Tại một nơi tối tăm ẩm ướt chỉ có một chút ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, một cô gái đang cố tìm vật sắc nhọn để cứa đứt dây thừng đang trói chặt mình.

Lâm Song Hà vừa mới thức dậy không lâu, có vẻ hàm lượng thuốc mê quá lớn hoặc lực đánh của người kia quá mạnh nên bây giờ cô mới tỉnh dậy được, xung quanh cô hiện chỉ có một tên đàn ông khác đang say ngủ, có vẻ tên này chỉ là hạng xoàng được vứt lại để canh giữ cô mà thôi.

Chẳng bao lâu sau cô đã mò được một mảnh sắt mỏng gãy ở gần đấy, nơi đây là nhà kho bỏ hoang nên chắc chắn sẽ không bao giờ thiếu những vật sắc nhọn, Tuy nhiên độ sắc bén của mảnh sắt này không được lớn cho lắm, Cô mất tận mười phút mà vẫn chỉ làm đứt được một nửa mảnh dây thừng.

Đột nhiên, cánh cửa sắt của nhà kho bị đẩy ra, vì vậy nên Lâm Song Hà đành giả vờ ngủ tiếp, tuy nhiên tay cô vẫn không ngừng cứa vào dây thừng.

"Sao đến ngày thứ hai rồi mà cô ta vẫn chưa tỉnh dậy? Có phải anh đánh cô ta mạnh quá rồi không?"

"Thưa tiểu thư, tôi sao dám trái ý cô mà mạnh tay với cô ta chứ, có lẽ do thuốc mê quá mạnh thôi." Người đàn ông lúc trước bắt cóc Lâm Song Hà giờ đây đang quỳ gối trước mặt một vị tiểu thư nóng bỏng.

“Hừ, tốt nhất là vậy.

Đừng để tôi bắt được lỗi lầm nào của anh, nếu không cơ hội thử yêu đương với tôi cũng không còn nữa đâu~” Tô Thanh Hồng hất mái tóc đỏ rực của mình một cách đầy mạnh mẽ.

Nghe được lời này, Cảnh Bách cười tự giễu, ai bảo hắn lỡ yêu cô con gái rượu của ông chủ cơ chứ, dù biết cô ấy chỉ muốn lấy hắn làm bàn đạp để trừ khử tình địch nhưng hắn không kìm được mà sa vào lời dụ dỗ đầy mật ngọt ấy.

"Anh mau đi lấy một xô nước lại đây đi, cô ta đã không tự dậy được thì tôi sẽ khiến cô ta phải dậy." Đứng một lúc vẫn không thấy Lâm Song Hà có dấu hiệu tỉnh lại, Tô Thanh Hồng dần mất kiên nhẫn.

Chẳng bao lâu sau, một thùng nước đã đến tay Tô Thanh Hồng, cô ta đổ ập hết đống nước vào đầu Lâm Song Hà khiến cô đành phải giả vờ tỉnh dậy.

"Đây là đâu?! Mấy người là ai? Sao mấy người lại bắt tôi?"

Tô Thanh Hồng thấy tình địch của mình đã dậy thì cười khẩy bước tới nắm lấy cằm cô nâng lên.

"Ha, khuôn mặt này cũng đẹp đấy nhỉ~ Không biết nên đưa cho đám thuộc hạ dưới tay chơi hay không đây? À không, đáng ra phải bán cho những tên nhà giàu chứ nhỉ? Ít ra còn giúp tao còn kiếm được thêm một khoản tiền tiêu vặt."

Dù biết trước nếu mình trở thành người yêu của Vũ Thành Luân, bản thân sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nhưng Lâm Song Hà không ngờ kẻ đến gây rối lần này lại ngang ngược đến vậy.

"Sao cô dám! Cô không sợ cảnh sát bắt cô hay sao?!" Trông Tô Thanh Hồng có vẻ nói nhiều nên cô quyết định tranh cãi với cô ta để câu kéo thời gian cắt đứt dây thừng.

"Chậc, việc đó mày không cần phải lo, gia đình tao đứng đầu thế giới ngầm hơn nữa có mối quan hệ tốt với bên phía cảnh sát, dễ gì mà chuyện này ảnh hưởng đến tao.

Dù sao mày cũng chỉ là một con tôm con tép nhỏ mà thôi."

Lâm Song Hà ngạc nhiên trước bối cảnh gia đình của Tô Thanh Hồng, không ngờ đối thủ lần này lại khó chơi đến vậy.

"Một nhân vật lớn như cô tại sao lại phải để ý đến tôi chứ? tôi có đắc tội gì đến cô đâu?"

"Mày còn dám nói không đắc tội gì tao sao? Trở thành người yêu của Vũ Thành Luân đã là một cái tội rồi, bao nhiêu người hướng đến chức vị phu nhân của Vũ gia, không phải tao thì cũng là người khác đến xử lý mày mà thôi.

Giả sử người đi cùng với anh ấy là người có quyền có thế thì tao cũng sẽ không dám động, nhưng một con nhãi ranh tầm thường như mày làm sao mà xứng với anh ấy được." Tô Thanh Hồng nghiến răng nghiến lợi nói một tràng dài.

Cảm nhận được dây thừng đã gần đứt, Lâm Song Hà vui mừng, nhưng có vẻ ông trời không muốn phù hộ cho cô nên Tô Thanh Hồng lập tức cắt đứt câu chuyện.

"Ha, sao tao lại phải đứng ở đây phí lời với một kẻ tầm thường như mày nhỉ? Không bằng...bây giờ tao sẽ đem mày rời khỏi đây luôn.

Nếu là người khác có lẽ sẽ học theo đống kịch bản não tàn trả tiền để mày rời khỏi Vũ Thành Luân, Nhưng sao tao phải phí tiền vì chuyện này, không phải giết mày là sẽ giải quyết được mối tai họa hay sao.

Nhưng mà tao không thích cho mày sống dễ dàng đấy, bán vào hộp đêm đúng là một ý kiến hay mà.

Cảnh Bách! Mau đưa cô ta đến nơi đó!" Tô Thanh Hồng bỏ cô và Cảnh Bách ở lại rồi đi trước.

Thấy tên đàn ông kia đang từ từ tới gần, Lâm Song Hà dần trở nên tuyệt vọng, lúc này cô chỉ có thể cầu mong sẽ có phép màu xảy đến..