Editor: Pinni

Hắn gật đầu, không hỏi nữa, sự tình diễn biến đến đây, mọi người ít nhiều gì cũng nhìn ra manh mối, Mạc Phương Mẫn cũng che giấu khuôn mặt giận dữ, tập trung suy nghĩ về chuyện quỷ dị trong đó.

Nghe Nhị cô nương  trả lời, thân thể Trúc Lan rụt một cái, tránh phía sau mọi người, nàng ta cắn môi, khuôn mặt khổ sở. Thiệp này, là đại cô nương tốn tiền xin Vương tiên sinh bán chữ đầu phố viết lúc trước.

"Lưu tiên sinh, làm phiền ngươi tới xem một chút, thứ được cho thêm vào trong trà là gì?" Hoàng Phủ Tĩnh gật đầu với Lưu Dục.

Lưu Dục đi qua mọi người đi đến bên cạnh bàn, hắn mở nắp bình ra, lại gần thoáng ngửi qua, liền biết đầu đuôi câu chuyện.

Hắn cũng không vội đáp, cười đưa bình trà cho Thi Mẫn, nói: "Nha đầu ngươi ngửi thử xem, vật này ngươi có biết hay không phải?"

Thi Mẫn nghe lời nhận lấy bình trà, ngửi cẩn thận, rồi phân loại."Đây là Ninh Định Tán, ai hạ dược chàng?"

Nàng mới hỏi xong, đáy lòng Mạc Phân Mẫn liền hoảng hốt, lập tức tuyên bố."Không phải của ta, ta không biết, ta vừa mới vào phòng, nhìn thấy Vương Gia, sau đó liền, liền. . . . . .không thể thu hồi lại được.

Thi Mẫn lắc đầu cười khổ. Giỏi lắm, nàng cũng đã hiểu rồi.

Hoàng Phủ Tĩnh vỗ vỗ bả vai của nàng hỏi: "Bây giờ nàng có thể  xử lý không? Hay là muốn ta làm?"

Thi Mẫn chu miệng lên, ai xử lý chẳng giống nhau, nhưng hắn giống sư phụ, muốn rèn luyện nàng, thử một chút năng lực của nàng, xem ra làm Vinh Thân Vương phi cũng không tốt, kể từ bây giờ nàng phải bắt đầu luyện tập.

Thi Mẫn đi tới trước mặt đại tỷ, khẽ nói: "Ta không biết là ai đưa thuốc cho ngươi, nhưng khẳng định là ngươi cho nhầm thuốc rồi, Ninh Đinh Tán không phải xuân dược, sẽ không thể bộc phát thú tính, nó chỉ làm cho người ta mất hết nội lực, toàn thân vô lực, mặc cho người định đoạt."

"Ta nói rồi ta không có, thuốc kia là người khác hạ, ta mặc kệ nó có phải xuân dược hay không, trọng điểm là, Vương Gia đã phá thân thể của ta, chúng ta cùng tỉnh lại trên một cái giường, ta đã mất đi trong sạch, không còn là xử nữ." Nàng ta nhấn mạnh cảnh mọi người mới vừa nhìn thấy.

Thi Mẫn gật đầu một cái, xoay người lại nói với bà vú, "Xin hai ma ma đi vào nghiệm thân."

Nói xong, nàng đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Tĩnh, dắt tay của hắn, đi vào phòng.

Trong lòng có mấy phần bi ai. Phụ thân thường nói: chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài. Nhưng hai mẹ con này luôn muốn làm trò cười trước mặt người khác, nàng có thể làm gì đây?

Thi Mẫn quay mặt, làm bộ không nhìn thấy phụ thân tức sùi bọt mép, sắc mặt tái xanh, nàng tựa vào người Hoàng Phủ Tĩnh , nàng 'lo trước tính sau' hỏi: "Chàng nói về sau nếu còn có chuyện như vậy ta phải trấn định để xử lý, vậy chẳng phải sau này cũng sẽ có những chuyện như vậy sao?"

"Cái này còn phải xem nàng trị gia có nghiêm hay không, có biện pháp trấn áp những cô nương nhỏ mọn kia hay không, dĩ nhiên, nếu nàng muốn đổi toàn bộ tỳ nữ trong Vương phủ thành gã sai vặt, ta cũng không có ý kiến.

Hoàng Phủ Tĩnh cười lên, bởi vì hắn thích nàng đố kỵ, nhỏ mọn, càng thích nàng 'lo trước tính sau' như vậy.

Editor: Pinni- dd.le.quy.don.

"Có tác dụng sao? Ai biết những gã sai vặt kia có nam phong tốt hay không." Nàng trống   trống hai gò má, gả cho một trượng phu tốt như vậy, quản lý thật là mệt.

"Đúng vậy, mặc dù nàng có kinh nghiệm trị gia, nhưng Vương phủ nhiều người như vậy, nàng còn phải học rất nhiều, nhưng đừng sợ, có ta ở đây, nếu xử lý không được, cứ đẩy qua cho ta là được.

Trong lúc nói chuyện, Mạc Phân Mẫn đã chỉnh trang lại y phục, quy củ bước vào cửa.

"Nhị cô nương, đại cô nương đã không còn hoàn bích (*không còn trinh). Bà vú  nói xong, nhìn Hoàng Phủ Tĩnh  với đôi mắt đầy lo âu.

Hoàng Phủ Tĩnh lắc đầu với nàng, để nàng đừng lo lắng.

"Ta thật sự  không nói láo, phụ thân, ngài nên làm chủ cho con, Vương Gia không thể ỷ vào thân phận của mình, làm xong không thèm nhận, người bảo nữ nhi phải sống làm sao?" Nàng đảo mặt, khóc đến hoa lê mưa đẫm, điềm đạm đáng yêu.

Thi Mẫn khó xử, trong nhà chỉ có Mạc Phân Mẫn và hai người bọn họ, bây giờ gặp phải cảnh này thì phải giải thích sao đây.

"Không cách nào sao?" Hắn hài hước nhìn nàng, Thi Mẫn gật đầu nhận thua, Hoàng Phủ Tĩnh than thở, vuốt vuốt tóc của nàng, bộ mặt cưng chiều, nói: "Vẫn còn quá non."

Hắn truyền mệnh lệnh."Bà vú, lấy đầu ngón tay của Mạc Phân Mẫn ra cho mọi người xem một chút."

Bà vú nghe vậy, lập tức nắm lấy đôi tay của Mạc Phân Mẫn, nàng ta không muốn, liều mạng rút tay lại, lại có thêm hai ma ma, một trái một phải giữ lại, mới miễn cưỡng mở được ngón tay của nàng ta ra.

Ngón tay của Mạc Phân Mẫn trắng trẻo thon dài, nhưng ngón trỏ phải, trong khe của móng tay có vết máu đỏ thẫm, đến lúc này, ai cũng có thể đoán ra đầu đuôi sự việc.

Mạc Lịch Thăng căm hận trừng nàng ta, thể diện mà ông quan tâm nhất đã bị nàng ta chà đạp hết rồi, ông tức giận không thôi, giơ tay hung hăng tát nàng ta một cái. Loại nữ nhi này không cần cũng được. Xoay người, ông rời khỏi phòng, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn nghiệt nữ một cái.

Mất hết hy vọng, Mạc Phân Mẫn tê liệt ngã xuống đất, phụ thân đánh nàng ta, làm màng nhĩ của nàng ta ù ù. Nàng ta không còn cơ hội rồi sao? Nửa điểm cơ hội cũng bị mất sao?

Hoàng Phủ Tĩnh nghiêm giọng nói: "Nhưng nếu ngươi còn không nhận tội, ta sẽ cho đại phu của Tế Từ đường đến nghiệm thân, bị nam tử phá thân và bị móng tay phá thân, vết thương sẽ không giống nhau."

Để đại phu Tế Từ đường nghiệm thân? Chuyện này mà truyền ra ngoài, nàng ta cũng chỉ có một con đường chết!

Mạc Phân Mẫn khóc lớn, quỳ xuống trước mặt mọi người, "Hãy hiểu cho ta, là ta nhất thời hồ đồ, ngu dốt, ta thề ta không hề có ý, ta chỉ là động tâm với Vương Gia, Vương Gia. . . . . . Phân Mẫn thề, ngày sau không cầu danh phận, không cầu được đối xử tử tế, chỉ cầu làm nô tỳ ở bên cạnh vương gia.

Editor: Pinni- Lê Quý Đôn

"Dù sao đi nữa, cuối cùng thì Vương Gia và Phân Mẫn đã nhìn thấy hết cơ thể của nhau, có đụng chạm da thịt, đời này Phân Mẫn không thể gả cho người khác, van cầu Vương Gia thương hại, van cầu muội muội cho tỷ tỷ một con đường sống, chúng ta là cùng một cha, chuyện này truyền ra ngoài, sẽ không tốt cho tiền đồ của phụ thân, của ca ca  . . . ."

Hừ! Mạc Phương Mẫn sắp bị tức chết, trên đời này lại có loại đàn bà không biết xấu hổ như vậy sao, trước khóc, sau cầu xin lại đe dọa, nếu như Hoàng Phủ Tĩnh đồng ý với nàng ta, hắn nhất định sẽ không để Thi Mẫn xuất giá!

Hoàng Phủ Tĩnh cũng tức không kém đại cữu tử tương lai, hắn giận quá hóa cười, trầm giọng nói: "Ngươi nguyện ý làm nô tì, cũng phải hỏi xem Bổn vương có nguyện ý hay không chứ, Bổn vương làm gì với những kẻ tính toán bổn vương? Lưu tiên sinh, ngươi tới nói cho Mạc đại cô nương nghe một chút."

Lưu Dục khí định thần nhàn trả lời, "Bình thường, Vương Gia sẽ phân chia theo trình độ tính toán, một đao bị mất mạng, trên một đao chém, ngũ mã phanh thây, ngàn đao lăng trì, nghiền xương thành tro. Trình độ lớn như cô nương đây thì, nể mặt nha đầu, Vương Gia sẽ giảm nhẹ vài phần, ngũ mã phanh thây là đủ."

Nghe Lưu Dục nói, Mạc Phân Mẫn sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất, đầu lưỡi linh hoạt luôn ngụy biện nay nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

Giờ phút này, nàng ta rốt cuộc đã hiểu, bản thân đã chọc phải nhân vật số một rồi.

Thi Mẫn nhìn đại tỷ, đáy lòng có hai phần đồng tình, Giang Mị Nương ghen tỵ, âm độc hủy hoại đời hai đứa trẻ, ngẩng mặt lên, nàng kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Tĩnh  hỏi: "Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Có thể xử nhẹ một chút hay không, dầu gì cũng là một mạng.

"Ta như vậy đã nhẹ lắm rồi, nếu để cho Hoàng thượng biết, hắn ta sẽ dùng thủ đoạn đáng sợ hơn với nàng ta." Hoàng Phủ Tĩnh nhớ tới Nhị Hoàng Huynh mặt cười mờ ám kia, thật đúng là muốn đưa Mạc Phân Mẫn cho hắn chơi đùa, thỏa mãn sở thích chỉnh người biến thái của hắn.

"Không thể nể mặt phụ thân mà xử nhẹ chút sao?"

Hắn lưu manh cười, "Nuôi mà không dạy, lỗi của cha, sao ta phải nhìn mặt mũi của Mạc Lịch Thăng, nhưng mặt mũi của nàng, trái lại ta có thể nhân nhượng mấy phần."

"Có thật không? Vậy chàng định xử lý như thế nào?"

"Như vậy đi, một là bán vào thanh lâu, hai là gả cho Lý Hải Đình, hai con đường cho nàng chọn, a, đúng rồi, cả nha đầu bên người của nàng ta nữa, mua một tặng một."

Hắn đá hủy mầm móng con cháu của Lý Hải Đình, lại để hắn ôm hai mỹ nhân, ai, tấm lòng của người này thật đúng là nhân hậu.

Thi Mẫn còn muốn nói giúp đại tỵ hai câu, Hoàng Phủ Tĩnh lại không để nàng nhiều lời, lôi kéo nàng đi ra ngoài."Nấu nước nóng cho ta, ta muốn tắm."

"Ban ngày, tắm làm gì." Nàng không hiểu hỏi.

"Thân thể dơ bẩn, bị nữ nhân kia dính vào người."

Mới nói vài câu, hai người đã đi xa, nghĩ đến Vương Gia không thể chờ để được cùng một chỗ với nha đầu, nhún nhún vai, Lưu Dục liếc mắt nhìn Mạc đại tiểu thư tê liệt ngã trên đất.

Đáng thương, một là ở góa, một là mỗi đêm tiếp một người, lựa chọn cực đoan như vậy, Vương Gia thật đúng là đen tối.