Trương Khải Sơn là bị khiêng ra khỏi chiến trường.

Lúc tin tức thắng lợi được truyền đến, miệng vết thương bên chân trái của hắn đã sớm sưng mủ, các vết đạn trên người bị nhiễm trùng, sốt cao không lùi. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra thương thế, lại được báo rằng vì vi khuẩn đã lây nhiễm nghiêm trọng, chỗ thối rữa trên miệng vết thuơng lan rộng, tốt nhất là phải cắt chân đi, nếu không tiếp tục chậm trễ điều trị chỉ sợ sẽ nguy hiểm cho tính mạng.

“Không có chân, ta làm sao lãnh binh đánh giặc?” Trương Khải Sơn rút súng lục bên hông ra, trực tiếp đập lên bàn “rầm” một tiếng, thản nhiên nói: “Hoặc là không cưa chân cứu sống ta, hoặc là một súng bắn chết ta.”

Ngô Lão Cẩu dứng bên cạnh nghe vậy thở dài, nói với lão bác sĩ sợ đến mức nói không nên lời kia, còn có cách chữa trị nào khác hay không, mặc kệ thời gian trị liệu bao lâu.

Dưới sự áp lực tính mạng bị uy hiếp, cuộc giải phẫu lấy viên đạn ra rất thành công, bác sĩ hứa với hắn, chỉ cần chuyên tâm điều trị, hoàn toàn có thể khỏi hẳn, chỉ là thời gian sẽ hơi lâu.

Đương nhiên, khi đó bác sĩ cũng không dám khẳng định cần bao nhiêu lâu mới có thể khỏi hẳn. Mặc dù đang ở bệnh viện chờ vết thương hồi phục, nhưng khi thấy Vũ Hán rơi vào tay giặc, đại bộ đội bên ta chuyển từ phía tây về phía nam, mà Trường Sa quả thật còn rất nhiều việc chờ xử lí, sau khi ở bệnh viện được một tháng, Trương Khải Sơn vẫn quyết định lập tức quay về Trường Sa, lập ra trận địa phòng ngự Tương Cống (Hồ Nam, Giang Tây).

Cùng bọn họ trở về Trường Sa, còn có Chung Thanh bị trúng đạn vào đầu ở Vạn Gia Lĩnh, hôn mê suốt năm ngày mới tỉnh lại.

Sau này Ngô Lão Cẩu mới biết, trong ba ngày cuối cùng bọn họ tác chiến ở Đỉnh Trương Cổ, vì bệnh nhân từ chiến tranh quá nhiều, nhân viên chăm sóc không có thời gian chú ý đến tất cả mọi người, lúc ấy giường của Trương Ngọc Lân vừa đúng lúc được xếp ngay bên cạnh Chung Thanh, Trương Ngọc Lân cũng bị trọng thương nhưng còn có thể xuống giường cực nhọc ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc Chung Thanh.

Cái ngày Chung Thanh mở mắt tỉnh lại, Trương Ngọc Lân lại rời đi một cách bất thường, chưa từng đề cập một chữ đến chuyện chăm sóc hắn lúc hôn mê. Duy chỉ trước khi đi một mình đến tìm Ngô Lão Cẩu nói, bản thân có việc quan trọng, kế tiếp xin nhờ Ngũ gia và Phật Gia chăm sóc tốt cho Chung Thanh, mạng của hắn đã được cứu, nhưng vẫn còn mảnh đạn chưa thể lấy ra được, sau này khó tránh khỏi cơn đau đầu sẽ tái phát.

Ngô Lão Cẩu rất hiểu, lúc ấy tuy Chung Thanh không nói gì, lại tựa hồ biết tất cả mọi chuyện. Bất quá, vất thương của hắn tuy nguy hiểm, nhưng thoát qua được quỷ môn quan, thân thể khôi phục cũng rất nhanh, nửa tháng sau đã có thể xuống giường làm việc nên làm. Khi Trương Khải Sơn quyết định quay về Trường Sa, Chung Thanh đã khỏi hẳn không khác bình thường là bao.

Lão Vương thì đến Trường Sa sớm hơn bọn họ nửa tháng.

Lúc ấy cầm lá thư Trương Khải Sơn tự tay viết, cùng với lá thư tiến cử mà Ngô Lão Cẩu nhờ Chung Thanh việc giùm, trước tiên tìm được Nhị Nguyệt Hồng và giải Cửu, sau đó giới thiệu qua, lại tìm được Bán Tiệt Lí, gia nhập vào bàn khẩu của hắn. Có sự cam đoan của Phật Gia và Ngũ gia, sự đề cử của Nhị gia, thêm vào sự chiếu cố của hàng xóm Cửu gia, Tam gia đương nhiên không thể từ chối, nhưng chỉ giương mắt liếc nhìn Lão Vương một cái, nói hôm nay bước vào bàn khẩu này, có thể ở lại hay không, phải xem cách làm việc của hắn.

Kỳ thật Ngô Lão Cẩu vốn định để Lão Vương đi theo y đổ đấu, nhưng nếu thật sự muốn học được chút bản lĩnh ở đây, Lão Vương hiện tại thiếu một chân đi theo Lí Tam gia thì thích hợp hơn. Huống chi, dựa theo tính tình của Lão Vương, tất nhiên sẽ không chịu ăn không ngồi rồi mà sống. Cân nhắc mãi, lúc này mới để Lão Vương quay về Trường Sa trước, nếu có thể đi theo Tam gia làm ăn, đương nhiên rất tốt; nếu không làm được, thì mới nghĩ cách khác sau.

Ngoài ý muốn chính là, lúc Ngô Lão Cẩu quay lại Trường Sa tìm được Lão Vương, phát hiện Lí Tam gia không có gây khó dễ gì cho hắn, lúc này mới yên lòng.

Có lẽ là nhập ngũ hơn nửa năm, thân thể đã được rèn luyện tốt, Lão Vương nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh đổ đấu ác liệt dưới đất, thậm chí còn tỏ vẻ chờ mọi chuyện yên ổn, sẽ đón mẹ già qua đây.

Nói xong, hắn hỏi thêm một câu. “Nghe nói tiểu tử Đại Đầu trở thành trinh sát binh, vẫn là Phật Gia đặc biệt đề cử?”

Ngô Lão Cẩu thấy hắn xưng hô với Trương Khải Sơn từ sư trưởng đã chuyển thành Phật Gia, vì thế gật đầu cười nói: “Đại Đầu lập công trong chiến dịch trước đó, bây giờ đã thăng chức thành trung đội trưởng trinh sát.”

Nhìn thấy trên mặt Lão Vương hiện ra vẻ mất mát, Ngô Lão Cẩu thầm than, đang định nói, chợt nghe Lão Vương lên tiếng: “Đều là mệnh.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sờ, chỉ thấy hắn nói tiếp: “Tiểu Ngô, lúc trước tôi và cậu có thể gặp nhau, cho nên mới gia nhập quân đội, là mệnh. Hiện tại tôi chỉ còn một chân, cũng là mệnh. Về phần sau này thế nào, có thể ở lại Trường Sa được hay không, tôi không nghĩ nhiều như vậy, cậu cũng đừng áy náy trong lòng. Những thứ cậu có thể giúp, đều đã giúp, con đường của mình phải tự mình đi, cho dù là bò, tôi cũng sẽ bò đến cùng.”

Đều là những người từng sống chết trên chiến trường, nói một hồi, hai người đều có chút cảm khái, vì thế liền khoác vai nhau đi uống rượu.

Tửu lượng của Ngô Lão Cẩu luôn luôn không tốt, lúc được đỡ về đến Ngô gia, đã say tí bỉ. Ngày hôm sau tỉnh dậy đầu đau đến mức muốn nứt ra, ngay cả Tiên Cô đặc biệt đến nhà thăm hỏi cũng chỉ đành vội vội vàng vàng ra mắt rồi liền đóng cửa từ chối tiếp khách.

Hoắc cô nương nửa năm không gặp y, bây giờ thay một bộ đồ thường ngày và áo choàng ngắn, đúng là nhìn không ra đã từng làm quân binh, người cũng không có gì thay đổi, vẫn giống y trước đây có thể nói có thể cười. Thứ duy nhất thay đổi, là ánh mắt đã lắng đọng hơn một phần. Nàng khẽ thở dài một hơi, sau khi nói nói vài câu, dặn y nghỉ ngơi cho tốt, rồi rời khỏi Ngô gia.

Chờ đến lúc Ngô Lão Cẩu nhớ ra phải đi một vòng qua cửa hàng của Tề Thiết Chuỷ, đã là sau giờ ngọ ngày thứ ba.

Trường Sa lúc này tựa hồ vẫn chưa bị ảnh hưởng chiến tranh xâm nhập, nhìn qua vẫn là phố chợ hỗn loạn như thường. Nhưng Ngô Lão Cẩu rất hiểu, chỉ sợ không đến một năm, cái thành phố này cũng nhanh chóng trở thành mục tiêu tấn công của giặc. Y nhíu nhíu mày, đến lúc đó lại không phải phải có bao nhiêu người chết ở đây.

Miên man suy nghĩ suốt cả đoạn đường, ai ngờ tới cửa hàng của Tề Thiết Chuỷ rồi, vậy mà lại không thấy bóng dáng hắn đâu.

Trong cửa hàng chỉ có một môn sinh 10 tuổi đang chờ y, nói là hôm nay sư phụ ra ngoài, hôm qua từng dặn dò Ngũ gia sẽ đến, chỉ nhờ nhắn nhủ một câu: Chờ.

Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, cười nói câu cảm ơn rồi định rời đi, đã bị gọi lại.

Người môn sinh trẻ tuổi kia nhìn y, nói: “Sư phụ còn dặn, nếu Ngũ gia đã nghe xong câu truyền đạt đó, theo quy tắc phải mua một món đồ rồi mới có thể đi.”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy bỗng nhiên rất muốn đánh cho Tề Thiết Chuỷ một cái bạt tay. Mẹ nó, lão tử có thể có cơ hội chọn chưa hề nghe câu nói vừa rồi được không.

Lúc rời khỏi cửa hàng của Tề Thiết Chuỷ, ôm Tam Thốn Đinh trong tay, y ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút khói bụi, bỗng nhiên thở dài.

“Chữ đó, là nói cho tất cả chúng ta nghe mà.”