Trong rừng đào như lửa, có một thiếu niên đang luyện kiếm.
Thiếu niên có đôi mắt sáng như sao, môi đỏ răng trắng, kiếm khí tung hoành lên tận trời, hắn không ai khác chính là người đã hôn mê suốt tám năm, Hạ Vũ. Đúng vậy, nơi này chính là mộng cảnh của hắn;./! Ở Vân Đình bên cạnh rừng đào, một thiếu nữ tóc đen xinh đẹp mỉm cười gọi hắn: "Tiểu Vũ, dừng chút đi!" "Mỹ Nhân sư tôn!" Hạ Vũ vui vẻ, vội vàng thu kiếm đi qua đó. Mỹ Nhân sư tôn có dáng người yêu kiều, gương mặt đẹp như tranh, xinh đẹp nhưng lại có chút lười biếng. Nàng mặc váy voan mỏng dài, không xuyên thấu nhưng đủ để khoe hết vóc dáng của mình. Người còn đẹp hơn cả hoa đào. "Ngồi xuống đi." Mỹ Nhân sư tôn bảo Hạ Vũ ngồi xuống, sau đó nói tiếp: "Tiểu Vũ, mộng cảnh tám năm, cuối cùng vẫn phải từ biệt. Ngươi đã học thành Đại Mộng Trảm Tiên Quyết, cũng tới lúc nên tỉnh lại rồi." "Tỉnh lại." Hai mắt Hạ Vũ sáng ngời. Nhưng nghĩ đến lúc ly biệt, nhìn Mỹ Nhân sư tôn xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, Hạ Vũ lại có chút không đành lòng: "Nhưng nếu ta tỉnh dậy, khi nào chúng ta mới có thể gặp lại?" "Đứa nhỏ ngốc." Mỹ Nhân sư tôn đứng dậy, vóc dáng xinh đẹp lộ ra không sót gì, đôi chân dài trắng nõn như ngọc thoắt ẩn thoắt hiện dưới váy. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Hạ Vũ, nói: "Gặp nhau trong mộng, vốn là chuyện cả đời khó tìm. Chúng ta làm sư đồ tám năm, duyên phận đã hết, nếu cưỡng ép gặp lại, còn không bằng đừng gặp lại nữa." "Cái gì?" Hạ Vũ sửng sốt. Trong tám năm qua, hai người sớm chiều ở chung. Hạ Vũ cứ nghĩ, đợi sau khi mình tỉnh lại khỏi mộng cảnh, nhất định phải tìm được Mỹ Nhân sư tôn trong hiện thực. Chỉ là không ngờ, nàng lại không hề có ý gặp lại nữa. "Sư tôn, ta không nỡ..." Hạ Vũ ngồi khoanh chân trên chiếu, ôm lấy chân Mỹ Nhân sư tôn. "!!!" "..." Mỹ Nhân sư tôn ngẩn người, ở thế giới hiện thực, nàng là người vô cùng cao quý, vô cùng vô cùng cao quý, sao có thể bị một người đàn ông ôm lấy như thế này. Điều này khiến nàng có chút kinh ngạc ngoài ý muốn. Hạ Vũ cũng chỉ là nhất thời xúc động, ở bên nhau tám năm, hai người chưa bao giờ tiếp xúc da thịt, nhưng giờ phút ly biệt, hắn vẫn có chút không nhịn được. "Sư tôn, ta không muốn rời xa người." Thấy Hạ Vũ biểu lộ chân tình, Mỹ Nhân sư tôn cười khổ, nàng vươn tay vuốt tóc Hạ Vũ, cũng không đành lòng. Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình. Thật ra, nàng cũng rất thích đứa nhỏ Hạ Vũ này! "Tiểu Vũ, một năm trước nhà ngươi xảy ra biến cố, nhưng lúc ấy ngươi đang tu luyện chiêu thức quan trọng nhất. Bởi vậy ta mới không nói ngươi biết, chỉ có thể dùng sức mạnh để bảo vệ cơ thể ngươi trong một năm qua." Mỹ Nhân sư tôn nói. "Trong nhà xảy ra biến cố?" Hạ Vũ vội vàng buông tay, sắc mặt kinh ngạc: "Nương của ta... Không sao chứ?" "Tình hình cụ thể ta cũng không rõ." Mỹ Nhân sư tôn lắc đầu, giơ ngón tay đặt giữa lông mày. "Mộng cảnh tám năm, đến lúc từ biệt rồi." "Tiểu Vũ, nếu ngươi nhất quyết muốn gặp vi sư... Vi sư cho ngươi một cơ hội, cũng là tự cho mình một cơ hội!" Đột nhiên vô số hình ảnh tin tức như dòng nước lũ tràn vào đầu Hạ Vũ. Đôi mắt vốn trong veo của thiếu niên trở nên mờ mịt. Rõ ràng là rất khó để tiêu hóa nhiều thông tin như vậy. Mỹ Nhân sư tôn nhìn Hạ Vũ một lúc, cuối cùng khẽ thở dài, cơ thể nàng run lên, hóa thành vô số chấm sáng nhỏ, như hoa liễu trong buổi sáng mùa xuân. Bụi hoa điểm xuyến, cuối cùng biến mất không còn dấu vết. Giấc mộng trần thế, như sương như điện, mộng cảnh tám năm, chớp mắt đã thành khoảng không. Mỹ Nhân sư tôn rời khỏi mộng cảnh trước. Bỏ lại Hạ Vũ ngồi ngơ ngác. ... Thành Liễu Kinh, Hạ gia, hậu viện. Trời lạnh thấu xương, thứ phu nhân Vận Trúc đang cúi đầu giặt quần áo, hai tay đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn cố gắng giặt giũ. "Rầm!" Cánh cửa nhỏ đột nhiên bị đá văng ra. Chỉ thấy một người đàn bà mặt rỗ hung hăng dẫn theo mấy tên người hầu cường tráng xông vào. "Đem vào cho ta!" Bốn người hầu khỏe mạnh khiêng hai thùng máu chó mực lớn, chật vật bước vào, đặt hai thùng gỗ lớn xuống giữa sân nhỏ. "Ma bà bà, các người đây là..." Vận Trúc đang giặt quần áo đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì. Nốt ruồi trên mặt Ma bà bà vừa đen vừa bóng, bà ta lạnh lùng nói: "Lão gia có lệnh: Thứ tử hạ Vũ và thứ phu nhân Vận Trúc tu luyện yêu pháp, bại hoại gia môn!" "Từ hôm nay trở đi, sẽ dùng máu chó giải trừ yêu pháp, nếu còn tái phạm, đánh gãy hai chân!" "Cái gì! Ta không tu luyện yêu pháp!" Sắc mặt Vận Trúc trắng bệch, mỗi ngày bà đều giặt giũ quần áo, cũng chỉ vì kiếm chút tiền mua thuốc cho con trai hôn mê tám năm. Sao lại biến thành tu luyện yêu pháp rồi? Bà vội vàng rửa tay lau khô, lấy chút bạc vụn bên hông ra đưa cho Ma bà bà, cầu xin: "Ma bà bà, chỗ ta còn có hai lượng bạc, có thể giúp ta sắp xếp một chút, cho ta cầu kiến lão gia được không..." "Cút ra!" Ma bà bà cao lớn khỏe mạnh, là một người hầu độc ác, trực tiếp hất tay đẩy Vận Trúc ngã ra đất, hai lượng bạc vụn cũng văng xuống giếng. Thấy Vận Trúc ngã trên đất, Ma bà bà cũng không từ bỏ ý định, bà ta nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Vận Trúc, nở nụ cười độc ác. "Thứ phu nhân, nghe nói ngươi lúc còn trẻ xinh đẹp nhất thành nhỉ!" Nói xong, bà ta cúi người nắm lấy tấm lụa trắng trên mặt Vận Trúc. Kéo xuống thật mạnh! Rẹt! Xung quanh tĩnh lặng. Chỉ thấy trên mặt thứ phu nhân Vận Trúc đầy vết dao và vết bỏng, đến cả đôi môi cũng sứt mẻ, để lộ hàm răng trắng muốt bên trong, trông cực kỳ dữ tợn và đáng sợ. Đám người hầu có mặt đều sững sờ tại chỗ. Thân hình hấp dẫn như vậy, đôi mắt long lanh như vậy, dáng người yêu kiều như vậy... Không ngờ lại có gương mặt xấu như quỷ dạ xoa. Thấy gương mặt của Vận Trúc, Ma bà bà tỏ vẻ chán ghét, ác độc mắng: "Xấu như vậy, còn có mặt mũi gì làm thứ phu nhân? Chẳng trách lão gia ghét bỏ ngươi, sao ngươi không chết đi!" Vận Trúc cúi đầu, nước mắt rơi xuống. Gương mặt xấu xí này là do năm đó cứu chồng là Hạ Vân Tiêu, cuối cùng trở thành ác mộng của bà. Tấm lụa trắng trên mặt là tôn nghiêm cuối cùng của bà! Lúc này, mạng che mặt bị xé xuống, còn bị mọi người vây xem, cảm giác sống không bằng chết, nước mắt không ngừng lăn dài trên mặt. "Không được bắt nạt nương của ta!" Đột nhiên, một tiểu cô nương chín tiểu chạy tới, cắn vào tay Ma bà bà. "A!" Ma bà bà bị đau, giơ tay tát một cái, khiến cô bé ngã xuống đất: "Mẹ kiếp, lại thêm một con tiểu tiện tì!" "Nương!" Tiểu cô nương bật khóc. "Thiền Nhi!" Thứ phu nhân vội chạy tới ôm lấy con gái. Hai mẹ con ôm nhau khóc, đến ngay cả nhóm người hầu cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. "Mẹ nó! Một con tiện tì già, thêm một con tiểu tiện tì!" Ma bà bà bị cắn, giọng nói càng thêm chua chát, quát lớn: "Bắt lấy hai đứa tiện tì này cho ta!" Ngay lập tức, hai người hầu đi tới, giữ chặt cánh tay Vận Trúc. "Bắt cả con tiểu tiện tì kia nữa, cho tắm máu chó chung đi!" "Nương! Con không muốn! Cứu con với!" Tiểu cô nương Hạ Thiền cũng bị túm tóc. Ma bà bà đạp vào chân Hạ Thiền, khiến cô bé phải quỳ xuống không thể đứng dậy. Vận Trúc bị hai tên người hầu giữ chặt tay, ấn mạnh xuống như tội phạm, quỳ trên nền đất lạnh như băng. Trời lạnh cóng, hai mẹ con cứ như vậy bị ép quỳ trên đất. Từng gáo từng gáo máu chó mực đổ xuống đầu và mặt Vận Trúc, mùi tanh lan ra tứ phía, vô cùng thảm thương, chất lỏng bẩn thỉu giàn giụa, Vận Trúc đã không còn giống người nữa. Nhục nhã, lạnh lẽo, đau lòng! Thật khiến người ta sống không bằng chết! Máu chó mực vốn là thứ tanh nhất trên đời, mùi tanh tưởi nồng nặc, hơn nữa trong đó còn pha thêm nước tiểu, phân, và máu kinh nguyệt của nữ tử, khiến nó càng thêm hôi tanh và dơ bẩn. Vận Trúc một lòng vì chồng mà bị hủy dung, con trai Hạ Vũ chiến đấu vì gia tộc mà hôn mê tám năm! Cuối cùng phải chịu kết cục thế này! Ma bà bà vừa đổ máu chó, vừa nghĩ tới gì đó, quát lớn: "Các ngươi là người chết à? Còn không mau khiêng thùng còn lại vào phòng, đổ lên cái xác sống kia cho ta."