Bước vào tháng ba đất trời rực rỡ, ánh mặt trời đạm đạm chiếu sáng khắp cả Ngự hoa viên, không khí tươi mát mê người, mùi hương hoa quế ẩn ẩn phiêu tán bốn phía.

Lúc này Khuất Bình đang thư thích ngồi dựa lưng trên trường kỷ mềm mại, bên cạnh hắn có một trường án, trên mặt án bày một ít tấu chương cùng hai nghiên mực đỏ và đen, Đông Phương Hạo ngồi ở đó.

Những ngày này, Khuất Bình thoạt nhìn thanh nhàn rất nhiều, những quan viên muốn gặp hắn một mực bị Đông Phương Hạo ngăn cản, có chuyện quan trọng thì ghi thành tấu chương hoặc trực tiếp gặp y, vì vậy đại đa số thời gian, hai người chính là giống như bây giờ, ngồi cùng một chỗ, một người phê duyệt tấu chương, một người thì nhắm mắt dưỡng thần.

Bầu trời xanh lam lại óng ánh nắng vàng, hào quang từng tia đan xen nhau xuyên thấu qua cành lá, chiếu vào trên thân hai người, có vẻ dị thường nhu hòa.

Tĩnh lặng một thời gian dài khiến Khuất Bình mở mắt ra, chỉ thấy Đông Phương Hạo y nguyên ngồi ngay ngắn trước trường án, vừa xem tấu chương, vừa cầm bút chấm mực đỏ, trầm tư suy ngẫm rồi viết xuống gì đó, ngẫu nhiên thoáng nhăn lông mày, lại âm thầm khẽ gật đầu, thần sắc thật là chuyên chú.

Khuất Bình thấy y như vậy không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt hắn, biểu tình trên mặt Đông Phương Hạo luôn luôn rất phong phú, hoàn toàn không giống như người bên ngoài vẫn nói, lạnh lùng nhạt nhẽo, có khi chỉ cần y biểu lộ một vẻ rất nhỏ thoáng qua trên mặt, Khuất Bình vẫn phân biệt ra được.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Khuất Bình, Đông Phương Hạo giương mắt, thấy hắn quả nhiên đang nhìn mình, vì vậy khóe miệng liền nhiều hơn một nét cười, “Thái phó, ngươi xem.”

Nói rồi y liền đưa cuốn tấu chương trên tay sang phía Khuất Bình.

Khuất Bình vươn tay tiếp nhận, nhìn kỹ nội dung, sau đó cười nhẹ nói, “Như thế rất tốt, đặc xá vốn là tha thứ, nhưng không dung túng, trong tam cương, nghiêm trị hay khoan dung, chừng mực thế nào Hoàng Thượng phải tự mình nắm chắc.” Ngừng một chút hắn nói thêm, “Về phần nội dung phía dưới của tấu chương thì không nhìn cũng được.”

Đông Phương Hạo nghe xong gật đầu tiếp lời, “Ngôn từ của những sĩ phu công kích lẫn nhau vốn là không nên quá để tâm, Thái phó hẳn cũng không rảnh mà để ý.”

Đang nói đến đó, Tiểu Lục Tử đi tới khom người hành lễ, “Hoàng Thượng, dược của Khuất đại nhân đã sắc xong.”

“Bưng lên a.”

Hồ thái y cùng với một tiểu thái giám bưng dược lên, Đông Phương Hạo đứng dậy đón lấy chén thuốc chuyển tới trước mặt Khuất Bình. Thuốc này mỗi ngày Khuất Bình phải uống ba lượt, cho dù hắn không hề phàn nàn, nhưng Đông Phương Hạo cũng biết mỗi lần uống hắn đều không dễ chịu.

“Hồ thái y, thuốc này còn muốn uống bao lâu?” Thấy Khuất Bình không thể kìm lòng mà nhăn lại lông mày, lông mày của Đông Phương Hạo cũng vô thức chau nâng, y nhìn về phía Hồ thái y hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, cho đến khi nào thương thế của Khuất đại nhân tốt lên mới thôi.” Hồ thái y khom người hồi bẩm.

“Nhưng ngươi xem, Thái phó uống thuốc này tựa hồ rất miễn cưỡng, liệu có phản ứng gì không tốt không?” Đông Phương Hạo nói đến đây lại quay đầu nhìn Khuất Bình, Khuất Bình đã đem dược uống cạn.

“Thái phó, ngươi thấy thế nào?” Đông Phương Hạo tiếp nhận cái chén không, thần sắc lo lắng nhìn hắn hỏi.

Khuất Bình nhắm mắt lại, chỉ là lắc đầu lại không thể nói chuyện.

“Hồ thái y?”

Hồ thái y đến gần nhìn kỹ sắc mặt Khuất Bình, sau đó vuốt râu trầm ngâm nói, “Chẳng hiểu tại sao Khuất đại nhân có chút kháng cự với dược vật, có lẽ là tại lá ngải cùng hương phụ, đợi thần trở về ngẫm lại xem liệu có thể dùng những thứ khác đến thay thế.”

“Như thế liền làm phiền Hồ thái y.” Lúc này Khuất Bình mới chậm rãi ngước mắt nhìn Hồ thái y thấp giọng nói.

Nhìn Đông Phương Hạo, Khuất Bình khẽ mỉm cười, “Hoàng Thượng, người không cần quá mức lo lắng, thần không có việc gì.”

Đông Phương Hạo nhíu mày, đôi mắt vô cùng thâm thúy, trong con ngươi đen nhánh lóe ánh sáng trong trẻo, dưới ánh mặt trời dị thường chói mắt.

“Vịn ta đứng dậy đi một chút a.” Khuất Bình nói.

…..

Cảnh vật trong Ngự hoa viên, có chút tuy là nhân công kiến tạo nhưng thoạt nhìn tựa như thiên thành, lại có đình viện xuyên trúc, càng rất độc đáo mà um tùm xanh tươi.

Khuất Bình cùng Đông Phương Hạo đi trong hương hoa phiêu tán, dạo chơi tại Ngọc Đình, xuyên qua cành lá mơn mởn, rất nhàn nhã.

“Thái phó, mấy ngày nữa chính là sinh nhật Hạo nhi, Thái phó nghĩ muốn thứ gì?”

Theo như lệ cũ của triều đình, mỗi khi vừa đến khánh sinh của Hoàng Đế, nhân công lại chế tác ra một số lượng vàng bạc thật lớn, ngoài ra phải chuẩn bị cả sừng tê, ngọc thạch, hổ phách, đồi mồi, đàn hương, còn phải đem vàng bạc chế tạo thành các loại hoa quả, ban cho cho hạ thần, từ Tể tướng đến sử đài gián quan.

Chỉ là, khi Đông Phương Hạo kế vị liền nghe theo sự can gián của Khuất Bình mà huỷ bỏ, vì loại tổn hao phù phiếm này không có ích lợi, ban xuống cũng không có danh mục, đối với phương châm tiết kiệm mà nói là hoàn toàn đi ngược lại.

Cho nên Đông Phương Hạo mới hỏi như vậy, có điều y biết chắc Khuất Bình sẽ không  yêu cầu những thứ xa xỉ như vậy, cũng sẽ không muốn nhận.

“Có phải thần muốn cái gì, Hoàng Thượng đều đáp ứng?” Cất bước lên Khinh Vân Các, gần ngắm sương khói, xa vọng phong vân, sợi tóc của Khuất Bình bị gió nhẹ nhàng thổi bay lên, thanh âm của hắn tựa hồ cũng khinh phiêu giữa không trung.

Đông Phương Hạo không nghĩ tới Khuất Bình không giống như năm trước, đơn giản cự tuyệt, ngược lại nói ra một câu như vậy, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt chuyển hướng Khuất Bình, tuy lúc này con mắt Khuất Bìnhvẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng Đông Phương Hạo ít nhiều đã nhận ra một tia bất thường, trong lòng y không khỏi vừa động.

Thấy thần sắc Đông Phương Hạo bất định, ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi, Khuất Bình một cười khẽ một tiếng, nói, “Thôi, cứ xem như thần chưa nói gì, chỉ là sinh nhật của Hoàng Thượng nên để thần tử  nghĩ chuyện tặng lễ, đúng không, Hoàng Thượng?”

Tuy Khuất Bình đem lời vừa nói mây trôi nước chảy chớp mắt mà qua, thế nhưng trong lòng Đông Phương Hạo vẫn có một tia dự cảm bất hảo, có điều y chỉ cười cười, “Thái phó nghĩ tặng Hạo nhi cái gì?”

Khuất Bình nhìn vẻ khiêu khích trong mắt y, cười nói, “Hoàng Thượng nhất định đã sớm nghĩ kỹ, nói đi, nghĩ muốn cái gì?”

Đông Phương Hạo mỉm cười có chút tinh nghịch, “Hạo nhi quả thực có một chuyện muốn làm phiền Thái phó –”

Khuất Bình nhướng mi không nói, chờ đợi  y nói hết lời.

…..

Trong thư phòng, bóng người di động.

Khuất Bình thật không ngờ Đông Phương Hạo nói có chuyện muốn nhờ mình giúp là muốn có một bức họa chân dung của hắn, thế nhưng y lại không chịu để cho họa sĩ cung đình vẽ, nhất định phải tự mình đến vẽ mới được, thấy y loay hoay nửa ngày không xong, Khuất Bình có chút bất đắc dĩ.

Bất quá hắn rất có kiên nhẫn chờ y từ từ làm việc.

Nhớ lại năm trước hắn vẽ cho y một bức chân dung, cũng chỉ dùng có nửa canh giờ, hiện tại y đã dùng gần một canh giờ.

“Hoàng Thượng?”

Đông Phương Hạo nghiêm nghị chăm chú, vừa cẩn thận hạ bút, vừa hồi đáp, “Sắp xong rồi.”

Lại qua thêm thời gian một chén trà, Đông Phương Hạo rốt cục đặt bút xuống.

Khuất Bình đi đến xem, không khỏi ngẩn ngơ. Chỉ thấy người trong bức tranh mặt mày linh động, khóe môi nhẹ giương, biểu lộ mang theo tình cảm ấm áp, cả người tựa hồ đắm chìm dưới ánh mặt trời, có vẻ thư thích thong dong, hắn cũng không biết mình ở trong mắt Đông Phương Hạo mang phong thái như vậy, Khuất Bình nhịn không được giương mắt nhìn Đông Phương Hạo.

“Giống không?” Khóe mắt Đông Phương Hạo lộ vẻ vui vẻ, y nhẹ nhàng hỏi.

Khuất Bình nhìn y không chớp mắt, tại thấy vẻ chấp nhất dưới đáy mắt y, hắn không khỏi một hồi động dung.

“Thái phó đến viết lưu niệm a.” Đông Phương Hạo đem bút đưa cho hắn.

Khuất Bình gật đầu, hơi trầm ngâm, hạ bút liền ghi, “Cô quang tự chiếu, đảm tề băng tuyết, tuế nguyệt tranh tranh, bàng quan tiếu sơ cuồng.”

Nét bút như nước chảy mây trôi không hề gián đoạn.

Khi Khuất Bình muốn điểm quyển nét cuối cùng, Đông Phương Hạo lại đột nhiên vươn tay ra bao trùm ở lên bàn tay nắm bút của hắn, hắn còn không kịp lên tiếng, Đông Phương Hạo liền bắt lấy tay hắn cùng một chỗ viết, “Sơ thì thế nào? Cuồng thì thế nào?”

“Hoàng Thượng nói về chính mình a.” Khuất Bình nhìn ngòi bút tuôn ra nét chữ hoàn toàn khác biệt với nét chữ của mình,  khẽ mỉm cười.

“Là chúng ta, Khuất Bình.” Đông Phương Hạo ghé bên tai hắn nói nhỏ, lập tức liền buông lỏng tay ra.

Khuất Bình nghe xong không khỏi giật mình, không quay đầu lại nhìn y, chỉ chậm rãi đặt bút xuống.

***

Khánh sinh cho Hoàng Thượng thấm thoát đã đến ngay trước mắt, lúc này tâu chương hơn phân nửa là về ăn mừng cùng điển lễ, có một ít tấu chương đến từ vùng Bà Dương*, thỉnh cầu bãi bỏ lệnh tiến cống ngàn lượng hoàng kim từ trước đến nay. (* Tên một vùng đất, không mang ý nghĩa chỉ người.)

Ngày hôm đó, vẫn là ngự hoa viên, sắc trời cũng tươi sángnhư mọi ngày.

“Thái phó, ngươi có biết chuyện Bà Dương cống nạp bắt đầu từ khi nào?” Về những sự tình này là Hoàng Đế thì đều sẽ không nhớ rõ, nhưng đối với các quận huyện nho nhỏ mà nói lại là trọng đại.

Khuất Bình biết được rất nhiều tư liệu sử cùng lệnh ban hành của triều đình, hơn nữa hắn có trí nhớ đặc biệt tốt, đã gặp qua là không quên được. Vốn mọi tư liệu luôn là hạ bút thành văn, nhưng sự kiện này lại không có ghi chép minh xác.

Khuất Bình vừa nghĩ vừa nói, “Chuyện này thần cũng không rõ, bất quá nghe nói là lúc Thái tổ mới đến Giang Nam, trong ngân khố của quận vừa vặn còn hoàng kim, quan viên trong quận liền đem những hoàng kim này làm lễ vật mừng sinh thần của Hoàng Đế. Tựa hồ là bắt đầu từ khi đó quy củ này chiếu làm cho tới nay.”

“Hoàng Thượng, Hoàng Phủ đại nhân cầu kiến.” Đúng lúc này, nghi trượng thái giám đi đến bẩm báo.

“A? Còn sớm như vậy đã đến?” Đông Phương Hạo nhàn nhạt nói, “Tuyên a, cho hắn tới nơi này gặp trẫm.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

“Hôm nay Bà Dương huyện yêu cầu bãi bỏ, chỉ sợ là không thể thu thập đủ số vàng, Hoàng Thượng định làm như thế nào?” Khuất Bình nhìn tấu chương, lại ngước mắt hỏi Đông Phương Hạo.

“Ngô, ta cũng hiểu được không cần phải …, hôm nay quốc thái dân an, tài chính thuế má mỗi năm đều có tồn dư, Bà Dương huyện cũng không giàu có,hẳn là cũng có chỗ khó xử, vậy liền bãi bỏ đi.”

Đông Phương Hạo nói rồi cầm lấy bút chấm mực đỏ, Khuất Bình thấy thế liền đưa tấu chương chuyển lại cho y.

“Thần Hoàng Phủ Khuynh Kình khấu kiến Hoàng Thượng, kiến quá Khuất đại nhân.”

“Ân, hãy bình thân.”

Đông Phương Hạo phê xong tấu chương liền hạ bút, bỏ sổ con sang một bên,  lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình, “Vừa trở lại kinh thành?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy.”

“Mấy ngày trước trẫm đã đọc qua sổ con ngươi thượng tấu, về vụ án của Tào thị có kết quả chưa?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, việc này thần đã điều tra rõ.”

“Cũng bởi chuyện này, bốn mươi quan viên từ thất phẩm trở lên của Nghiệt Tư nha môn đã thỉnh chỉ từ quan, ngươi biết chuyện đó chưa?”

Hoàng Phủ Khuynh Kình đáp, “Thần không biết.”

“Lúc trước thẩm án Tào thị phủ doãn tham ô, thảo gian nhân mạng, may mắn khi đó có ngươi đi ngang qua nhúng tay vào việc này, cũng không biết Nghiệt Tư nha môn đã lén lút sau lưng trẫm giúp hắn làm nhiều ít chuyện mờ ám, hôm nay một câu thỉnh chỉ từ quan đã nghĩ xong việc!” Ngữ khí của Đông Phương Hạo lãnh ngạnh hẳn lên, y lạnh như băng nói.

“Hoàng Thượng, trên tay thần có bản tấu Tào thị phủ doãn, phỏng chừng Nghiệt Tư nha môn cũng có nội tình, đã sự tình liên lụy ra, hay là gọi người đi kiểm tra đối chiếu một chút.” Khuất Bình lúc này lên tiếng.

“Ân.” Đông Phương Hạo nhìn về phía Hoàng Phủ Khuynh Kình, “Ngươi đem án kiện chi tiết, tỉ mĩ trình lên trẫm, chuyện này xác thực còn có đợi điều tra chứng cứ.”

“Thần đã biết.” Hoàng Phủ Khuynh Kình khom người nói. Nói đến đây, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khuất Bình, “Không biết thương thế của Khuất đại nhân thế nào?”

“Đã khá.” Khuất Bình thấy hắn hỏi, liền cười hồi đáp.

“Ta cảm thấy sắc mặt đại nhân không quá tốt…”

“Thái phó không thể uống dược nước, mỗi lần uống liền lại như vậy, cũng không biết Hồ thái y có nhớ ra phương pháp khác để thay thế chén thuốc hay không.” Đông Phương Hạo cau mày nói. (Người ta hỏi thăm nhau, anh nhảy vô làm gì?=.=)

“Hoàng Thượng không cần phải vì việc này mà lo nghĩ.” Khuất Bình bất đắc dĩ mỉm cười, thanh âm trầm thấp mang theo nhu hòa.

Đông Phương Hạo thật sâu nhìn Khuất Bình, khẽ cười khổ một chút.

Hoàng Phủ Khuynh Kình trong lòng hiểu rõ, lại đột nhiên nói, “Đại nhân có còn nhớ đã hứa với Khuynh Kình điều gì hay không? Không biết đại nhân có còn muốn cùng hạ quan hạ một ván cờ?”

Khuất Bình cười nhìn hắn, “Đương nhiên nhớ rõ.”

“Không biết đại nhân khi nào có thể thực hiện?”

“Kỳ thật hẳn là đã sớm phải thực hiện.” Khuất Bình thấp giọng vừa cười vừa nói, “Bất quá hiện tại Hoàng Phủ đại nhân khó được dịp hồi kinh, không bằng liền ngay hôm nay a, Hoàng Thượng, người nói xem, chẳng phải rất vừa vặn?”

Nói đến đánh cờ, Đông Phương Hạo đương nhiên cũng tò mò muốn biết kỳ nghệ của Hoàng Phủ Khuynh Kình, vì vậy y cười nói, “Theo ý Thái phó a.”

Đông Phương Hạo lệnh cho Tiểu Lục Tử mang tới ghế dựa lót đệm dày, để Khuất Bình ngồi càng thêm thoải mái một chút, đồng thời sai người sắp sẵn bàn cờ, hai người bắt đầu đánh cờ, mà Đông Phương Hạo thì rảnh rỗi ngồi ở một bên xem cuộc.

Khuất Bình bố cục trận thế Đông Phương Hạo đã biết rất rõ, mà Hoàng Phủ Khuynh Kình lại lần đầu tiên biết đến.

Hắn phát hiện cách Khuất Bình bố cục cùng cách Hoàng Thượng và Đông Phương Hiên bố cục không giống nhau, tầm nhìn đại cục của Khuất Bình vô cùng tốt, tiết tấu biến ảo nhanh chóng dị thường, khó trách ngày ấy Đông Phương Hạo nói hắn bố cục là “Quỷ thần khó lường”, tựa như  ẩn số.

Hơn nữa không chỉ có cách thức bố cục, một tay công phu thí tốt của Khuất Bình cũng là tuyệt diệu, làm cho Hoàng Phủ Khuynh Kình không quá thích ứng, cho dù Hoàng Phủ Khuynh Kình nhất thời có thể xem như thu hoạch rất nhiều, thế nhưng quay đầu nhìn lại, xét về đại cục dĩ nhiên rớt lại phía sau.

“Một bước này thật sự là hay.” Hoàng Phủ Khuynh Kình rốt cục buông ra quân cờ trong tay, khe khẽ thở dài, “Khuất đại nhân kỳ nghệ cao siêu, Hoàng Phủ Khuynh Kình thật sự cảm thấy không bằng …”

Khuất Bình mỉm cười nói, “Khuất Bình tiểu thắng bán mục mà thôi, Hoàng Phủ đại nhân tại sao nói vậy?”

Thắng thua nửa mục, thế nhưng thực lực cách biệt rõ ràng. Hoàng Phủ Khuynh Kình sao lại không hiểu điều này, trước mắt hắn tuy chỉ kém bán mục, những cũng có thể nói là “Mất chi chút xíu, kém chi ngàn dặm”.

Hoàng Phủ Khuynh Kình lắc đầu nói, “Khuất đại nhân quá khiêm nhượng, Khuynh Kình từng nghe Hoàng Thượng nhắc tới kỳ nghệ của đại nhân, chỉ là thần một mực không tin, hôm nay rốt cục lĩnh giáo đến, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Khuất Bình nghe hắn nói như vậy liền nhìn sang Đông Phương Hạo, chỉ thấy y nhướng mi cười, dáng vẻ rất là đắc ý, Khuất Bình tức giận liếc y một cái, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

Đông Phương Hạo nói với Hoàng Phủ Khuynh Kình, “Đã tới trong cung, ngươi liền đi Chiêu Dương Điện gặp quý phi a.” (Khéo đuổi người a! ^^)

Hoàng Phủ Khuynh Kình vừa nghe liền đứng lên khom người hành lễ, “Hoàng Thượng nói phải, Khuynh Kình trước tạ ơn Hoàng Thượng.”

“Ân, ngươi lui đi.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

Hoàng Phủ Khuynh Kình tinh tế nhận ra giữa Hoàng Thượng cùng Khuất Bình có một loại tương thông chỉ cần nhìn ánh mắt nhau liền có thể lĩnh hội tâm ý đối phương, ràng buộc giữa hai người bọn họ tựa hồ đã quấn quýt đến không cách nào phân biệt.

Nhưng người nọ lại là Hoàng Thượng…

Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn không khỏi nổi lên một nụ cười khổ.

Cước bộ của hắn thả chậm, Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng không đi Chiêu Dương Điện, ngược lại đi dọc theo con đường quanh co khúc khuỷu, trong lòng miên man suy nghĩ.

“Hoàng Phủ đại nhân?” Trên hành lang truyền đến thanh âm của Trường Bình.

Hoàng Phủ Khuynh Kình hơi sững sờ mới giật mình tỉnh ngộ, quay đầu nhìn về phía nữ tử đứng trên hành lang cao vút.

“Hoàng Phủ Khuynh Kình bái kiến công chúa.”

“Miễn lễ.” Trường Bình mỉm cười, “Hoàng Phủ đại nhân tựa hồ có tâm sự? Sao ngài không đi gặp Khâm quý phi?”

Vẻ mặt Hoàng Phủ Khuynh Kình cứng ngắc một chút, hắn miễn cưỡng cười nhẹ, “Hạ quan quả thật có một việc khó khăn, không ngờ trong lúc suy tư liền đi đến nơi này, kinh động công chúa.”

“Hoàng Phủ đại nhân sao nói vậy, là ta quấy rầy ngươi mới đúng.”

“Công chúa định đi nơi nào?”

Trường Bình cười cười liền đáp, “Đi gặp một người.”

Nụ cười của nàng như thế tuyệt mỹ, rồi lại tựa như mang theo vẻ cô tịch khó nói nên lời, phảng phất, Hoàng Phủ Khuynh Kình dường như nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ giống mình trong nụ cười ấy, không khỏi có chút ngơ ngẩn. (No.2 vs No.4, đồng bệnh tương lân a!)