Editor: Gió

An ninh của suối nước nóng đó rất tốt, Cố Ngạo tuy rằng là lần đầu tiên tới, thế nhưng với trình độ bảo an nghiêm ngặt như vậy anh cảm thấy rất yên tâm.

Ngu Dịch đã đặt trước phòng, lúc anh đến Hoắc Tinh cũng vừa tới nơi, mà Ngu Dịch đã đi ngâm mình rồi.

Căn phòng mà Ngu Dịch đặt là một hồ nước nóng độc lập, tổng thể được thiết kế theo phong cách Nhật Bản nhưng không phải là lộ thiên, cũng khá rộng, bên cạnh còn đặt ghế tựa để nghỉ ngơi nói chuyện, nếu không ngâm mình, ngồi chỗ đó tán chuyện cũng không tồi.

Tắm gội đơn giản xong, Cố Ngạo quấn chiếc khăn tắm mới mà bên suối nước nóng cung cấp, xuống hồ nước.

Đồ ăn trưa Ngu Dịch gọi cũng lần lượt được mang ra, màu sắc mùi vị đều có đủ, vừa ngâm mình vừa ăn cũng là một loại hưởng thụ.

Lúc Cố Ngạo đang tắm, Ngu Dịch cũng nói qua chuyện gặp Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo cùng đi mua đồ, Hoắc Tinh cũng vô cùng bất ngờ, nhưng cũng không có ý kiến gì.

Đợi Cố Ngạo tới rồi Ngu Dịch cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Tam thiếu, cậu với Mẫn Thiều Kỳ là có chuyện gì?”

Cố Ngạo ngâm trong nước nóng vô cùng thoải mái, không trả lời Ngu Dịch ngay, nhắm mắt dưỡng thần một lúc rồi mới mở miệng nói: “Cậu ta bị thương được đưa đến bệnh viện cấp cứu, vừa lúc anh hai bắt gặp, rồi gọi tôi qua bảo tôi đưa về nhà tĩnh dương ít hôm.”

“Anh hai?” Ngu Dịch vô cùng khó hiểu, với hiểu biết của hắn với Cố Hàm mà nói, Cố Hàm rất bao bọc Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ lại làm ra chuyện như thế, theo lý mà nói Cố Hàm hẳn là cũng không muốn gặp Mẫn Thiều Kỳ mới phải.

“Ừ,” Kỳ thực khoảng thời gian này Mẫn Thiều Kỳ ở chỗ anh, cũng không có gì là quá phiền phức, nếu khi không có chuyện gì cần thiết thì anh cũng không cùng Mẫn Thiều Kỳ nói chuyện, Mẫn Thiều Kỳ cũng rất có nề nếp, không làm phiền đến anh.

Ngu Dịch nhíu mày hỏi: “Tôi trông cậu ta không phải rất khỏe sao? Thương tật chỗ nào chứ?”

Cố Ngạo đem unadon(1) kéo đến trước mặt mình nói: “Ngày hôm nay đi khám lại thì đã khỏi rồi.”

“Vậy cậu định bao giờ mới để cậu ta đi.” Ngu Dịch lại hỏi.

Cố Ngạo ăn vài miếng, có chút thờ ơ mà nói: “Mấy ngày nữa. Biết đâu ngày mai cậu ta đã cuốn gói đi rồi.”

Những lời này của Cố Ngạo có vài phần là thật lòng, chỉ có chính anh mới hiểu rõ nhất. Anh nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ trong lòng có chút phiền muộn, mỗi ngày đều muốn vết thương của cậu mau mau khỏi, nhưng bây giờ cậu đã khỏi rồi, anh lại không biết nên đuổi Mẫn Thiều Kỳ đi vào lúc nào nào mới ổn.

“Dù sao cậu cũng nên đề phòng cậu ta một chút, anh hai có lòng tốt, nhưng cậu đừng để cho cậu ta lừa.” Ngu Dịch ăn cơm hải sản của mình(2), nhắc nhở Cố Ngạo

Hoắc Tinh đó giờ vẫn không lên tiếng, mở miệng nói: “Anh hai để tam thiếu giữ Mẫn Thiều Kỳ lại là có lý của anh ấy, tôi thấy nếu như Mẫn Thiều Kỳ không đi, tam thiếu giữ cậu ta lại vài ngày cũng được, cũng để xem xem cậu ra rốt cuộc chuẩn bị làm cái gì.”

“Cũng phải.” Ngu Dịch cảm thấy Hoắc Tinh nói có lý, Cố Hàm chắc chắn có lý do của anh ấy, hơn nữa Cố Hàm quan tâm người em trai này như vậy, bất luận quyết định gì đi nữa, khẳng định cũng là muốn tốt cho Cố Ngạo.

Cố Ngạo thật ra cũng không muốn nói chuyện liên quan tới Mẫn Thiều Kỳ, đoạn nói: “Ừ, tôi tự khác có tính toán.”

Ngâm hơn mười phút, ba người ra khỏi hồ sashimi được đặt trên đá vụn cũng được đưa lên, ba người ngồi vào khu nghỉ ngơi, vừa ăn vừa nói chuyện. Cũng không nhắc đến chuyện của Mẫn Thiều Kỳ nữa.

Đang ăn thì điện thoại của Ngu Dịch vang lên, nhìn thoáng qua cái tên trên mà hình, cười nói: “Chị của tôi.” Nói xong liền nhận điện thoại.

“Alo, chị, có chuyện gì thế?” Ngu Dịch cười hỏi.

Chị của Ngu Dịch tên Ngu Tiêu lớn hơn hắn hai tuổi, quan hệ hai chị em rất tốt. Ngu Tiêu là người phụ nữ có năng lực, công việc của Ngu gia hiện tại cơ bản là do Ngu Tiêu tiếp nhận, mặc dù cũng không phát triển được gì nhiều, thế nhưng cũng hợp quy củ, cũng chưa phạm phải sai lầm nào, Ngu Tiêu thành thục, gợi cảm, dáng dấp cũng xinh đẹp, thế nhưng đến nay cũng chưa từng có bạn trai, cũng may Ngu gia cũng không muốn gả con gái đi quá sớm, vậy nên Ngu Tiêu cũng không quá áp lực.

“Em đang ở đâu?” Ngu Tiêu hỏi hắn.

“Đang đi ngâm nước nóng, sao vậy?” Ngu Dịch hỏi

Ngu Tiêu bên kia dừng một lát, mới hỏi: “Tam thiếu có đang đi cùng em không?”

Ngu Dịch nhìn Cố Ngạo nói: “Có.”

Ngu Tiêu nói: “Tam thiếu với Mẫn Thiều Kỳ mấy năm nay có liên hệ gì nữa không?”

Ngu Tiêu đột nhiên đề cập tới Mẫn Thiều Kỳ, Ngu Dịch khẽ nhíu mày một cái, “Cuối cùng là chuyện gì vậy?”

Ngu Tiêu nói: “Chị vừa nãy có tới trung tâm thương mại để kiểm tra sổ sách, vừa lúc ở cửa bãi đỗ xe nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ. Thực ra cũng không có gì cả, thế nhưng mà xe phía trước đột nhiên ngừng lại, có hai người bước xuống, Mẫn Thiều Kỳ thấy hai người họ liền quay đầu bỏ chạy, hai người kia cũng đuổi theo. Sau đó chị thấy Mẫn Kính Xuyên xuống xe.”

“Chị nói là Mẫn Kính Xuyên muốn bắt Mẫn Thiều Kỳ?” Mày Ngu Dịch càng nhíu chặt hơn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Dựa theo những việc trước đây Mẫn Thiều Kỳ làm  rõ ràng là đều là hướng về Mẫn gia. Nhưng hiện tại Mẫn Kính Xuyên lại muốn bắt Mẫn Thiều Kỳ, đương nhiên có chút không logic, hoặc là trong mấy năm nay có thể đã xảy ra chuyện gì đó.

Nghe thấy lời Ngu Dịch nói, Cố Ngạo dừng đũa nhìn sang.

Ngu Dịch rất nhanh mở loa ngoài.

“Ừm, thoạt nhìn thì hình như là vậy. Chị với Mẫn Thiều Kỳ không thân, chuyện của Mẫn Thiều Kỳ chị cũng biết, cũng không ở đó lâu được, nên không biết là có chuyện gì.” Ngu Tiêu nói. Cô vốn dĩ không muốn nói cho Ngu Dịch, nhưng ở trong phòng làm việc nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên nói với Ngu Dịch một chút. Bất kể thế nào đi nữa, Mẫn Thiều Kỳ cũng đã từng là người của Cố Ngạo, cô không biết hiện tại thái độ của Cố Ngạo dành cho Mẫn Thiều Kỳ như thế nào, cũng có thể nói một câu cũng không tệ lắm, nếu như Cố Ngạo đã hoàn toàn không muốn để ý nữa, không quản chuyện này thì cũng phải thôi.

Nghe Ngu Tiêu nói như vậy, chuyện Cố Ngạo nghĩ tới đầu tiên là gọi cho Mẫn Thiều Kỳ. Nhưng cầm điện thoại lên lại nhớ ra, anh căn bản không có số của Mẫn Thiều Kỳ. Mà điện thoại bàn đặt trong phòng anh, dù có kêu Mẫn Thiều Kỳ cũng không dám tới nhận.

“Được, em biết rồi. Chị làm việc đi. Em nói với Tam thiếu một tiếng.” Ngu Dịch nói. Ngu Tiêu bên kia không nhìn thấy biểu cảm của Cố Ngạo vậy nên không có cảm giác gì, nhưng hắn ngồi cạnh Cố Ngạo, nhìn khuôn mặt thâm trầm của anh, toàn thân như muốn đóng băng, hắn cũng không tiện cùng Ngu Tiêu nói chuyện thêm.

“Ừ” Ngu Tiêu cũng không nhiều lời, rất nhanh liền cúp điện thoại. Cô là một người thông minh, nếu như Cố tam thiếu thật sự không có gì với Mẫn Thiều Kỳ, với tính cách của em trai cô cùng sẽ không cúp máy nhanh như vậy, chắc chắn không để chuyện này làm phiền mà nói với cô vài câu, sau đó sẽ nhắc Cố Ngạo một chút. Với thái độ hiên tại của Ngu Dịch càng chứng minh chuyện giữa Cố tam thiếu và Mẫn Thiều Kỳ căn bản vẫn chưa xong, mà quyết định này của cô khá là sáng suốt.

Đặt điện thoại xuống, Ngu Dịch nói qua vài câu.

Cố Ngạo nghe xong cầm điện thoại đứng lên nói: “Tôi đi trước đây.” Nói xong cũng không ngoái đầu lại đi thẳng ra khỏi đình viện.

Ngu Dịch nhìn anh vô cùng dứt khoát rời đi, hỏi Hoắc Tinh: “Chuyện gì đây?”

Trên mặt Hoắc Tinh hoàn toàn không có chút bất ngờ, nói: “Ăn cơm của cậu đi!”

Lên xe, Cố Ngạo trước tiên gọi điện cho Mạnh Chương, bảo cậu ta đi điều tra chuyện Mẫn Thiều Kỳ trước đó vì sao mà bị thương.”

Mạnh Chương nghe xong liền cười nói: “Tam thiếu, cũng đã nửa tháng rồi, sao giờ lại nhớ tới việc này?”

“Đừng hỏi, có kết quả thì báo cho tôi.” Nói xong Cố Ngạo cúp điện thoại vứt xuống bên ghế phó lái.

Anh cũng không hiểu Mẫn Kính Xuyên vì sao đột nhiên muốn bắt Mẫn Thiều Kỳ, chỉ là luôn cảm thấy chuyện này với chuyện nửa tháng trước ắt hẳn có liên quan. Anh khá phiền về Mẫn Thiều Kỳ, nhưng giờ người đang ở chỗ anh, mặc kệ Mẫn Kính Xuyên có biết hay không, dám ngang nhiên bắt người bên cạnh anh như thế cũng khiến anh phải suy tính một chút,

Lái xe về nhà, Cố Ngạo dùng chìa khóa dự phòng cất trong xe để mở cửa.

Trong nhà rất yên tĩnh, có một khoảnh khắc, Cố Ngạo nghi ngờ Mẫn Thiều Kỳ có phải bị Mẫn Kính Xuyên tóm đi rồi không. Nhưng ở trước cửa vẫn còn giày của Mẫn Thiều Kỳ chứng tỏ cậu đã về đây.

Cố Ngạo đổi giày, đi vào phòng khách, liền thấy Mẫn Thiều Kỳ nằm trên ghế sô pha ngủ, quần áo cũng đổi thành quần áo ngủ, bàn tay giơ lên đặt cạnh gối, vết thương cũng đã được bôi thuốc, thoạt nhìn thì có vẻ bị thương không nặng, nhưng diện tích vết thương lớn trông hơi tợn.

Hòm thuốc còn đang mở được đặt trên bàn trà, đoán chừng Mẫn Thiều Kỳ bôi thuốc xong muốn đợi khô một chút rồi mới dọn lai lại không ngờ rằng ngủ mất.

Nhìn Mẫn Thiều Kỳ ngủ mơ mà cau mày, Cố Ngạo khẽ thở dài, cầm chăn đắp lên cho cậu, Sau đó quay về phòng thay quần áo rồi tới thư phòng.

Vừa mới ngồi xuống mở máy tính, Mạnh Chương liền gọi điện tới.

Cố Ngạo nhận điện thoại, Mạnh Chương cũng không giấu diếm điều gì, nói với Cố Ngạo toàn bộ những gì mình tra được.

Cố Ngạo nhíu mày một cái, giọng nói tỏ vẻ khinh thường hỏi: “Lorraine Pullman?”

Mạnh Chương nói: “Ừm, chính là hắn ta. Mẫn gia có ý định hợp tác với hắn, đoán chừng phát triển ở trong nước thôi không đủ thỏa mãn tham vọng của Mẫn Kính Xuyên, chuẩn bị tiến ra nước ngoài.”

Cố Ngạo cười lạnh một tiếng, “Trước đây dùng Mẫn Thiều Kỳ để lừa tôi một vố, đã không tính sổ với hắn, hiện tại lại quan hệ với Lorraine. Tôi ở trong nước sống khiêm tốn quá à?”

Mạnh Chương cười nói: “Anh cứ tiếp tục khiêm tốn đi, đừng gây phiền toái cho Đại thiếu gia.”

Cố Ngạo gõ ngón trỏ bên tay trái lên tay vịn ghế, không nói gì cả.

Mạnh Chương bên kia cũng yên lặng một lúc, hỏi: “Anh định làm thế nào?”

“Cậu nói thử xem?” Cố Ngạo hỏi ngược lại nhưng cũng không phải thực sự hỏi ý kiến của Mạnh Chương, mà là cho rằng Mạnh Chương cũng đã hiểu ý của anh rồi.

“Được, tôi biết rồi.” Mạnh Chương cũng không khiến cho Cố Ngạo thất vọng, lại nói: “Tôi đoán Mẫn Kính Xuyên đưa Mẫn Thiều Kỳ cho Lorraine, chắc chắn biết anh và Lorraine không hòa hợp, muốn mượn điều này để lấy lòng Lorraine. Dù sao cái danh phận bạn trai cũ của Cố tam thiếu này, hẳn có sức hấp dẫn trí mạng với Lorraine.”

Lorraine thuộc nhà Pullman cùng với người trong gia tộc của ông ngoại Cố Ngạo luôn có quan hệ cạnh tranh, trải qua mấy năm tranh đấu, tuy là thế lực đã lớn hơn trước, nhưng lạc đà dù gầy vẫn lớn hơn ngựa(*). Lúc Cố Ngạo mới tiếp nhận sự nghiệp của ông ngoại, Lorraine cũng vừa mới tiếp quản gia nghiệp chưa được bao lâu, cũng chính là lúc hăm hở nhất. Hơn nữa, Lorraine hiểu rõ giới này sớm hơn Cố Ngạo, mạng lưới quan hệ cũng đã sớm tạo dựng, cho nên muốn thừa dịp Cố Ngạo vẫn chưa có danh vọng và địa vị trong giới, hung hăng chèn ép anh một phen, hòng cướp lại những gì mà ông ngoại Cố Ngạo giành được, hưng chấn gia tộc.

(*) Nghĩa bóng là người có vô cùng có năng khiếu, ưu điểm ở một phương diện nào, dù trong ở trong tình cảnh khốn cùng thì vẫn mạnh hơn là người mới tiếp xúc

Nhưng cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi, so với Lorraine, Cố Ngạo càng hiểu rõ làm sao để đấu đá lẫn nhau, dù là ngấm ngầm hay công khai đả kích thì cũng khiến cho Lorraine thua lỗ không ít. Cuối cùng Lorraine không đuổi Cố Ngạo về nước được, mà ngược lại càng khiến Cố Ngạo đứng vững ở nước ngoài hơn. Gia tộc Pullman so với trước kia lại càng lụi bại, chỉ có thể dựa vào danh tiếng trước đây để tồn tại mà thôi.

“Rác rưởi vĩnh viễn chỉ là rác rưởi, thứ nghĩ ra được đều là loại bẩn thỉu.” giọng nói của Cố Ngạo lạnh băng không chút hơi ấm, tựa như nếu không phải là Lorraine không xứng, thì anh đã đích thân đi giải quyết hắn ta rồi.

“Chính xác. Nhưng mà Tam thiếu, để tôi nhắc nhở anh một câu, đừng cùng một chỗ mà ngã hai lần.” Giọng Mạnh Chương có thêm vài phần nghiêm túc và quan tâm.

“Tôi biết rồi.” Cố Ngạo nhắm hai mắt lại, trả lời.

Mạnh Chương cũng không dài dòng thêm, nói giải quyết xong mọi việc sẽ gọi lại cho Cố Ngạo.

Cố Ngạo đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

Nghĩ đến Mẫn Thiều Kỳ đang nằm trên ghế sa lon, Cố Ngạo cảm thấy có chút phiền não.

Thật ra ngày đó khi Mẫn Kính Xuyên gọi điện cho Mẫn Thiều Kỳ, anh cũng nghe được. Cũng không phải cố ý muốn nghe, chỉ là vừa lúc đi ra chuẩn bị ăn chút đồ ăn nhẹ, Mẫn Thiều Kỳ lại không đóng cửa, liền nghe thấy một ít. Đây cũng là lý do anh không lập tức đuổi Mẫn Thiều Kỳ đi.

Dựa theo lời nói của Mẫn Thiều Kỳ, có thể chứng minh rằng quan hệ của Mẫn Thiều Kỳ và Mẫn Kính Xuyên không tốt. Cho nên có rất nhiều chuyện khiến anh nghi vấn. Nhưng Cố Ngạo cũng không để người đi điều tra, cũng không hỏi gì nhiều, bởi vì cũng chưa nghĩ đến chuyện sẽ cùng Mẫn Thiều Kỳ bắt đầu lại, cho nên có điều tra hay không với anh hiện tại cũng không có ý nghĩa gì nhiều.

(1) unadon

(2) cơm hải sản