Dù Gia Thành Đế có nói những lời khiêu khích như thế nào thì Bảo An cũng phớt lờ.

Một lúc sau, Gia Thành Đế cũng mất hứng thú, có vẻ sắp chuẩn bị rời khỏi.

Bảo An vô thức cắn môi, chỉ mong ông mau đi khỏi.

Cũng không biết Gia Thành Đế này có tâm lý gì, thích một người chẳng phải nên mong họ vui vẻ sao? Nhưng lúc này Bảo An càng khó chịu và càng khẩn trương, Gia Thành Đế càng long nhan đại duyệt, thậm chí còn con môi cười vui vẻ: "Nhu Nhu hãy nghỉ ngơi cho khỏe, trẫm phải quay lại bữa tiệc trước rồi.

Nửa canh giờ sau, nàng cũng quay lại, biết không?"

Những từ cuối cùng được nhấn mạnh, đầy sự nguy hiểm, khiến người ta sợ run.

Bảo An không nói gì.

"Biết không?" Gia Thành Đế không nề phiền hỏi lại lần nữa.

Vẻ mặt của Bảo An tái nhợt, giọng nói yếu ớt đến mức gần như đã dùng hết tất cả sức lực bật ra hai từ từ giữa kẽ răng: "Tuân chỉ."

...Liễu Ly đã thầm lăng trì ông ở trong lòng một vạn lần, còn dùng "tục ngữ" mà tấn giang chắc chắn sẽ không duyệt để chào hỏi gia phả mười tám đời nhà ông.

Sau khi ông đi, hai người chờ một chút.

Sau khi xác định ông đi không trở lại thì mới chui ra ngoài.

Một cơn gió lạnh lùa vào làm cửa sổ lắc lư một lúc, thu hút ánh mắt của Liễu Ly.

Liễu Ly nhìn thấy một vầng trăng tròn trên trời, nàng chỉ cảm thấy giễu cợt không gì sánh được.

Đêm nay lẽ ra phải là cả nhà sum họp, cùng vui mừng.

Nhưng vì một số kẻ cặn bã mà đã trở nên nặng nề không thôi và khiến mọi người căm phẫn.

Cảm thấy có gió thổi tới, Bảo An quấn chăn lại chặt hơn, hai mắt nhắm chặt, một dòng nước mắt bỗng chảy xuống, giọng bà khàn khàn: "Xấu hổ quá, chuyện xấu của Bảo An làm Cửu điện hạ chê cười rồi."

Liễu Ly không muốn thấy bà như thế và cũng không bận tâm sàn nhà bẩn, nàng khụy gối xuống và nắm lấy tay Bảo An xoa nhẹ: "A nương đừng sợ ông ta, con sẽ bảo vệ nương."

Câu nói ngây thơ và non nớt này mang cho lòng Bản An một niềm an ủi: "...Đứa nhỏ khờ này."

Vành mắt của Liễu Ly hơi đỏ lên.

Bảo An quận chúa Ninh Nhu luôn luôn yếu đuối, người cũng như tên, ngay cả một con muỗi bay qua cũng sợ, nhưng lại có thể vì con gái, dám liều cả tính mạng ở trước mặt Gia Thành Đế.

Người mẹ luôn mạnh mẽ vì con, có lẽ vậy.

Liễu Ly lay tay của bà, nghiêm túc nói: "A nương đừng sợ, con nhất định nhất định sẽ bảo vệ nương, không để cho cẩu hoàng đế đó..."

Bảo An vội vàng che miệng Liễu Ly lại, căng thẳng nhìn thoáng qua Ninh Tử Thanh.

Đương kim công chúa, con gái của Gia Thành Đế còn đang ở đây, lỡ như...

Chỉ nghe Ninh Tử Thanh nói: "Quận chúa nương nương không nên tự trách mình.

Người coi thường nhân luân lễ pháp không phải là quận chúa nương nương." Trong ánh mắt đều là sự căm ghét đối với Gia Thành Đế.

Bảo An hơi sững lại, rồi chợt nhớ đến mẫu thân Sở thái nữ của Ninh Tử Thanh.

Năm ấy bà ấy đã làm cho hoàng đế chán ghét và ruồng bỏ, mấy năm qua đã chịu nhiều khổ sở.

Có lẽ vì vậy nên Ninh Tử Thanh cũng có oán hận đối với ông ấy.

Liễu Ly không đành lòng, Khơi dậy nỗi đau của Bảo An là một việc tàn nhẫn.

Nhưng muốn giết chết cẩu hoàng đế thì phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn của việc này, "Trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, từ khi nào mà cẩu hoàng đế đã bắt đầu...?"

Bảo An im lặng một lúc rồi kể lại tường tận sự việc.

*

Bảo An và Gia Thành Đế lớn lên với nhau từ nhỏ, hai người có tình cảm rất sâu đậm.

Ngay từ nhỏ, Bảo An đã tuân thủ lễ pháp, tiến thoái hữu độ, bà chỉ xem Gia Thành Đế như đệ đệ thân thích, không có suy nghĩ khác.

Năm Bảo An mười sáu tuổi đã định hôn ước với Liễu phụ.

Khi đó, Gia Thành Đế vẫn còn là một thiếu niên.

Ngay khi biết được tin tức đã đến tìm Bảo An, kéo tay áo bà, bày tỏ hết tâm ý của bản thân.

Thì ra, ông luôn thích thầm nghĩa tỷ của mình, tình cảm này đã kéo dài trong nhiều năm.

Bảo An sợ hãi, liền lựa lời khuyên bảo, mong Gia Thành Đế có thể xóa bỏ suy nghĩ này.

Tuy họ không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng là tỷ đệ mười mấy năm! Huống hồ, ý chỉ tứ hôn đã ban, Bảo An xuất giá đã là việc chắc như đinh đóng cột.

Thấy bà kiên quyết như vậy, Gia Thành Đế lặng lẽ buông tay.

Mười mấy năm như bạch câu quá khích, chớp mắt đã trôi qua.

Bảo An hạ sinh Liễu Ly, Gia Thành Đế cũng từ hoàng tử trở thành hoàng đế.

Ban đầu Bảo An cũng lo lắng đệ đệ sẽ còn buồn vì tình cảm cũ, sau này nhìn ông tam cung lục viện, quảng nạp hậu phi, hoàng tự đông đúc, thì cũng đã dần lãng quên việc này, chỉ xem như Gia Thành Đế năm đó còn trẻ người non dạ nên nhất thời hồ đồ.

Biến chuyển của sự việc thì xảy vào vài tháng trước.

Gia Thành Đế nghe được Bảo An bệnh nặng, đã ban một thánh chỉ triệu người vào cung, và đưa cả Liễu Ly đi cùng.

Ngay đêm đầu tiên vào cung, ông âm thầm đến chỗ của Bảo An.

Không hề có phong phạm quân chủ, ở trước giường bà nói những lời vượt ranh giới và thô tục để phá vỡ tâm lý phòng bị của Bảo An.

"Nhu Nhu, trẫm nhớ nàng rất nhiều."

"Hãy hòa ly với Sở quốc công và làm thê tử của trẫm."

Bảo an hoàn toàn không ngờ được, hoàng cung nơi bà lớn lên đã trở thành một địa ngục nơi Gia Thành Đế một tay che trời.

Gia Thành Đế đã chuyển sang giam cấm Bảo An, thậm chí dựa vào việc bà và Sở quốc công tạm thời không gặp nhau mà lấy hết số thư do Sở quốc công gửi đến, giả mạo lời của Bảo An để tự mình viết thư trả lời.

Tất cả những gì viết trên thư đều là sự chán ghét và xa lánh đối với Sở quốc công!

Ngoài mặt ông nói để cho Bảo An yên tâm dưỡng bệnh, thật ra chỉ muốn thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bản thân, vậy nên không ngần ngại làm tổn thương Bảo An.

*

Bảo An nhắc lại nỗi đau từ sâu trong lòng mình, trong lúc mất bình tĩnh, nước mắt đã thấm ướt vỏ gối.

Liễu Ly vội lau má của bà: "A nương đừng khóc."

Ninh Tử Thanh khẽ nói: "Quận chúa thật khổ."

Cưỡng đoạt thần thê, ỷ mạnh hiếp yếu.

Thật khó tưởng tượng được đây là việc mà một vị vua sẽ làm.

Đêm nay, Liễu Ly đến đây vốn để đề phòng kẻ đứng sau sự việc sẽ ra tay với Bảo An, nhưng đã tình cờ dính vào câu chuyện ẩn giấu bên trong.

Chỉ là ngẫm nghĩ lại, những điều bất thường hóa ra có liên quan với nhau.

Đầu tiên, chẳng trách trên thư Liễu phụ không nhắc gì đến Bảo An.

Dù không biết cụ thể những gì cẩu hoàng đế đã viết ở trên thư hồi âm, nhưng Liễu phụ chắc hẳn đã đau lòng vì những lời đó, tưởng rằng Bảo An đã không còn một lòng với ông, cho nên mới im lặng không nhắc đến.

Thứ hai, thân phận của hung thủ cũng đã được chỉ rõ.

Cẩu hoàng đế này khao khát Bảo An như vậy, việc giở trò ở trong thuốc để hại tính mạng Bảo An nhất định không phải là ông; hơn nữa hoàng cung là của ông kiểm soát, ông muốn ra tay giết ai, không cần phải lén lút như vậy.

Sự nghi ngờ đối với Gia Thành Đế có thể được loại bỏ.

Nhưng nếu vậy thì những người khác có động cơ hãm hại Bảo An.

Người tranh sủng ở hậu cung vô số kể, nếu có người phát hiện lòng hoàng đế đã có chủ thì nhất định sẽ rất muốn trừ khử Bảo An.

"A nương, ngoài thủ hạ của cẩu hoàng đế đó ra, còn có người nào biết những việc làm của ông ấy không?"

Bảo An buồn ngủ, nhắm mắt lại nói: "...Chẳng có ai, nhưng hoàng hậu nương nương có lẽ đã đoán được mấy phần.

Bà ấy là một người thông tuệ, có đến thăm nương vài lần cùng với thánh thượng, có phải đã phát hiện ra điều gì đó hay không thì chỉ mình bà ấy biết được, nương cũng không nhìn thấu được bà ấy."

Liễu Ly sáng tỏ

"A nương hãy ngủ một chút trước đi." Nàng nhẹ nhàng dỗ dành, "Đừng lo lắng, có con ở đây với nương, đến giờ con sẽ gọi nương dậy."

Bảo An khẽ gật đầu, một dòng ấm áp chảy trong lòng.

Bà trở mình, những giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống trên gối ngọc.

Bà bị Gia Thành Đế uy hiếp, đã nén việc này ở trong lòng một mình; để không làm liên lụy đến con gái thương yêu của mình, bà chưa bao giờ nghĩ đến việc phải nói ra, bà chỉ sợ Liễu Ly bị tổn thương.

Nay con gái đã lớn, đã biết được việc này, phản ứng đầu tiên là muốn bảo vệ bà và không hề cho bà là một người mẹ vô dụng.

Lần đầu tiên Bảo An nảy lên những suy nghĩ miên man – chỉ cần Liễu Ly bình an vô sự, việc này vẫn còn xoay chuyển được.

Nếu Gia Thành Đế thật sự dồn cả nhà bà vào đường cùng, thì dù bà có làm ra việc đại nghịch bất đạo, cũng phải bảo vệ Liễu Ly chu toàn!.