Từ trên không trung bên trong hang động bỗng lóe lên một ánh sáng vàng nhạt. Những yêu thú bên ngoài dường như chúng rất sợ ánh sáng này nên ngày càng lui về sau. Một số người thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, những yêu thú này có mấy chục con là yêu thú cấp ba, còn lại mấy trăm con là cấp hai, không những thế chúng đều là những quái vật thượng cổ nên không ai dám lấy cứng chọi cứng với chúng cả.

Ánh sáng vàng ngày càng sáng hơn dần dần nó sáng đến cả mắt thường không dám nhìn trực diện vào. Bầu không khí căng thẳng dâng lên, ai cũng không biết cái ánh sáng quái quỷ đó la gì. Thứ mà người ta không biết thì chính là người ta càng bất an.

-Ka Ka Ka ta đã ngủ không biết bao lâu rồi, cám ơn bọn các ngươi đã phá giấc ngủ của ta!

Ánh sáng tan đi, một ông lão râu tóc trắng xóa, dài lượm thuộm. cao tầm một mét bảy. ông mặt một bộ đồ kỳ cục quái dị. Một tên tán tu bước ra nói:

-Ông già kia ngươi là ai, giả thần giả quỷ!

Ông lão liếc nhìn tên tán tu, Túy Tửu cảm thấy một luồn sát khí vô hình từ đôi mắt của lão. Lão già hô lên:

- Muốn chết!

Lão giơ tay ra nắm chặt bàn tay lại thì gã tán tu bỗng cả cơ thể nổ banh xác. Toàn trường chấn động, lúc này ai cũng đã khẳng định lão già này tuyệt đối là chủ nhân của cái mộ phủ, vậy chẳng phải lão là nhân vật cấp bật thần thoại hay sao? nghĩ đến đây ai cũng lạnh sống lưng. không ai dám bất kính nữa.

Lão già cười nói:

- Nể tình tâm tình ta tốt, mới ngủ dậy sau rất nhiều năm. Lần này ta sẽ chọn một trong số các ngươi làm đệ tử của ta, những người không phải đệ tử của ta có thể rời đi.

Nghe được làm đệ tử của một người rất có khả năng là cấp bật thần thoại thì ai nấy đều phấn khích lên, được làm đệ tử của cấp độ tiên thiên thôi họ đã ước còn không được huống chi đây là thần thoại. Tuy thế một tên trưởng lão môn phái Thù Lù (môn phái hạng trung) đứng ra nói:

- tiền bối thu đệ tử khiến vãn bối rất vui mừng, nhưng thiết nghĩ vãn bối tuổi tác đã cao, dù có làm đệ tử tiền bối cũng không tiến bộ được nhiều, kính mong tiền bối có thể cho vãn bối rời khỏi đây!

Lão già kia cười cười nói:

- Tất nhiên, ai muốn rời khỏi đây ta đều không ngăn cảng.

Lão phất tay, gã trưởng lão kia bị thổi bay ra bên ngoài quảng trường. Thấy có người rời khỏi quảng trường các yêu thú lập tức nhào đến cắn xé xác gã đó khiến ai thấy đều dựng tóc gáy.

Lão già nói tiếp:

- còn ai muốn rời khỏi đây không?

Không một âm thanh trả lời, đùa sao muốn rời khỏi xem như làm mồi cho yêu thú. khác nào muốn chết.

thấy không ai muốn rời khỏi lão già nói:

-Tốt lắm ở đây có 1435 người ai có thể vượt qua được tám vòng thi thử thách của ta thì sẽ được làm đệ tử ký danh của ta. yên tâm ta không cho các thử thách vượt quá cấp độ trúc cơ đâu.

Biết rằng thử tháchsẽ không dễ dàng nhưng không quá cấp độ trúc cơ thì mọi người cũng yên tâm hơn, thậm chí những kẻ có thực lực còn mong đợi thử thách mau đến.

Lão già nói:- Vòng một chính thức bắt đầu!

Túy Tửu cảm thấy đầu óc mình hoa lên, khi tỉnh táo lại thì phát hiện ra mình đứng ở một khu rừng hoang sơ rậm rạp, kế bên là Lệnh Hồ Xung, ngoài ra không còn thấy bất cứ ai nữa.

Một giọng nói oan oan trong não cậu vang lên

- vòng một luật chơi cực kỳ đơn giản, giết một người được 1 điểm, bắt sống khống chế được một người được hai điểm. Ai đủ 20 điểm hoặc là chỉ cần còn sống thì vược qua vòng 1. thời gian là mườingày.

Nghe đến đây Tửu đã hiểu ý nghĩa, lão già đó muốn những người ở đây tự tàn sát lẫn nhau. Cậu chỉ là luyện khí thì sẽ là con mồi những tên trúc cơ muốn nhất. May mắn ở đây có Lệnh Hồ Xung ít ra cậu ta con nguy cơ hơn cậu, nếu hai người hợp tác thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn.

- Huynh cũng đã nghe luật chơi, chúng ta sẽ hợp tác lần nữa chứ?- Tửu hỏi

Lệnh Hồ Xung cười nói-Ta còn mong gì hơn thế! trước tiên ta sẽ lập trận pháp sau đó cậu làm mồi dụ chúng vào bẫy thì chúng ta dễ dàng hơn đấy, hoặc không tên nào bén mảng tới đây thì cũng không sao chúng ta chỉ cần sống sót.

****

1 ngày sau ở một nơi khác tại doanh trại gia tộc Liễu Gia

- chỉ cần 20 điểm thôi à?- Một gã béo ú đang ăn cặm cuội một đùi gà và hỏi

Một người tóc ngắn cao tầm mét bảy, trang phục gọn gàng bên hông đeo kiếm cung kính nói:

- Dạ phải! Một người đủ hai mươi điểm là qua, hoặc chúng ta chỉ cần sống sót!

Vị đang ăn gà chính là người được gia tộc Liễu gia khá kỳ vọng là đệ tử Điểu Nguyệt Tông, hắn có vị trí khá cao trong gia tộc dù còn khá trẻ. Hắn cầm ly rượu nhâm nhi nói:

- Tốt thôi, vậy chỉ cần đợi ở đây đến hết kỳ hạn thôi!

Người vệ sỹ hỏi lại:

- Ngài chỉ cần ngồi đây thôi sao?

Gã béo ú vừa ăn vừa nói:

- chứ còn gì nữa, ngươi nghĩ các tộc người kia sẽ tấn công chúng ta sao, không hiểu sao cả tộc ta lại dịch chuyển chung một chỗ, chúng ta có đến hơn ba mươi người, kẻ nào muốn tấn công chúng ta chính là muốn chết.

Gã vệ sĩ nhíu mày trả lời:

- Có lý, nhưng...

Gã béo cắt ngang:- Cứ bảo đám đệ tử gia tộc nghĩ ngơi đi!

Vừa nói Xong một tiếng quát to từ bên ngoài vọng vào

-KẺ ĐỊCH

Gã mập quay ra ngoài nói:- Ý chúng đánh thật!

- Cháu sẽ đi xem sét!- gã vệ sĩ nói

-không cần chính ta sẽ đi- gã mập đáp

HAy hax, cheng cheng

tiếng chém giết bên ngoài đang diễn ra nhưng gã mập vẫn bình tĩnh để cho hai gã vãn bối cùng tộc mặt áo khoát giúp gã.

Bên ngoài một đám gia tộc Thiết Gia đang tấn công cùng đám người Liễu gia. Gã mập địa vị khá cao trong Liễu gia thì ngồi ghế từ trên cao nhìn xuống mọi người đánh nhau rồi nói:

- Hỗn loạn thật đấy! Chúng là Thiết gia phải không?

Gã vệ sĩ chắp hai tay ra sau lưng đứng ung dung nói:

- Đó là cờ của Thiết gia, chúng đang nhắm vào ngài! nhưng sẽ chẳng nhằm nhò gì nếu chúng đánh từ bên ngoài vào.

Gã mập cười nói: - Chẳng phải chúng ta đang thua sao? Để người tộc ta thực tập thêm một chút rồi ngươi xuống giúp họ.

- Vâng- gã vệ sĩ cung kính trả lời