nhét miếng vải trắng nên không nói được gì, lúc nhìn thấy y còn ô ô a a kêu to.

Tuy là hôm nay đại tá mới gặp Cửu Môn, nhưng cũng xem là gặp qua không ít người, tự nhiên nhìn ra được, người thanh niên này dường như có quan hệ rất tốt với Phật Gia. Khác với vị Tam gia giết người không chớp mắt bên cạnh, có lẽ người Ngũ gia trẻ tuổi này, chính là cọng rơm cuối cùng cứu mạng hắn.

Nhưng hắn không biết một điều, Trung quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là ác giả ác báo.