Về chân tướng của năm xưa.

Nó vội vã đuổi đến, đúng lúc Oregon vừa mới bước ra từ trong nhà gỗ. Nó theo bản năng khựng lại, giơ chân trước lên như muốn vẫy tay nói “hello”.  Thế nhưng chỉ như nước đổ lá khoai, Oregon chả buồn liếc nó lấy một cái mà chỉ cắm đầu… biến mất.

KHÔNG!!!

Trong lòng mèo đen gào lên thảm thiết, cả người cứng đờ, chỉ đành nghệch ra nhìn nơi Oregon vừa biến mất.

Nó nhớ Ansbach từng bảo nó đáng bị đánh lắm, nhưng nó luôn cho rằng đây chỉ là mấy lời thoại nhàm chán khi diễn kịch – Đại loại như trước khi đánh nhau người ta hay nói, “Thằng oắt con nhà ngươi quá kiêu ngạo.”, “Bố mày chướng mắt mày đấy.” vân vân thôi. Không ngờ anh nói đúng thật.

Nhìn từ góc độ khác đúng là đáng ăn đòn.

“Ngươi về rồi à.”

Nó nghiêng đầu thì thấy thầy pháp đang đứng trước cửa vui vẻ nhìn nó và cầm trong tay một quả cầu trúc.

Đừng nói ả tính dùng một quả cầu trúc để dụ mình chứ?

Mèo đen cười lạnh, ít ra phải là banh bóng đá mới có sức hấp dẫn.

Nó xoay người phóng lên đường ban nãy chạy tới.

“Đừng chạy.” Thầy pháp vén váy đuổi theo.

Mèo đen quay đầu lại ấy lần, phát hiện ả thầy pháp vẫn nằm ngoài phạm vi hai mét bèn mỉm cười chào hỏi, vẻ mặt như đang chơi cút bắt.

Được nửa ngọn núi, nó mệt muốn đứt hơi, chạy không nổi nữa nên quyết định ngừng lại nghỉ một lát, dù sao cũng có chạy được nữa đâu, thôi thì để dành sức còn hơn.

“Không chạy nữa?” Thầy pháp có vẻ tiếc nuối, ả lại lấy quả cầu ném qua ném lại trước mặt nó, nhưng thấy mèo đen chẳng buồn động đậy thì dần mất hứng, ném cầu xuống đất và nói bằng giọng lạnh lùng: “Hay phải bắt ngươi lại, lấy dao mổ bụng xem có yêu đan không?”

Tuy không hiểu ả đang nói gì nhưng mèo đen nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong mắt ả, nó cúp đuôi, chân sau đạp mạnh một cái để rơi xuống một tảng đá lớn gần đó, rồi không để thầy pháp kịp có phản ứng, nó nhảy xuống thêm ba lần nữa, lần cuối cùng vì không đáp vững nên trượt chân bổ nhào, lăn liên tục mấy vòng cho đến khi va vào gốc cây. Nó mặc kệ vết thương trên mình, vội vàng đứng dậy định chạy nhưng chợt nghe thấy tiếng của ả thầy pháp vang lên trước mặt: “Trông ngươi lăn đáng yêu thật đấy. Hay để ta làm cho ngươi một cái lồng rồi nhốt ngươi vào đấy cho ngươi mỗi ngày lăn vòng vòng?”

Ả thầy pháp đứng ngược sáng nên dù gương mặt có xinh xắn thế nào trông cũng u ám đáng sợ.

Mèo đen ngẩng đầu nhìn ả không hề nao núng.

“Thì ra cô đang ở đây.” Lại một tiếng nói vang lên.

Con người này nó vốn cực ghét nhưng bởi xuất hiện vừa đúng lúc nên gỡ gạc lại được chút ấn tượng với mèo đen.

Thầy pháp bực mình quay lại, “Chuyện gì?”

Gordon của bấy giờ trông vẫn chưa xấu xí đáng sợ như lúc xuất hiện trong nhà gỗ, lão đang trong độ tuổi hoàng kim của đàn ông, chững chạc, đượm buồn nhưng vẫn chưa mất đi vẻ điển trai. Nhưng ả thầy pháp chẳng thấy chút hứng thú gì. Trong mắt của ả, dáng vẻ của người Tây lúc nào trông cũng kỳ cục, cứ như đời trước làm chuyện xấu, bị người ta đánh rồi mới đi đầu thai. Nếu chẳng phải trong tay người đàn ông đó có thứ ả cần, ả chẳng thèm qua lại với hắn.

Gordon nói: “Ta có việc muốn giao dịch với cô.”

Thầy pháp hỏi: “Giao dịch gì?”

“Ta nghe nói cô đang giữ một vật thế này.” Hắn lấy ra một tờ giấy.

Bị thầy pháp che mất nên mèo đen không thấy trên giấy là gì, chỉ biết giọng điệu của ả chợt thay đổi, có gì đó như đang phẫn nộ: “Ai nói cho ngươi biết?”

Gordon đáp: “Để trao đổi, ta có thể cho cô một tiêu bản của huyết tộc.”

Cuộc đối thoại ngừng lại.

Ả  thầy pháp dường như đang cân nhắc.

Mèo đen không biết hai người đang nói gì, nó nôn nóng vò đầu, còn có việc gì bứt rứt hơn việc tìm thấy bí mật mà lại không giải mã được chứ?

“Không được.” Cuối cùng ả từ chối.

Gordon vẫn kiên trì: “Huyết tộc đời thứ tư!”

Cái giá tăng lên khiến quyết tâm của thầy pháp lung lay. Thân là thầy pháp phương Đông, ả đương nhiên cũng có tìm hiểu vể huyết tộc phương Tây nên biết rõ thân phận của huyết tộc đời thứ tư vô cùng cao quý, nếu đối phương đã muốn dùng tiêu bản sống của huyết tộc đời thứ tư chứng tỏ vật trong tay ả vô cùng quan trọng.

Nếu đã thế thì mình cần gì phải đổi?

Sau khi bị ả cự tuyệt một lần nữa, Gordon nở nụ cười.

Mèo đen cảm thấy ả thầy pháp xui rồi. Đương nhiên cũng có khả năng Gordon gặp phải loại khó nhằng. Bất luận thế nào đều là chuyện của chúng, tốt nhất đừng để liên quan đến mình. Nó lén nằm xuống trong bụi cỏ, cố gắng dịch người từng chút một ra khỏi tầm nhìn của Gordon. Nó lại nhớ đến cộc gỗ lần trước không lấy được, sau đó sẽ rơi vào tay Gordon bèn len lén chạy về nhà gỗ của thầy pháp.

Trong nhà thầy pháp chẳng có gì cả, mèo đen nhớ lần trước ả có giở sàng giường lên nên liền học theo, dùng chân cố đẩy nhưng sàng chẳng suy suyễn chút nào. Nó lại dùng đuôi để đẩy, dùng đầu để đẩy, muốn dùng cả người… nhưng tiếc rằng không đủ cao.

Lăn lộn cả buổi trời, chút sức lực còn sót lại của nó đều tiêu hao cạn kiệt, ván gỗ thì chẳng động đậy tí nào. Trời càng lúc càng tối, ả thầy pháp và Gordon có thể quay về bất cứ lúc nào, nhưng dù có sốt ruột nó cũng đành chịu, trong bụng vì chuyện không thể biến thành người mà mắng chửi Gordon không biết bao nhiêu lần.

Nó nghỉ một lát rồi bắt đầu đi quanh nhà tìm dụng cụ.

Hủ trên kệ?

Vô dụng.

Bàn?

Bàn không nhấc nổi.

Ghế?

Nó dùng người đẩy thử nhưng không được, nó bất thình lình nghe “két” một tiếng và cửa mở ra.

Gordon bước vào, trên người hắn tỏa ra mùi máu nồng nặc. Ráng lam chiều phủ lên mặt hắn khiến những nếp nhăn hằn sâu rõ rệt, một gương mặt trung niên điển trai bỗng chốc trở nên gồ ghề đến dữ tợn.

Hắn nhìn quanh căn nhà một lượt rồi dừng mắt trên sàng giường. Chịu tôi, ai bảo trông chỉ có nơi đó là giấu đồ đạc được. Hắn bước đến bên giường vuốt ve ván gỗ mấy lần, sau đó lập tức lật nó lên lấy cộc gỗ ra.

Mèo đen đứng kế bên giả làm tiêu bản, trông thấy cảnh đó mà lòng đau như cắt.

Gordon như có linh cảm, mắt khẽ liếc qua, mèo đen đứng im không dám nhúc nhích. Hắn vừa lấy được của quý nên cũng chả buồn soi mói, chỉ vui vẻ cầm cộc gỗ bỏ đi.

Hắn đi chưa bao lâu thì mèo đen vội chạy tới sân sau, buồn bực đào một cái lỗ rồi vùi đầu vào đó để lấy lại bình tĩnh.

Thôi kệ.

Tuy báu vật đã bị lấy đi nhưng cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.

Mèo đen nhanh chóng lấy lại tinh thần, lê bốn cái chân mỏi nhừ chạy bộ xuống núi.

Nó nhớ Ansbach từng nói, mục tiêu của cả hai là thay đổi kết cục, vậy đành phải ra tay từ tên Oregon hâm dở kia thôi – Nó đã không còn muốn thừa nhận “tên hâm dở” kia chính là nó trong quá khứ.

Thứ gì đáng ghét quá chừng, ai lại đi bắt một con mèo chạy marathon chứ!

Trong lúc chạy, mèo đen cũng không quên ngẫm lại xem năm xưa sau khi rời núi Vụ Linh, nó đã làm gì.

Ừm, hình như khi ấy nó…

Đang hớn hở chuẩn bị quay về châu Âu, trên đường đóng gói các món ngon vật lạ ở Trung Hoa, nó bắt gặp Zofie đang ăn hiếp người bạn mới tên Joseph Miller của mình.

Trong mắt Oregon, Zofie là tay sai của Gordon và một trong các thủ phạm dạy hư Ansbach – Dù theo lời phân trần của Zofie, Ansbach đã “hư” đến không thể “hư” hơn được nữa, nhưng yêu thì củ ấu cũng tròn, ghét thì bồ hòn cũng méo, với Oregon, nếu không có Zofie cùng Gordon, Ansbach chỉ hư một mình, không thể nào gây án hàng loạt vậy được. Thù mới hận cũ, Oregon bèn xông xáo xắn tay áo sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân.

Tuyệt cú mèo! Chỉ cần tới kịp, nó sẽ gặp được cả Orgeon năm 1980 lẫn Ansbach năm 2015!

Mèo đen vui sướng.

Nhưng thực tế và suy nghĩ lúc nào cũng giữ một cự ly nhất định. Muốn một huyết tộc quen dùng dịch chuyển tức thời hoặc biến thành dơi vỗ cánh bay bay tính được vận tốc và thời gian chạm đích của một con mèo là chuyện vô cùng phản khoa học.

Kết quả của sự phản khoa học ấy là, lúc nó đuổi đến, những gì phải xảy ra đều đã xảy ra.

Nó lả người nằm dài trên đường chẳng muốn động đậy.

Nghỉ ngơi một lát nó lại phấn chấn. Nếu Ansbach hiện tại đã gặp được Orgeon năm ấy thì nhất định sẽ có hành động. Hy vọng trước mắt! Chỉ cần Ansbach vạch trần chuyện thuốc có vấn đề cho Oregon biết, kết cục sẽ thay…

Trong đầu mèo đen chợt lóe lên một hình ảnh khiến nó sững người ngay tại chỗ!

Nó mải mê suy nghĩ nên chưa phát hiện một người khoác áo choàng xám đậm đã xuất hiện phía sau lưng nó.

Ansbach khom người bồng nó lên. Có lẽ vừa gặp lại Oregon, hoặc có lẽ lại được ôm mèo đen trong lòng, tâm trạng bây giờ của anh không đến nỗi nào, khóe miệng còn hơi nhoẻn lên, giọng nói cũng rất dịu dàng: “Về rồi à.”

Mèo đen hoàn hồn, vội túm lấy áo anh và lúc lắc cái đuôi đòi nói chuyện.

Ansbach biết ý, vừa đi tìm tường trắng cho nó vừa kể lại chuyện gặp Oregon ban nãy.

Zofie bám theo gắt gao khiến Ansbach nổi giận đùng đùng, hai người bắt đầu đánh nhau. Đánh được một lúc thì Oregon xuất hiện, chẳng nói tiếng nào đã bổ tới giúp đánh Zofie, cuối cùng Zofie bỏ chạy.

Ansbach không dám làm lộ thân phận, Ansbach của năm 1980 vừa bị Oregon phản bội, Oregon đang đề cao cảnh giác với Ansbach, vậy nên anh chỉ đành lấy phận là người chung gia tộc để tiếp cận y, mượn cơ hội ám chỉ ả thầy pháp ở núi Vụ Linh không đáng tin cậy, rất có khả năng thông đồng với Gordon.

Oregon nửa tin nửa ngờ. Từ góc độ của y, Joseph Miller là người mới quen, còn Dustin Malkavian lại là một trong mười ba trưởng lão, có quan hệ huyết thống với Ansbach, nếu so ra y tin Dustin hơn một chút. Nhưng y cũng không bày tỏ sự ngờ vực của mình.

Ansbach thấy y không tin thì lợi dụng lúc Orgeon không chú ý để đổi bình thuốc. Trước khi chia tay, anh còn cố ý để lại tin tức mình đang điều tra Nghịch Cửu Hội, bảo rằng mình biết Ansbach không phải đồng bọn của Gordon, hơn nữa còn biết quan hệ giữa hai người đang rất căng thẳng.

Những lời này Oregon thích nghe, y vui vẻ cảm ơn anh đã tiết lộ thông tin.

Nghe xong, mèo đen chỉ biết câm nín.

Ansbach lúc đầu chẳng hiểu ra sao, nhưng đọc xong những gì mèo đen viết trên tường trắng thì cũng câm nín theo.

Thứ nhất, chiếc bình Ansbach tráo đổi không phải là bình thuốc ả thầy pháp giao cho nó, mà là bình rượu nếp nó định mang về châu Âu.

Thứ nhì, sau khi nghe tin Ansbach và Gordon không cùng một bọn, đúng là Oregon rất vui, nhưng chẳng bao lâu sau nó lại nhìn thấy anh của năm đó và Gordon đang ngồi với nhau.

Ansbach cả kinh: “Em nhìn thấy à?” Gordon chỉ xuất hiện chóng vánh, anh cứ tưởng không bị phát hiện.

Thảo nào lúc nhìn thấy mình của năm đó, Oregon trợn tròn hai mắt, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên, thất vọng và giận dữ, anh cứ tưởng những cảm xúc đó là dành cho anh, nào ngờ là dành cho Gordon?

Mèo đen nhớ tới phong ấn trên người mình thì hừ lạnh một tiếng, sau đó vùi trong lòng anh nằm im như chết.

Mọi chuyện đã đến nước này, niềm tin có thể thay đổi quá khứ của nó dao động rồi.