Tiếng nói nam tính trầm thấp dễ nghe giờ phút này vang lên bên cạnh cô, gần trong gang tấc, cơ hồ giống như đang ngâm nga ca hát ở bên tai. Nhưng khi nghe vào tai Miên Miên, lại không khác quỷ sa tăng phương xa kêu gọi, hư vô, mờ ảo, lại có chứa tính nguy hiểm thực thực hư hư.

“Người trộm tài khoản này là người có tiền án. Tôi đã kiểm tra IP nơi đăng nhập của y, có hơn sáu, bảy cái, hẳn là tài khoản do hai người sử dụng, thậm chí nhiều người sử dụng đồng thời” Hỏa Nhạ không cảm giác được dị trạng bên cạnh, tiếp tục nói với người đàn ông trung niên, “Đối với việc tiến hành bồi thường cho người chơi bị trộm tài khoản kia, tôi cơ bản cũng đồng ý điểm ấy. Về phần có mức bồi thường nào, tôi sẽ thương nghị việc này với nhân viên liên quan”

Mọi người tán dương gật gật đầu, trong đó một người trẻ tuổi mặc quần áo giản dị cười nói với Hỏa Nhạ: “Giám đốc Hỏa quan tâm quá, anh chắc là đăng nhập trò chơi nhiều lần, bắt nạt những người chơi dưới cấp cao thủ. Bọn họ tâm cao khí ngạo, mỗi lần bị anh giết, khẳng định lập tức nạp tiền tìm anh trả thù! Ha ha ha, đây không thể không nói là một biện pháp đi tắt có ích khác sao!”

Mọi người đều bị anh ta đùa đến cười ra tiếng, trong phòng họp vang lên một tiếng cười có trật tự.

Dưới dạng bầu không khí hòa hợp này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút máu của Miên Miên có vẻ không hợp nhau. Hai tay đặt trên mặt bàn run rẩy không ngừng tiết lộ sự kinh hãi trước cơn sóng to gió lớn trong lòng cô như thế nào.

Trái tim không chịu khống chế “Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch” đập loạn, huyên náo, la lên, kêu gào. Miên Miên khẩn trương vỗ ngực, thật lo lắng trái tim nếu như còn đập loạn như vậy, sớm hay muộn chắc sẽ thoát ra khỏi lồng ngực.

Tim Miên Miên đập loạn nhìn sườn mặt lạnh lùng cường tráng của Hỏa Nhạ, nghĩ tới chính là nam tử tóc đỏ như lửa, quần áo như mực kia.

Người kia, từng mang mình đi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ ở thành ThiênNam……

Người kia, từng nói muốn toàn bộ bóp lấy ý chí chiến đấu của mình ở Huyết Luyện Tiên Phủ……

Người kia, từng đã cảnh cáo mình đừng tiếp cận Vân Hinh Nhi……

Người kia, từng tặng cho mình một Bích Thấm Liên Hoa Trượng……

Người kia, người kia, người kia……

—— Chính là Hỏa Nhạ!

Taynhỏ bé trên mặt bàn nắm chặt lại.

“Két!”

Miên Miên đột nhiên chống hai tay lên bàn, nhảy dựng lên, ghế dựa bị va chạm thô bạo phát ra một tiếng kêu bén nhọn.

Mọi người nghe đến cả kinh, đều quăng ánh mắt kinh ngạc về phía cô, trong đó bao gồm Hỏa Nhạ an vị bên cạnh cô.

Con ngươi đen lãnh liệt lại ám trầm vài phần, ánh mắt sắc bén của Hỏa Nhạ nghênh nhìn hướng khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng trọng của cô, giống như đang phỏng đoán người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn này, lúc này rốt cục đang phát bệnh thần kinh gì.

Miên Miên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hỏa Nhạ, trong mắt hạnh phóng ra tia sáng không dung tha, xem thường, ở chỗ sâu trong con ngươi, chính là cảm xúc kịch liệt thiêu đốt không biết tên nào đó. Ngay cả như thế, miệng nhỏ nhắn lại mím chặt lại, không nói ra lời nào.

Ánh mắt hai người giằng co ở không trung, bắn ra, dây dưa, kích đấu.

Thật lâu sau, cô rời tầm mắt khỏi trên người anh, nhìn những gương mặt xung quanh đang bất mãn mê muội kia, ở chỗ cao nhất, Miên Miên bị gió lạnh thổi mạnh, giật mình một cái, lý trí lúc này mới bắt đầu xuất hiện.

Không tốt, cô đã quên bây giờ còn đang họp.

“Tôi…… Tôi muốn đi toilet” Miên Miên lắp bắp bỏ lại một câu, sau đó cũng không quay đầu lại vội vàng rời khỏi phòng họp.

“Ở cuối hành lang góc bên phải đó!” Sở Sính Đình hô một câu sau lưng cô, nghĩ rằng thật sự là đứa bé đáng thương, đều nghẹn thành như vậy.

Vọt tới WC nữ, đóng cửa WC, khi ngồi xổm lên bồn cầu, hai tay Miên Miên mới ôm đầu, kinh hãi trong lòng sắp đến đỉnh không hề che giấu mà bộc phát ra

A a a a a ——

Thượng Quan Ám Ảnh lại chính là giám đốc đại nhân của cô, Hỏa Nhạ!