“Cho nên, lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại.” Ngô Lão Cẩu lặng lặng lắng nghe Trương Khải Sơn nói xong kế hoạch lần này, đưa tay cầm lấy bức mật hàm đã được mở ra trên bàn, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Nếu không, không chỉ có tất cả mọi người đều chết, mà ô danh của ngài có tẩy cả đời cũng không sạch.”

Trương Khải Sơn biết y không biết chữ, tất nhiên xem không hiểu nội dung trong thư, động tác này chỉ chứng tỏ đối phương đang lo lắng.

“Đây là phương pháp nguy hiểm nhất, nhưng cũng là phương pháp hữu hiệu nhất.”

Ngô Lão Cẩu siết lá thư trong tay, cũng không mở ra, tự hỏi một lát, đột nhiên nói: “Hiện tại có bao nhiêu người đã biết kế hoạch lần này?”

“Chín. Cậu là người cuối cùng.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy nhất thời còn có chút ấm ức, muốn nói lại đột nhiên không biết nên nói gì.

Y hơi nhíu mày, đem kế hoạch mà Trương Khải Sơn vừa nói nhẫm lại một lần từ đầu đến cuối. Nhưng mà, cho dù ở trong đấu có rất nhiều người đều gọi y là Ngũ gia, nhưng trong kế hoạch được sắp đặt để thực thi với bọn người Nhật Bản, y lại phát hiện bản thân hình như không có công dụng gì lớn. Đều là Cửu Môn, Hoắc Tiên Cô còn có thể xuất lực nhiều hơn y.

Thấy đối phương đã rơi vào trạng thái thần du, Trương Khải Sơn khẽ cười cười, nói: “Nói cho cậu biết cuối cùng, là bởi vì muốn cho cậu một kế hoạch hoàn chỉnh.”

Ngô Lão Cẩu ngây người, nhất thời chưa hiểu ra ý của hắn.

Trương Khải Sơn nhìn y một cái, nói: “Ta cũng đã nắm chắc mới đi làm chuyện này, cho nên ta gọi tất cả những người có thể hỗ trợ, bao gồm nên nhờ vả và không nên nhờ vả. Nhưng vô luận chuyện này thành công hay không, Trường Sa chắc chắn phải đón nhận trận chiến này, chuyện về sau khó đoán, ta cũng không thể cam đoan sự an toàn cho mỗi người về sau.”

Ngô Lão Cẩu im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài, “Cho nên ngài mới hỏi tôi, nếu rời khỏi Trường Sa, sẽ chọn đi đến đâu.”

“Ta tin tưởng Cửu Môn Ngũ gia cũng có đủ năng lực để bảo vệ chính mình.” Trương Khải Sơn ảm đạm cười, nói: “Không còn lo lắng bên cạnh, ta mới có thể mạnh tay.”

Hai người trải qua nhiều như vậy, Ngô Lão Cẩu biết cả hai quý trọng nhau ở chỗ biết tín nhiệm, cũng hiểu được tình cảm và ẩn ý sau những lời này.

Nhưng y không biết, kỳ thật còn một câu Trương Khải sơn vẫn chưa nói ra.

“Biết cậu đang ở đâu, ta mới có thể tìm được cậu.”

***

Một tháng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Sau ngày hôm đó Trương Khải Sơn liền rời khỏi Trường Sa, lúc cuối tháng trở về, đã có thể cảm nhận được khí tức xao động được che giấu sau vẻ ngoài bình tĩnh của cả thành phố.

Xuất hiện cùng hắn ở Trường Sa, còn có mấy sĩ quan Nhật Bản thoạt nhìn là biết quân hàm không thấp, cùng với một đội quân Nhật Bản vác súng trên vai. Đêm đó giặc được bố trí rời khỏi, ngoại trừ một bộ phận ở lại trong thành, nhưng người khác đều canh giữ ở bốn cửa thành.

Thứ được truyền đi nhanh nhất chính là lời đồn.

Ngày hôm sau, cả thành Trường Sa đều đã biết tin đồn Trương Đại Phật Gia bị quân Nhật khuyên đầu hàng.

Nhưng nghe đồn cũng chỉ là nghe đồn, Trương Khải sơn đối với toà thành đang trong thời kì chiến loạn này vô cùng quan trọng, chiến tích và đại nghĩa của hắn đều dựa vào bản năng từ đáy lòng của dân chúng tay không tất sắt đối mặt với chiến tranh. Cho nên, không có chứng cứ rõ ràng nhìn thấy hắn hai tay dâng toà thành này cho giặc, không ai dám tin tính xác thực của tin đồn này. Hoặc là nói, không ai tin hắn có thể bị dụ đầu hàng.

Nhưng mà, dường như ai ai cũng biết một chuyện có thật: Vì hoan nghênh những người Nhật Bản này lần đầu đến Trường Sa, trong thành sắp tổ chức một buổi liên hoan long trọng, Trường Sa Cửu Môn đều đến dự.

Có lẽ, tin đồn là thật rồi. Nếu không, Trương Đại Phật Gia làm sao có thể để người Nhật Bản tuỳ ý canh giữ ở cửa thành, lại như thế nào đi tốn thời gian lấy lòng đám quỷ binh đã lấy mạng vô số đồng bào Trung Quốc?

Người tốt chuyện tốt trong thiên hạ nhiều lắm, nhưng chiến loạn gây ra một tác dụng phụ chính là, mỗi người đều học được cách bảo vệ mình. Nói nhiều cũng vậy, đôi khi, lúc mọi người nhận ra bản thân mình bé nhỏ và nằm trong tình cảnh bị động, chờ đợi ngược lại chính là cái cớ tốt nhất để tiếp tục sống sót.

Bạo loạn được kiềm chế mạnh mẽ dưới dây cung lưỡi kiếm, cuộc liên hoan vẫn bắt đầu đúng hạn dưới mùi khói thuốc súng và pháo hoa.

Đại tá của quân Nhật đến Trường Sa, mỉm cười tỏ vẻ hài lòng với sự an bài của Trương Khải Sơn.

Đại tá người Nhật có hai chòm râu quai nón, tóc chải ngược bóng loáng, nói chuyện có nề nếp. Ngoài ý muốn là, nói tiếng Trung rất lưu loát.

Làm đại biểu cho bên Nhật đàm phán với Trương Khải Sơn lần này, nhiệm vụ dụ hàng mà hắn mang theo không bí mật như thường thấy, cho nên hắn phải cam đoan bản thân phải nói tốt tiếng Trung. Bất quá, hắn vốn tưởng rằng sẽ tốn rất nhiều thời gian để đàm phán với cái vị đứng đầu Trường Sa Cửu Môn trong truyền thuyết này, lại không nghĩ rằng hai bên rất nhanh thống nhất ý kiến.

Đàm phán luôn có lợi cho hai bên.

Đại tá đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng Trương Đại Phật Gia lãnh ý cam tâm tình nguyện dâng cái thứ mà Thiên hoàng Nhật Bản của bọn họ coi trọng ra.

“Điều kiện của ta là, đảm bảo sự an toàn cho người trong Trường Sa.” Lúc người nam nhân đó nói không nhanh không chậm, biểu tình trên mặt cũng không gợn sóng không sợ hãi, “Còn có, đảm bảo cho quyền lợi và địa vị của ta.”

Đại tá cười cười. Hắn thích giao tiếp cùng người ích kỷ và có dã tâm. Bởi vì, chỉ có người ích kỷ mới dễ thương lượng. Mà người có dã tâm, mới có điều kiện để đàm phán.

“Chuyển thứ đó đến Nhật trước, ta sẽ không động vào một cọng lông tóc của Trường Sa. Về phần sau này, nếu đều là bằng hữu, đương nhiên càng không thể tổn thương.”

Đại tá tự nhận dù là tố chất tâm lý hay tài năng quân sự hắn đều xứng với địa vị quân hàm này, nhưng lúc ấy người nam nhân mặc một thân quân phục ngồi bàn bên kia lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hắn lại cảm thấy bất an lạ thường. Bất quá rất nhanh, nam nhân kia cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Thành giao.”

Hắn thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó Trương Đại Phật Gia thuyết phục qua loa hắn, muốn đem thứ đó vận chuyển ra khỏi Trường sa mà không gây động tĩnh, bữa liên hoan này chính là cớ nguỵ trang tốt nhất. Huống chi, cũng là thời điểm bọn lính thay ca trực.

Có lẽ người nam nhân ăn nói thận trọng kia trời sinh cho hắn loại năng lực khiến cho người ta tin tưởng và nghe theo, có lẽ là lúc này phần lớn Trung Quốc đã rơi vào tay giặc khiến cho đại tá sinh ra ảo giác quân Nhật chiến thắng, từ khi đại tá bước vào Trường Sa, dường như chưa từng suy xét nghiêm túc lại nguyên nhân và hậu quả của chuyện này.

Bất quá, tuy rằng lúc này hắn đã tin chắc hai bên sẽ tiến hành hợp tác vô cùng thuận lợi, nhưng kỷ luật quân đội rất nghiêm, ngược lại cũng không có cơ hội làm xằng làm bậy dưới tay bọn thủ hạ, “Đã sớm nghe danh Trường Sa Cửu Môn, không biết khi nào mới có thể gặp mặt các vị đồng sự của Trương Đại Phật Gia?”

Trương Khải Sơn nhìn nhìn mấy tên cảnh vệ cách đó không xa, nhanh chóng xoay chuyển ánh mắt, thản nhiên nói: “Đêm nay.”