"Vân Ý thay quần áo cho ta."

"Dạ, nhưng công chúa thực sự vẫn muốn đi?" Trông vẻ mặt của cô đầy lo lắng.

Nàng cười nhẹ đưa tay lên xoa đầu Vân Ý. Thầm nghĩ một người ngoài như cô còn quan tâm nàng như vậy nhưng người thân của nàng lại ghẻ lạnh nàng, có lẽ vì việc bon chen ở chốn hậu cung này khiến họ trở nên tàn nhẫn độc ác đến người thân cũng không màng. Ở trong hoàng cung này làm gì có tình nghĩa, nếu có cũng chỉ là sự quan tâm giả dối đầy lòng đố kị.

"Con muốn đi sao?" Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi bước từ cửa vào đi theo sau là tám cô hầu gái.

Theo như trí nhớ của nàng thì đó chính là hoàng phi cũng chính là mẹ kế của nàng nhưng bà lúc nào cũng quan tâm chăm sóc nàng như con ruột của mình vậy. Cũng có thể nói rằng trong hoàng cung hiểm ác đầy rẫy những mưu mô tính toán này thì chỉ có bà là chăm sóc cho nàng che chở cho nàng thật lòng.

Chết rồi nên làm gì bây giờ? Mình không biết lễ nghĩa trong cung thôi làm đại vậy.

"Bái kiến hoàng phi." Lưu Lam Ngọc cuối người hành lễ với bà.

"Con muốn đi thật sao?" Hoàng Phi nhau mày.

Bà vội bước tới đưa tay đỡ nàng đứng lên. Chỉ cần nhìn những thứ thuốc quý bà đem theo cũng đủ biết bà đem để cho nàng tẩm bổ.

Sao bà ta lại hỏi vậy chẳng lẽ bà ta muốn giúp mình.

"Vâng ạ!" Nàng cương quyết.

Tại sao Ngọc nhi lại muốn đi tới bữa tiệc kia chứ, nhưng nếu đó là quyết định của nàng thì mình sẽ giúp, mình không muốn Ngọc Nhi phải chuyện buồn tủi hay thua kém bất kì ai.

"Đi theo ta, ta sẽ chuẩn bị quần áo cho con." Nói rồi bà cầm tay dẫn nàng đến phòng bà.

Từ trong tủ quần áo bà lấy ra một bộ váy màu hồng phối với màu xanh trông rất đẹp và lộng lẫy, đường may tinh tế, các hoa văn trên áo rất sắc sảo, đồng thời trên áo còn đính một vài viên đá quý. Rồi bà tiếp tục lấy ra một số món trang sức từ trong rương. Bà giúp nàng thay quần áo và trang điểm.

"Ta chờ ngày này rất lâu rồi, ta đã luôn mơ ước được thấy con mặc bộ quần áo do chính tay ta may cho con." Bà nói giọng nghẹn ngào.

Có thật là bà ta đối xử tốt với mình hay là có một mục đích khác.

"Tại sao hoàng phi lại đối xử tốt với con như vậy?" Lưu Lam Ngọc nghiêm giọng.

Hoàng Phi nghẹn ngào nước mắt hơi rưng rưng nhớ lại chuyện cũ.

Bà kể: "Ta trước đây cũng từng có một đứa con gái nhưng nó chỉ sống được có hai năm thì bị người ta hạ độc mà chết."

Nói tới đây bà nghẹn giọng nước mắt rơi xuống. Bà đưa tay lên lau đi nước mắt rồi tiếp tục kể.

"Ta biết mẹ của con đã sai người hạ độc nên ta đã tiếp cận con nhằm hãm hại con. Ta muốn mẹ con phải chịu nổi bất hạnh khi mất con giống như ta, nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc với con ta đã xem con như con gái của ta từ lúc nào. Khi nghe con bị hạ độc thì ta vô cùng lo lắng cho con, ta cảm thấy như cả thế giới này như bị sụp đổ. Ta xin lỗi vì ban đầu ta muốn hãm hại con nhưng bây giờ ta rất yêu con mong con tha thứ cho ta."

Bà ta đối tốt với mình thật nên gọi bà ta một tiếng mẹ để cảm ơn mới được. "Cảm ơn... mẹ đã lo lắng cho con." Nàng nói nhỏ.

"Con... con vừa nói cái gì? Con có thể nói lại một lần nữa có được không." Bà xúc động cầm chặt lấy tay Lưu Lam Ngọc.

"Mẹ... mẹ!" Lưu Lam Ngọc nói lớn.

Bà xúc động rơi nước mắt mà ôm chằm lấy nàng khiến cho nàng cảm thấy thật hạnh phúc. Sau một lúc bà mới thả Lưu Lam Ngọc ra. Hai người cùng đi tới điện Càng Chánh nơi tổ chức buổi tiệc.

Trên đường đi ai cũng nhìn chằm chằm vào nàng bởi vì trông nàng hôm nay thật khác lạ, và không còn điên điên dại dại như ngày thường mà trở nên thật xinh đẹp vô cùng. Nhưng cũng không ít người ghen ghét nàng mà bàn tán, tại sao một đứa ngốc như nàng có thể đến dự tiệc chứ, thật làm mất mặt hoàng cung. Nhưng nàng để mặc những lời nói đó như gió thoảng qua tai.

Đến nơi, ai cũng nhìn vào nàng với ánh mắt ngạc nhiên và nói rằng trong cung có một cô gái đẹp như vậy từ khi nào.

"Đây chẳng phải là nhị công chúa sao chẳng phải cô ta là một đứa ngốc sao? Tại sao lại có mặt ở đây?" Một đại thần nói.

Lưu Nhi Bình nheo mày nhìn nàng. Tại sao cô ta dám tới đây chứ?

"Tại sao muội lại ở đây chẳng phải muội không được khỏe sao?" Trưởng công chúa mở lời trách mắng Lưu Lam Ngọc.

Gì chứ giả bộ quan tâm sao đừng tưởng tôi không biết bộ mặt thật cô vì trước đây cô là người hay ức hiếp tôi nhất kia mà, sao ở trước mặt mọi người không dám đuổi tôi chứ gì.

"Như vậy là tỷ không đúng rồi dù sao muội cũng là nhị công chúa nếu như không đến dự tiệc thì coi sao được." Nàng ta nói giọng lạnh mặt mỉm cười.

Trưởng công chúa nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng đầy hàn khí của nàng khiến cho cô cảm thấy có vài phần sợ sệt. Trưởng công chúa cảm thấy nàng không còn như ngày thường nữa, miệng lưỡi trở nên sắc bén như thế từ bao giờ, tại sao đôi mắt lại lạnh lẽo hoang vu như trong cánh rừng đen tối đó lại xuất hiện trên gương mặt ấy? Và hôm nay trông nàng thật đẹp.

"Vậy thì tùy muội." Trưởng công chúa có vẻ nhún giọng hơn.

"Hoàng thượng giá đáo." Một vị công công từ xa la lớn.

"Bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu." Tất cả mọi người cuối đầu chào hoàng thượng.

"Các khanh bình thân." Hoàng thượng đi tới bên cạnh là hoàng hậu.

Nhìn thấy nàng sắc mặt hoàng thượng liền biến sắc, hai mắt trợn tròn nhìn nàng đầy vẻ tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản mà bước đi. Vì ông ta biết rằng trước mặt các đại thần ông ta không được đuổi nàng đi, chứ nếu không ông ta đã đuổi nàng đi từ lâu rồi.

Nàng hiểu được ánh mắt đầy sát khí của ông liền nở một nụ cười lạnh, nàng cảm thấy thật buồn cười vì ở trước mặt mọi người ông ta làm bộ lương thiện nhưng ở trong lòng lại đang muốn tìm cách giết nàng.

[/QUOTE]

Link thảo luận-góp ý: http://truyen.org/threads/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/​