Tối hôm đó Lâm An cũng chếnh choáng say nên bây giờ đầu cô đang đau như búa bổ.

Vừa mở mắt ra thứ đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt tối sầm của Vũ Khôi Nguyên.

Rõ ràng tối qua cô đâu có làm sai chuyện gì đâu nhỉ? Cô chỉ gọi anh đến đón thôi mà.

"Ồ, em tỉnh rồi à.

Em còn mệt không?"

Thấy anh dù đang giận nhưng vẫn quan tâm mình, Lâm An bật cười.

"Em không sao.

Người yêu em sao mặt lại tối sầm thế kia~?"

"Em không sao thì tốt.

Giờ đến lúc tôi hỏi tội em đây.

Sao hôm qua em đi chơi mà không báo trước với tôi.

Em biết tôi đợi sốt ruột lắm không? Tôi chỉ sợ em xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa tại sao em lại uống say hả?"

Lâm An chảy mồ hôi ròng ròng khi chợt nhớ ra mình quên báo với Vũ Khôi Nguyên rằng mình có việc bận vào buổi tối, vì vậy cô đành thành thật khai báo về chuyện mình đang có ý định mở một nhãn hiệu thời trang.

Còn chưa kịp để Vũ Khôi Nguyên tiếp tục trách mắng cô, từng tiếng chuông điện thoại đã vang lên trong căn phòng nhỏ vì thế nên cô liền bắt máy để tránh việc mình bị ăn mắng tiếp.

"Alo? Ai vậy?"

"Là tớ, Tống Phú đây.

Chẳng phải tối qua tớ hẹn cậu đi đăng ký giấy chứng nhận kinh doanh sao? Sao đến giờ tớ vẫn chưa thấy cậu đâu hả?!! Đã quá ba mươi phút so với giờ hẹn rồi đấy!!" Tống Phú giờ đây có vẻ đã nóng lắm rồi.

"À à, tớ quên mất.

Giờ tớ xuống ngay đây." Cúp điện thoại xong.

Lâm An lập tức bỏ mặc Vũ Khôi Nguyên chạy đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ khiến anh cũng chẳng giận nổi nữa, ai bảo anh chiều cô bạn gái nhỏ này đến vậy cơ chứ.

Một lúc sau, Lâm An chạy ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió, cô chỉ kịp để lại một lời chào tạm biệt với anh rồi chạy mất hút.

Vừa bước đến cửa chung cư, Lâm An đã thấy xe của Tống Phú nên cô lập tức chạy ra đó, cũng may lúc mở cửa ra cậu chàng cũng không phản ứng gì mạnh mà chỉ nói với cô một câu.

"Cậu nhanh lên đi không trễ giờ bây giờ, nhờ cậu mà chúng ta phải đợi lâu lắm đấy, cậu có biết có rất nhiều người đến làm giấy tờ không?"

"A, tớ xin lỗi mà, cũng do tớ say nên tớ quên mất." Lâm An áy náy xin lỗi Tống Phú.

Cậu chàng chỉ đáp lại một tiếng "Không sao đâu." rồi tập trung lái xe.

...----------------...

Quả nhiên là bọn họ phải chờ lâu thật, giờ đây Lâm An đang ngồi ở ghế chờ nên chán muốn chết.

Cả Tống Phú cũng vậy.

Cậu chàng mở điện thoại ra nhắn tin trên nhóm rằng cậu đã xin được chữ ký của Quân Nhất Thanh khiến tất cả mọi người nhao nhao lên hỏi cậu sao có thể xin được chữ ký.

Cậu chàng quay sang hỏi cô liệu có được nói ra không thì cô liền đồng ý, dù sao chuyện này sớm hay muộn mọi người cũng biết thôi.

Sau khi mọi người biết tất cả mọi chuyện, tất cả đều chúc cô làm ăn thành công, chỉ có mình Lưu Ý Hoa là lạc quẻ nhất.

[Ra đây là lý do cậu xin nghỉ việc ở quán cà phê hả? Không có cậu thì đi làm còn gì thú vị nữa chứ.]

Biết Lưu Ý Hoa rất bám dính mình nên Lâm An cũng đưa ra một lời đề nghị.

[Hay cậu đến làm nhà thiết kế cho bên tớ đi, dù sao bên tớ cũng đang thiếu nhân lực]

Lúc này cô không còn thấy Lưu Ý Hoa trả lời tin nhắn trên nhóm nữa, thay vào đó cô nàng trực tiếp gọi điện cho cô luôn.

"Lời cậu nói là thật sao?? Tớ đương nhiên sẽ đồng ý.

Không ngờ mới học năm nhất mà tớ đã có cơ hội thực tập rồi." Thấy cô nàng Lưu Ý Hoa vui mừng, cô cũng mừng theo, tuy nhiên cô vẫn phải cho cô nàng nhìn nhận rõ sự thật một chút.

"Cậu đừng mừng vội, phải qua phỏng vấn thì mới được đi làm đấy.

Bọn tớ không mở cửa sau đâu nha.

Mọi thông tin chi tiết xin mời hỏi Tống Phú~"

"Được, tớ sẽ cố gắng hết sức.

Tớ sẽ không để cậu thất vọng đâu!" Nói rồi cô nàng Lưu Ý Hoa lập tức cúp máy.

Ngay sau khi cuộc gọi được tắt, một tin nhắn đột nhiên hiện lên.

[Lâm An à, bên cậu có tuyển nhân viên bán hàng không? Tớ muốn lấy thêm kinh nghiệm.]

Lâm An khá bất ngờ khi người nhắn tin lại là Lam Ly, cô không nghĩ rằng cô ấy lại chủ động xin việc ở chỗ cô, vì thế cô nhắc lại những điều mình đã nói với Lưu Ý Hoa cho Lam Ly rồi tắt máy.

Ngay khi Lâm An định đi sang căn hộ kế bên thì cô lại nhận được một cuộc gọi.

"Alo, sao cậu lại gọi cho tớ vậy Tống Phú?"

"Tớ tuyển được kế toán và nhân viên bán hàng rồi! Không phải Lam Ly đâu mà là hai người khác đã có kinh nghiệm." Một giọng nói vui mừng vang lên.

Lâm An dần cảm thấy bước đi của cả hai người có phần sai sai, bọn họ còn chưa kịp thuê địa điểm làm việc đã kiếm được các nhân viên làm việc và hoàn thiện các thủ tục khác rồi.

Cô nói lại điều này với Tống Phú thì nhận được một câu trả lời với kết quả đáng bất ngờ từ chỗ cậu chàng.

"Vấn đề này đã được giải quyết từ đầu rồi, chúng ta sẽ sử dụng luôn căn nhà ở trung tâm thành phố của tớ, nó vốn đẹp sẵn rồi nên không cần trang trí lại quá nhiều đâu, vì chuyện này hiển nhiên quá nên tớ quên báo cho cậu, haha."

Nghe đến đây Lâm An thật sự bất lực.

Không ngờ một chuyện quan trọng đến như vậy mà Tống Phú cũng có thể quên báo cho cô được.