Edit: Gió

Cố Ngạo cúi người ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ, ghé vào tai cậu mà thủ thỉ: “Xin lỗi, là anh không tốt. Để em phải một mình đối mặt với quá nhiều chuyện, còn khiến em buồn như vậy nữa.”

Sống mũi Mẫn Thiều Kỳ hơi cay cay, nhẹ giọng nói: “Đây không phải lỗi của anh, chỉ có thể nói rằng chúng ta gặp được nhau… không đúng cách.”

“Chung quy lại vẫn là lỗi của anh nhiều hơn, em có thể tha thứ cho anh được không?” Cố Ngạo hôn lên tai cậu, hỏi. Anh biết Mẫn Thiều Kỳ đã tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn muốn hỏi cậu để tỏ rõ sự nghiêm túc của mình.

“Ừm…” Giọng mũi của Mẫn Thiều Kỳ rất nặng. Thật ra, chưa hẳn tất cả cậu làm đều đúng, nhưng Cố Ngạo nói cậu xin lỗi trước, chẳng khác nào kéo toàn bộ trách nhiệm về mình, khiến mọi việc cậu làm đều trở thành đúng, có thể hiểu và thông cảm được, mà những gì Cố Ngạo mới là ấu trĩ, mới là sai. Trong lòng cậu hiểu, đây không phải là vấn đề từ một phía, nhưng Cố Ngạo xin lỗi cậu, xin cậu tha thứ, cậu vẫn cảm thấy ấm lòng, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Cảm ơn em, cục cưng.” Cố Ngạo mỉm cười, buông Mẫn Thiều Kỳ ra, một lần nữa nắm lấy tay cậu.

Mẫn Thiều Kỳ hơi ngượng, rụt vào trong chăn, thật ra khi cậu và Cố Ngạo ở bên nhau, chỉ có khi ở trên giường Cố Ngạo mới gọi cậu như vậy. Vậy nên Cố Ngạo đột nhiên gọi như vậy, khiến cậu có chút không quen, nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác được yêu thương.

Cố Ngạo thấy cậu đỏ mặt rồi, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng vì sắc mặt cậu không được tốt, nên vẫn có thể nhìn ra được một chút. Để tránh nhóc con này nổi cáu mà không chịu nói chuyện với anh, anh không trêu Mẫn Thiều Kỳ nữa, cười nói: “Vậy chúng ta nói chuyện khác nhé.”

“Chuyện gì?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Nói chuyện về mẹ mình với Cố Ngạo xong, cậu cảm thấy như trút được gánh nặng, cũng bằng lòng nói vài chuyện với Cố Ngạo

Cố Ngạo nắn nắn ngón tay cậu, nói: “Nói về chuyện của Lâm Bái.”

Mẫn Thiều Kỳ mím môi một cái, hiển nhiên là không thích nhắc đến Lâm Bái

Dù cho vấn đề này Mẫn Thiều Kỳ không thích, hay không muốn nhắc tới, Cố Ngạo vẫn phải tự chứng minh với Mẫn Thiều Kỳ rằng anh căn bản không có bất cứ quan hệ nào với Lâm Bái.

“Ai nói với em anh phải kết hôn với Lâm Bái?” Cố Ngạo hỏi.

Mẫn Thiều Kỳ rũ mắt, một lát sau mới trả lời: “Là Lâm tiểu thư tự nói.”

“Hử? Khi nào?” Cố Ngạo nhớ rất rõ anh đã từng nhắc Mẫn Thiều Kỳ rằng nếu như Lâm Bái tới nhà, không cần mở cửa cho cô ta.

“Hôm mùng bốn, Mẫn Ác Đan mời em đi ăn. Lúc ở nhà hàng gặp Lâm tiểu thư. Cô ấy nói tết Nguyên đán cô ấy ở nhà anh, ba mẹ anh rất quý cô ấy, mùng chín các anh cùng nhau về, đến nhà cô ấy bàn chuyện kết hôn. Còn nói rằng cô ấy đoán ra được quan hệ giữa chúng ta, hy vọng em tự rời đi.” Mẫn Thiều Kỳ nói.

Cố Ngạo cũng đột nhiên hiểu ra, hỏi: “Vậy nên trước đó em hỏi anh là có phải sẽ ra nước ngoài cùng Lâm Bái không, rồi lại hỏi có phải anh sẽ kết hôn không, là để khẳng định chuyện này?”

“Ừm.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu.

Cố Ngạo cong ngón tay búng lên trán cậu một cái, nói: “Em có ngốc không đấy? Chuyện này không phải nên hỏi thẳng anh à?”

“Lúc ấy em sợ anh thấy em phiền…” Mẫn Thiều Kỳ nói nhỏ.

Cố Ngạo bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Hôm đi mua móc treo xe ô tô, có phải thấy anh và Lâm Bái rồi không?”

“Sao… anh biết?”

“Trên hóa đơn mua hàng có ghi thời gian, thời gian ấy anh và Lâm Bái cũng ở trung tâm thương mại đó.” Cố Ngạo nói: “Em thấy anh với Lâm Bái ở đâu?”

“Ở một tiệm nhẫn cưới.”

“Vậy nên em nghĩ rằng anh và cô ta đi chọn nhẫn cưới?” Cố Ngạo hỏi. Truyện Mạt Thế

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu.

Cố Ngạo đưa tay nhéo nhéo mặt cậu, đoạn nói: “Tiệm đó không chỉ bán nhẫn cưới, mà còn bán các loại nhẫn kim cương. Lâm Bái muốn tặng mẹ anh một chiếc nhẫn, bảo anh đi chọn cùng cô ta mà thôi.”

Mẫn Thiều Kỳ nghe được hóa ra như vậy, đột nhiện cảm thấy mình ngốc thật…

Cố Ngạo tiếp tục nói: “Tết căn bản cô ta không đến nhà anh, ba mẹ anh cũng không quen cô ta. Sao cô ta nói gì em cũng tin thế?”

“Dù sao cũng là người anh dẫn về nhà, ít nhiều hẳn cũng có chút đặc biệt. Ngày hôm đó đến nhà cô ta còn nói với em cô ta là vị hôn thê của anh.

“Anh thật sự sắp kết hôn, sẽ khiếm tốn đến thế cơ à?” Cố Ngạo cười nói. Nói thật thì mấy năm này vì đặc thù công việc, anh thực sự đã hạn chế lại rất nhiều, nhưng anh cũng không phải người khiếm tốt gì cho cam, nếu như anh sắp kết hôn, nhất định sẽ công bố rộng rãi, giống như anh cả anh vậy.

Mẫn Thiều Kỳ nhìn Cố Ngạo, cũng không biết nên trả lời thế nào. Trong ấn tượng của câu, Cố Ngạo không phải người quá phách lối thích khoe khoang, nhưng khi hai người yêu nhau, Cố Ngạo đúng là giới thiệu cậu với tất cả bạn bè của anh, mà không cố kị chút nào với quan hệ của hai người.

“Nói thật, anh cũng không thích Lâm Bái, qua lại với cô ta cũng là có nguyên nhân cả. Chuyện nhà Mạnh Chương em biết chứ?” Cố Ngạo hỏi cậu.

“Biết một chút, Nhị thiếu từng nhắc tới với em.” Mẫn Thiều Kỳ đáp.

“Ừ. Sau này ông ngoại anh phát hiện, chuyện Mạnh gia phá sản có liên quan tới Lâm gia, sau khi Mạnh gia phá sản, phần lớn tài sản đều bị Lâm gia lấy mất, vậy nên Lâm gia mới có thể thuận lợi phát triển ở nước ngoài.” Cố Ngạo giải thích: “Chỉ có điều người nhà Lâm gia đều rất mưu mô, tuy ngoài mặt vẫn duy trì quan hệ tốt với ông ngoại anh nhưng thật ra che giấu nhiều tâm tư, vậy nên việc điều tra của ông ngoại anh vẫn không có tiến triển gì. Cho đến khi Lâm Bái tốt nghiệp bắt đầu qua lại trong giới, bọn anh mới tìm được điểm đột phá. Lâm Bái rất tự phụ, ỷ vào gia thế mà đắc tội với rất nhiều người, tự cô ta còn không biết, Lâm gia rất nuông chiều cô cháu gái này, vậy nên cô ta càng ngày càng không biết chừng mực. Anh và Mạnh Chương đều cảm thấy cô ta sẽ trở thành điểm mấu chốt để bọn anh lấy được bằng chứng của Lâm gia, mà sau khi cô ta tốt nghiệp đã bắt đầu làm việc tại tập đoàn của Lâm gia. Sau này anh gặp được cô ta ở một bữa tiệc, cô ta chủ động tiếp chuyện với anh. Có lẽ cũng là do Lâm gia bảo cô ta tiếp cận anh, để xem liệu có cơ hội hợp tác nào không. Anh liền nắm lấy thời cơ này, bắt đầu qua lại với cô ta.”

Cố Ngạo khinh thường cười một tiếng, nói: “Ở nước ngoài, cô ta nói với không ít người trong giới rằng cô ta là bạn gái anh, sau này sẽ kết hôn với anh. Thật lòng thì anh không biết cô ta nhìn ra chỗ nào là anh muốn kết hôn với cô ta. Anh chỉ là đồng ý đi ăn với cô ta vài lần mà thôi. Không những vậy, cô ta còn lấy danh bạn gái anh, để tìm cơ hội hợp tác trong giới. Người có quan hệ tốt hơn anh đương nhiên sẽ biết chuyện như thế nào, nói vài câu liền đuổi cô ta đi, mà không biết rằng mình đã bị cô ta gài bẫy, hay nói cách khác là bị Lâm thị gài bẫy.

“Sau này những người đó cũng phát hiện ra vấn đề, nhưng bên anh muốn điều tra chuyện trong quá khứ, nên vẫn luôn không tỏ bất cứ thái độ nào, vậy nên những người bị gài bẫy không dám làm gì, chỉ là ngầm lật đổ Lâm gia. Bây giờ Lâm gia cấp bách muốn hợp tác cũng ông ngoại, cũng vì lý do hợp tác này, mà những người bị gài vậy đó không dám làm gì Lâm gia, sau này sự phát triển của Lâm gia có đảm bảo, cũng không sợ bị mấy nhà kia lật đổ. Nói không chừng còn được trợ lực, Lâm Bái gả cho anh, bọn họ càng bình chân như vại.” Cố Ngạo nói ra toàn bộ chuyện của Lâm gia.

“Chỉ có điều Lâm gia cũng mơ mộng quá rồi. Ông ngoại căn bản không tin tưởng bọn họ, càng không thể để Lâm Bái gả cho anh. Còn nữa, chuyện của Cố gia anh anh nói mới được, dù cho Lâm gia có quan hệ hợp tác với anh, thì cũng không đến lượt hợp tác được với Cố thị, chỉ là Lâm gia không hiểu rõ điều này, quá mơ mộng. Mà điều quan trọng nhất là anh không có hứng thú với Lâm Bái, dù cho anh kết hôn, đối tượng cũng không phải là cô ta, em nói có đúng không?” Cố Ngạo nói, chấm một cái lên chóp mũi Mẫn Thiều Kỳ.

Mẫn Thiều Kỳ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân sâu xa, nghe Cố Ngạo hỏi như vậy, cậu cũng ngượng ngùng mà trốn.

Nếu như Cố Ngạo không giải thích cho cậu, cậu thực sự không ngờ được rằng ở giữa còn có một chuỗi liên quan như thế.

“Có điều sau này em cũng sẽ không gặp lại Lâm Bái nữa, chứng cứ Lâm gia hãm hại Mạnh gia đã thu thập đủ rồi, không bao lâu nữa Lâm gia sẽ phá sản thôi. Vậy nên không cần hao tâm tốt sức vì những người không liên quan.” Cố Ngạo nói.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu. Nếu như Lâm gia thực sự hại Mạnh gia, vậy thì nhất định phải hứng chịu hậu quả. Đồng thời, Cố Ngạo và Lâm Bái sau này sẽ không có bất cứ qua lại nào nữa, chuyện này cũng coi như đã trở thành dĩ vãng rồi.

Điều cần nói đều  đã nói cả rồi, những khúc mắc trong lòng đều đã được giải quyết, Cố Ngạo cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Cầm tay Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo hôn lên đầu ngón tay câu một cái, trịnh trọng nói: “Kỳ Kỳ, chúng ta bắt đầu lại có được không?”

Đôi mắt Mẫn Thiều Kỳ đỏ lên, một hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Được.”

Cố Ngạo mỉm cười nói: “Mau khỏe đi nào, không độc thân, anh cũng không muốn cấm dục nữa.”

Mẫn Thiều Kỳ đỏ mặt bấm nhẹ một cái lên mu bàn tay.

Cố Ngạo lại gần hôn cậu, nói: “Em có thể nghĩ xem về sau muốn làm gì, đương nhiên, nếu em muốn ở nhà cũng được. Nhưng có sở thích gì đó vẫn tốt hơn.” Dù cho Mẫn Thiều Kỳ chỉ ở nhà, anh cũng nuôi nổi, nhưng con người cũng nên có hứng thú, có một sở thích, vậy thì cuộc sống mới không đơn điệu, không nhàm chán.

“Em vẫn chưa nghĩ ra.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Hiện tại cậu và Cố Ngạo đã không còn bất cứ tường ngăn nào nữa, cậu quả thực cũng nên tính toán cho cuộc sống của mình, chỉ là trước mắt cậu vẫn chưa nghĩ đến bất cứ điều gì.

“Suy nghĩ từ từ, không vội.”

“Ừm.” Mẫn Thiều Kỳ nhắm mắt, nói: “Em buồn ngủ.”

Cố Ngạo cười, giúp cậu chỉnh lại chăn, nói: “Ngủ đi, lát nữa anh gọi em.” Tuy hiện tại cơ thể Mẫn Thiều Kỳ đã hồi phúc lại không ít rồi, nhưng vẫn cần bồi dưỡng thêm, chuyện quá hao tâm tổn sức vẫn sẽ khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.

Mẫn Thiều Kỳ nhắm mắt lại, không lâu sau đã ngủ rồi.

Cố Ngạo đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, mặt đã dần đi về đằng Tây, Cố Ngạo thở dài một hơi. Nói chuyện cùng Mẫn Thiều Kỳ xong, anh cũng hoàn toàn nhẹ nhõm. Sau này anh phải suy nghĩ xem nên làm thể nào để bồi đắp tình cảm của mình và Mẫn Thiều Kỳ, để Mẫn Thiều Kỳ mỗi ngày có thể vui vẻ, có như vậy anh cũng sẽ vui vẻ.

Sau khi giao ca cho bác sĩ làm ca tối, Cố Hàm đi tới phòng bệnh của Mẫn Thiều Kỳ.

Cơm tối Cố gia vẫn chưa đưa tới, có điều Cố Ngạo vẫn gọi Mẫn Thiều Kỳ dậy, để cậu không ngủ nhiều quá, tối lại không ngủ được.

Đặt thuốc bác sĩ Ôn đã kê lên tủ đầu giường, Cố Hàm nói: “Thay quần áo cho Thiều Kỳ, chúng ta ra ngoài ăn, anh cả mời.”

Cố Ngạo nghe thấy vậy mỉm cười nói: “Bảo sao mãi mà không thấy đưa cơm đến. Sao anh cả không gọi điểm cho em?”

Cố Hàm cười nói: “Tầng trên tầng dưới, còn phải gọi thêm một cuộc điện thoại, em thấy anh cả rảnh lắm hả?”

“Phải ha.” Cố Ngạo nghi ngờ có phải anh đã nói gì đó với anh cả, anh cả đến lúc này mới quyết định mời bọn họ đi ăn, “Có điều Kỳ Kỳ thế này đi ra ngoài ăn có sao không?”

“Không sao, anh đã hỏi bác sĩ Từ rồi.” Cố Hàm nói.

Nghe anh nói như vậy, Cố Ngạo cũng yên tâm, sau đó nhéo nhéo tai Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Lại đây chọn quần áo đi ăn cơm với anh cả nào.”

Mẫn Thiều Kỳ chưa từng gặp anh cả của Cố Ngạo, nhưng xem rất nhiều tin tức, đột nhiên phải đi ăn cơm cùng, cậu ít nhiều cũng hơi cẳng thẳng.

Cố Ngạo nắm tay cậu, nói: “Đừng lo lắng, ăn một bữa cơm thôi mà. Anh cả không khó tính, chỉ hơi ít nói thôi.”

“Ừm…” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu. Bảo cậu không căng thẳng là chuyện không thể, cậu không biết vì sao Cố Diễm đột nhiên muốn mời bọn họ ăn cơm, cũng không biết thái độ Cố Diễm với cậu như thế nào. Cậu chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi, hy vọng sau khi gặp mặt thái độ của đối phương với cậu sẽ không quá tệ.