Editor: Gió

Mùa này là mùa thích hợp để ăn lẩu, trong siêu thị cũng để riêng một khu chỉ để bán nguyên liệu lẩu. Nguyên liệu rất đa dạng, phong phú, giá cả cũng phải chăng, hơn nữa vừa nhìn là muốn ăn.

Mẫn Thiều Kỳ không biết Cố Hàm thích ăn gì, vậy nên một thứ lấy một ít, nếu như không ăn hết, cậu có thể bỏ vào lúc nấu mỳ. Mẫn Thiều Kỳ cũng mua nhiều loại rau khác nhau, dù cho vào lẩu cũng không ăn nhiều, nhưng cũng nên có một chút để cân bằng vị.

Đến khi cậu mua đồ, thanh toán đi ra thì Cố Hàm cũng đã đến rồi. Mẫn Thiều Kỳ lấy vali của mình, sau đó cầm theo một cái túi nguyên liệu to đùng, tới chỗ hẹn với Cố Hàm.

Cố Hàm thấy cậu kéo vali, có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ngay. Chỉ giúp cậu bỏ vali vào sau xe, túi nguyên liệu thì đặt ở ghế sau, sau đó lái xe về nhà Cố Ngạo.

Cố Ngạo không ở nhà, Mẫn Thiều Kỳ cũng không làm ăn đối phó, vẫn dọn dẹp vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

Sau khi vào nhà Mẫn Thiều Kỳ đặt vali ở trước cửa, nói: “Nhị thiếu, anh cứ ngồi trước đi, em đi xử lý nguyên liệu một chút, một lúc là ăn được ngay.”

“Anh giúp em!” Cố Hàm cởi áo khoác, xắn tay láo len lên.

“Không cần đâu, anh cứ ngồi nghỉ đi, em làm là được rồi.” Ngoại trừ rau phải rửa, đậu phụ phải cắt ra, những thứ khác chỉ cần bóc ra là được, cũng không tốn sức mấy.

“Không sao, anh giúp em một tay.” Cố Hàm nói rồi trước tiên đến nhà vệ sinh rửa tay. Thật ra anh không thông thạo việc nấu cơm cho lắm, nhưng giúp đỡ chuẩn bị chút đồ thì vẫn có thể, dù sao cái này cũng không cần kỹ thuật gì, cẩn thận một chút là được.

Mẫn Thiều Kỳ không thể miễn cưỡng bắt Cố Hàm đi nghỉ ngơi, chỉ có thể chiều theo anh ấy thôi.

Về phòng thay quần áo xong, Mẫn Thiều Kỳ đi vào bếp rửa rau.

Cố Hàm đặt bếp điện cùng nồi lên quầy bar, sau đó giúp đem từng nguyên liệu ra đặt lên bàn.

Các loại thực phẩm lần lượt được đặt lên bàn, Mẫn Thiều Kỳ mở bếp điện, đổ một ít dầu vào nồi, sau đó xào thơm hành tỏi. Tới khi những nguyên liệu đó đã đổi màu, lấy nguyên liệu lẩu đã mua cho vào trong nồi, trộn xào một lúc mới cho thêm một lượng nước lớn, một nồi lẩu cuối cùng cũng coi như hoàn thành – hai người đều ăn được cay, không cần chuẩn bị thêm một nồi nước trong.

Cố Hàm tự pha nước chấm mà mình thích, Mẫn Thiều Kỳ lại không quá kén chọn, dùng luôn nước chấm mua ở siêu thị.

Nồi lẩu rất nhanh đã sôi, Cố Hàm đặt vung nồi sang một bên, nói: “Mau ăn thôi, chỉ có hai người chúng ta, em không cần khách sáo.”

“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu. Cậu cũng đã rất lâu rồi chưa ăn lẩu, lẩu mà ăn một người thì chẳng có gì thú vị cả, cậu vẫn nhớ lần trước ăn lẩu là khi mẹ cậu chưa bị bệnh.

Hơi nóng của lẩu rất nhau xua đi lạnh lẽo cùng cô quạnh, có người ở cùng vẫn tốt hơn là phải ở một mình.

Ăn được một nửa, Cố Hàm cũng cảm thấy hơi nóng, cởi áo len ra, thuận tay cho vào trong nồi một ít bánh cá.

“Mùa đông ăn lẩu là thích nhất.” Cố Hàm nói.

“Dạ.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, có lẽ vì có người ở cạnh, cậu ăn cũng không ít.

Cố Hàm quan sát Mẫn Thiều Kỳ một hồi, nói: “Em dạo này ăn cơm không ngon miệng sao? Sao chẳng thấy béo lên tí nào vậy?” Theo lý mà nói ở chỗ Cố Ngạo sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, Mẫn Thiều Kỳ đáng lẽ phải có tinh thần hơn trước kia mới phải nhưng hôm nay nhìn thấy lại không như anh nghĩ.

“Cũng được ạ, Cố Ngạo không có nhà, ba bữa cơm của em cũng hơi linh tinh.” So với Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy nói chuyện phiếm với Cố Hàm thoải mái hơn, bởi vì cậu có thể cảm nhận được sự thân thiện của Cố Hàm với cậu, cho nên có nhiều chuyện sẽ dễ nói ra hơn.

“Vậy không được đâu. Cố Ngạo không biết bao giờ mới về, em cứ ăn bừa bãi vậy không tốt cho dạ dày.” Cố Hàm nhắc nhở cậu.

Mẫn Thiều Kỳ nhúng vài miếng thịt vào trong nồi, do dự một lúc mới hỏi: “Anh ấy đi đâu vậy ạ?” Sau đó liền lập tức bổ sung: “Nếu không tiện nói thì cũng không sao đâu ạ.”

Cố Hàm gắp một miếng ngó sen đã chín ra, hỏi: “Cố Ngạo không nói với em sao?” Anh cho rằng Cố Ngạo ít nhất cũng sẽ nói với Mẫn Thiều Kỳ một tiếng.

Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu, nói: “Em chỉ biết anh ấy đi cùng với trợ lý Mạnh thôi.”

Cố Hàm cười, cũng không có ý giấu diếm, nói: “Em ấy tới chỗ của ông ngoại, ông ngoại trước giờ vẫn luôn ở nước ngoài, rất ít khi về nước.”

“Vậy ạ…” Trong ấn tượng của cậu, cho tới bây giờ Cố Ngạo chưa từng nhắc tới công việc ở chỗ ông ngoại.

“Ừ, chắc cuối năm là về.” Cố Hàm nói.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, lại do dự một chốc mới lên tiếng: “Trợ lý Mạnh… hình như có quan hệ rất tốt với Cố Ngạo.”

“Đúng vậy.” Cố Hàm cắn miếng ngó sen xanh non nói.

“…Em trước đây…dường như chưa từng gặp trợ lý Mạnh.” Mẫn Thiều Kỳ muốn hỏi chuyện của Cố Ngạo và Mạnh Chương, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Cố Hàm lộ ra ý cười sâu xa, hỏi: “Ghen sao?”

Mẫn Thiều Kỳ nhanh chóng lắc đầu, dù sao cậu và Cố Ngạo hiện tại cũng không phải quan hệ người yêu, cậu cũng không có tư cách để ghen.

Cố Hàm đặt đũa xuống, cầm cốc soda lên uống vài ngụm rồi nói: “Cố Ngạo và Mạnh Chương quen nhau từ khi còn rất nhỏ, ông nội Mạnh Chương và ông ngoại bọn anh là bạn thân, quan hệ rất tốt. Bố mẹ Mạnh Chương mất sớm, Mạnh Chương do ông nội nuôi nấng. Nhưng năm cậu ấy mười hai tuổi, Mạnh gia xảy ra chút biến cố, bị phá sản, ông Mạnh cũng đột nhiên xuất huyết não rồi qua đời. Ông ngoại anh biết ông Mạnh vẫn luôn không yên tâm với đứa cháu Mạnh Chương này, mà bên Mạnh gia cũng không còn ai để nhờ cậy nữa, cho nên ông ngoại anh liền mang Mạnh Chương về nhà, nuôi cậu ấy ở bên nước ngoài.”

“Cố Ngạo với Mạnh Chương rất hợp nhau, mỗi năm khi tới chỗ ông ngoại, hai đứa luôn đồng hành với nhau. Mấy năm nay, Cố Ngạo tiếp nhận sản nghiệp bên đó của ông ngoại, Mạnh Chương xuất phát từ lòng báo ơn, vẫn luôn ở bên cạnh Cố Ngạo giúp đỡ em ấy. Khi em với Cố Ngạo ở bên nhau, đúng lúc Mạnh Chương đi du học, nên em không thể gặp được cậu ấy.” Nói đến Mạnh Chương, vẻ mặt của Cố Hàm cũng rất nhu hòa, tựa như nói về một đứa em trai nhà mình.

Biết ngọn nguồn mối quan hệ của Cố Ngạo và Mạnh Chương, Mẫn Thiều Kỳ cũng không cảm thấy thoải mái.

So với cậu, Mạnh Chương đã quen biết Cố Ngạo được một thời gian rất dài, quan hệ với Cố Ngạo cũng rất tốt, quan trọng là Cố Ngạo tin tưởng Mạnh Chương. Nếu Mạnh Chương và Cố Ngạo thực sự bên nhau, vậy thì cậu ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.

Thấy Mẫn Thiều Kỳ không biết là đang suy nghĩ điều gì, Cố Hàm cũng không quấy rầy cậu. Chỉ gắp cho cậu đồ ăn đã chín – giữa Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ có tương lai hay không Cố Hàm cũng không biết, cũng sẽ không can thiệp. Hai người họ cuối cùng có thể đi đến đâu, vậy thì phải xem duyên phận của hai người.

Sau khi ăn xong Cố Hàm ngồi một chút rồi cũng đi về, Mẫn Thiều Kỳ dọn bát đũa xong cũng hết việc để làm.

Thông thường lúc này cậu sẽ mở TV ra xem một lúc, không thì cũng ngồi trên ghế hoặc nằm đờ trên giường, mãi đến khi cảm thấy buồn ngủ mới đi ngủ. Nhưng hôm nay, lúc cậu tắm rửa xong ra ngoài để tắt điện, ánh mắt lại rơi vào cửa phòng ngủ chính.

Đứng một hồi lâu, Mẫn Thiều Kỳ tắt đèn phòng khách, vào phòng của Cố Ngạo.

Sau khi Cố Ngạo đi ga giường đã được đổi rồi, không còn lại bất cứ mùi hương nào của Cố Ngạo nữa, chỉ có mùi hương sau khi đã được giặt giũ, nhưng trong phòng lại có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi nước hoa Cố Ngạo hay dùng – nước hoa không được đặt trong phòng quần áo, mà được đặt trên chiếc bàn ở trong phòng.

Mẫn Thiều Kỳ đi tới, cầm bình nước hoa đã dùng hơn phân nửa, phun vài cái vào không trung, sau đó bước tới, khiến cho nước hoa rơi xuống người cậu. Sau đó, cậu kéo rèm cửa sổ lại, nằm xuống giường của Cố Ngạo.

Trên giường mặc dù không có mùi hương của Cố Ngạo, nhưng mùi nước hoa quen thuộc cũng miễn cưỡng bù đắp.

Mẫn Thiều Kỳ trùm kín chăn, vờ như là Cố Ngạo đang ôm cậu. Kiểu huyễn tưởng này thật thảm thương, nhưng cậu hiện tại chỉ có thể tưởng tượng như vậy mà thôi. Có một khoảnh khắc, cậu không khỏi nghĩ rằng có phải cậu chết đi sẽ tốt hơn không, như vậy cậu có thể làm một linh hồn lưu lại bên cạnh Cố Ngạo, Cố Ngạo không nhìn thấy cậu, đương nhiên sẽ không thấy cậu phiền phức, cũng sẽ không đuổi cậu đi. Nhưng rồi một giây ngay sau đó, cậu liền gạt phăng suy nghĩ ấy đi, nếu như vậy cậu sẽ không cảm nhận được hơi ấm của anh, Cố Ngạo sẽ không thể nói chuyện với cậu, dù cho có khó nghe đi chăng nữa… Cậu không muốn như vậy.

Chăn dần ấm lên, nhưng Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy trong lòng cậu rất lạnh. Cậu không biết bây giờ Cố Ngạo đang làm gì, đang ở bên ai. Bởi vì không biết, vậy nên càng cảm thấy sợ hãi, cậu sợ đợi đến khi Cố Ngạo quay về sẽ nói với cậu rằng, anh và Mạnh Chương ở bên nhau rồi, cũng sợ Cố Ngạo nói với cậu rằng anh có bạn trai rồi không cần cậu nữa, bắt cậu phải rời đi.

Tuy những điều này không phải là sự thật, những càng nghĩ, mắt Mẫn Thiều Kỳ cũng dần đỏ lên – tình yêu không chỉ mang lại những điều ngọt ngào, có những lúc sẽ là những đau đớn không thể cất lời.

Mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến khi trời sáng, Mẫn Thiều Kỳ liền tỉnh giấc, sau đó cũng không thể ngủ lại được nữa. Mùi nước hoa vốn dĩ vô cùng rõ ràng lúc này cũng đã dần trở nên mơ hồ – có lẽ do ở đây lâu khứu giác cũng đã quen với mùi hương ấy, nhận biết cũng dần trở nên phai nhạt.

Đầu Mẫn Thiều Kỳ hơi nặng, hiển nhiên là vì ngủ không ngon giấc, nhưng cậu cũng không có ý định cưỡng ép bản thân ngủ tiếp, chỉ nằm một chút liền rời giường.

Mở cửa sổ, không khí tươi mới bên ngoài cũng tràn vào, khiến cho mùi nước hoa lại một nữa trở nên rõ ràng, nhưng như vậy với Mẫn Thiều Kỳ vẫn chưa đủ, cậu đi tới trước bàn, giống như hôm qua, một lần nữa phun nước hoa, để cho mùi hương của Cố Ngạo tràn ngập trên cơ thể mình, lúc này mới chỉnh lại chăn, về phòng rửa mặt.

Bởi vì không ngủ ngon, Mẫn Thiều Kỳ cũng không có khẩu vị, không muốn ăn cái gì mà ngồi trên ghế sô pha ngẩn người mất một tiếng đồng hồ. Cuối cùng lấy bánh mỳ mua từ hôm qua trong ngăn kéo ra, không nướng mà phết thẳng một ít bơ lên đó, pha một cốc yến mạch, coi như đó là bữa sáng.

Sau khi ăn xong, Mẫn Thiều Kỳ mang vali mang về từ hôm qua vào phòng ngủ bắt đầu sắp xếp.

Quần áo của cậu không nhiều lắm, treo lên cũng không đầy một phần ba tủ. Nhưng đây là toàn bộ đồ đạc của cậu, nếu như một ngày nào đó Cố Ngạo có người yêu mới, muốn đuổi cậu đi, có thể thu dọn rất nhanh.

Đem giấy tờ tùy thân khóa vào ngăn tủ, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên. Phản ứng đầu tiên của Mẫn Thiều Kỳ là – có phải Cố Ngạo gọi tới hay không.

Nhưng Cố Ngạo từ khi đi chưa từng liên lạc với cậu, cậu cũng hiểu rõ khả năng này rất thấp.

Mẫn Thiều Kỳ lấy điện thoại tới xem, quả nhiên không phải là Cố Ngạo, mà là phiền phức lớn nhất của cậu, Mẫn Kính Xuyên.

“Bản lĩnh lớn thật nhỉ? Cho rằng ở bên cạnh Cố Ngạo là có thể bình chân như vại rồi?” Giọng điệu cảu Mẫn Kính Xuyên mang theo bảy phần tức giận ba phần chế nhạo. “Mày cũng không nghĩ xem mày đã làm gì, Cố Ngạo có thể quan tâm mày cả đời được sao?”

Mẫn Thiều Kỳ hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi vì sao phải làm như thế, anh là người rõ ràng nhất. Việc của tôi và Cố Ngạo không phải việc cần anh quan tâm, tôi nhận điện thoại của anh là muốn nói cho anh biết rằng, tôi không nợ anh, cũng không nợ Mẫn gia. Tôi không muốn có bất cứ dây mơ rễ má đến các người, anh cũng không cần gọi điện cho tôi, mưu tính khống chế tôi. Ba mất, mẹ tôi cũng đã qua đời, anh không thể lấy gì ra uy hiếp tôi được nữa đâu.”

Mẫn Thiều Kỳ không biết Mẫn Kính Xuyên làm sao biết được cậu ở chỗ của Cố Ngạo, nhưng Cố Ngạo cho tới bây giờ cũng không hề có ý giấu giếm, nếu muốn biết cũng không phải quá khó.

Mẫn Kính Xuyên cười lạnh một tiếng, nói: “Mày không phải còn mơ tới ở có thể quay lại với Cố Ngạo đó chứ?  Mày xem trọng mình quá rồi đó. Cố Ngạo là ai cơ chứ? Bên cạnh có biết bao nhiêu người đẹp hơn mày, thông minh hơn mày. Hơn nữa, Cố Ngạo sớm muộn cũng phải kết hôn, mày cho rằng mày có thể bước chân vào cửa nhà Cố gia? Cố đại thiếu gia lấy một người đàn ông, nhưng mày cho rằng với những gì mày đã làm, Cố gia sẽ tiếp nhận mày? Mày nghe lời tao đi, về sau không thiếu nhà, thiếu xe cho mày đâu, đợi chuyện của tao thành rồi, không cần mày nữa, mày có nhà, có xe của mình muốn đi đâu có thể đi đó, tao chắc chắn sẽ không tìm mày nữa.”

Mẫn Thiều Kỳ nhìn thời tiết xám xịt bên ngoài, nói: “Anh nghĩ tôi vẫn là tôi của bốn năm trước sao? Lời của anh, một chữ tôi cũng không thèm tin. Dù cho tôi và Cố Ngạo cuối cùng có như thế nào, đều không liên quan gì tới anh. Anh cũng không cần liên lạc với tôi nữa, tôi với anh không có chuyện gì để nói với nhau hết.”

Nói rồi, Mẫn Thiều Kỳ liền cúp luôn điện thoại.

Mẫn Kính Xuyên đầu bên kia nhìn điện thoại bị ngắt, tức giận ném điện thoại lên bàn.

Lorraine đột nhiên bỏ đi, việc làm ăn bàn bạc không thành, Mẫn Kính Xuyên vô cùng khó chịu. Sau đó hỏi thăm khắp nơi mới biết rằng Cố Ngạo tìm Lorraine, cụ thể có chuyện gì xảy ra hắn cũng không rõ, nhưng trước khi đi Lorraine bảo hắn giải quyết cho tốt, hơn nữa giọng điệu cũng không tốt, khiến hắn có chút sợ hãi. Sau đó nghe được Mẫn Thiều Kỳ ở chỗ của Cố Ngạo, khiến cho tâm tư của hắn một lần nữa trở nên linh hoạt hơn

Nếu như có thể thông qua Mẫn Thiều Kỳ biết được một số động tĩnh của Cố Ngạo, sau đó đem những thứ này đi nói với Lorraine, vừa khiến Lorraine có thể nguôi giận, nói không chừng chuyện hợp tác còn có thể thành công.

Chỉ là hắn không nghĩ được rằng Mẫn Thiều Kỳ lần này lại ương ngạnh như vậy, không chút lung lay. Hắn ngược lại muốn xem xem Cố Ngạo có thể bảo vệ Mẫn Thiều Kỳ được bao lâu, nói không chừng mấy ngày nữa Cố Ngạo sẽ đuổi Mẫn Thiều Kỳ đi, không có Cố Ngạo che chở, hắn có hàng vạn cách để khiến cho Mẫn Thiều Kỳ không thể không thỏa hiệp, không thể không sống như một con chó. Đến lúc đó chưa cần hắn bắt Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ đã ngoan ngoãn làm cho hắn.