Túy Tửu quan khán khá lâu cậu nhận thấy phần đông các đệ tử chiến đấu với nhau các chiêu thức thì khá đẹp, nhưng tính thực chiến không cao. Tửu thầm so sánh thì thấy nhiều pháp thuật thua xa về võ công trần thế ở tính thực chiến. Các cao thủ ở trần thế đa phần đều tôi luyện trong chiến đấu, nhưng các đệ tử ở đây có thể thấy, chỉ biết tu luyện chứ chiến đấu thì sơ hở quá nhiều, sát chiêu không cao. Tuy nhiên Tửu cũng phát hiện có vài người chiến đấu khá thành thục.

Tửu hỏi Linh Đan:“ Sư tỷ, thiếu niên móng tay dài xuất ra các pháp thuật hút máu, chiến đấu khá lợi hại kia là ai?”

Linh Đan cười nói: “Đó là đệ tử mới của trưởng lão Lãnh Huyết, nghe nói là thiên tài, tuổi chỉ mới 15 nhưng trước khi là đệ tử của Lãnh trưởng lão thì đã tự mình tu luyện tới luyện khí cấp 8. Bây giờ xem ra đã là luyện khí cấp 9 đỉnh đúng là thiên tài”

Tửu chỉ chỉ vào một thanh niên đứng một mình hỏi: “không đệ tử nào dám đến gần người kia là vì sao?”

Linh Đan cười nói:“ Đó là nhị sư huynh của ta Liễu Hà, huynh ấy mới trúc cơ tháng trước, ngươi nói xem có ai dám là luyện khí mà đấu với trúc cơ không?”

Túy Tửu cười cười gãi đầu. Túy Tửu lại hỏi:“ Sư tỷ lỡ như trong chiến đấu có đồng môn nào lỡ giết nhau thì sao?”

Linh Đan nghe thế thì cười nói:“ Mỗi một đệ tử khi đăng ký sẽ bị các lão tổ âm thầm để lên người một vòng phòng ngự, các vòng nàysẽ bảo vệ cho các đệ tử không chết, tuy nhiên bị thương nhẹ thì nó sẽ không kích hoạt.”

Nghe đến đây Tửu kinh ngạc hỏi:“ Nghĩa là đệ cũng có ư?”

“chính xác” Linh Đan nói.

Túy Tửu không ngờ các lão tổ tiên thiên đã tác động chân tay lên mình lúc nào mà cậu cũng không biết, thầm hâm ngộ cấp bậc các lão tổ không thôi.

Cuộc chiến trên sân bây giờ rất khóc liệt dần dần thời gian trôi đi, bây giờ trên sân chỉ còn bốn người có thể vào vòng trong, tất nhiên Liễu Hà và thanh niên hệ Máu Huyết kia cũng lọt vào, hai người còn lại khá chật vật nhưng cũng vào được, một người luyện khí cấp 9, một người luyện khí cấp 8.

sau khi trận mở màng cho cuộc thi đã xong bây giờ lần lược bảy tổ từ số hai đến số 8 lên thi đi ở tám võ đài khác nhau. Túy Tửu đi qua võ đài số bảy xem Thập Tam chiến đấu.

Trên sân đấu Thập Tam đang dùng một vòng đất bao bọc toàn thân, tuy nhiên không lâu sau đó cậu bị các pháp khí của nhiều người khác nhau đánh vỡ ụ đất và cậu bị đánh rơi xuống nước, chính thức bị loại. Sau đó các đệ tử bằng nhiều thủ đoạn khác nhau đến được sân trung tâm và chiến đấu khóc liệt.

Tửu âm thầm ghi nhớ phương thức chiến đấu của những người cậu đánh giá có thể vào vòng trong. Sau đó lần lược đi đến các đài xung quanh để quan khán. Lúc này không khí các đệ tử hò reo náo nhiệt, các nữ đệ tử thì thầm chú ý các đệ tử lợi hại.

Sau ba giờ qua đi, các sân chiến đấu lần lược kết thúc. Đa số những người lọt vào vòng trong là luyện khí cấp chín, có một số ít là luyện khí cấp tám. Sau khi chiến đấu, tám sân đấu đều bị hư hại, tuy nhiên chỉ một chút sau đó chúng đã khôi phục lại như mới. Tửu ngày càng hứng thú với tu tiên, những cái này người võ cao đến đâu cũng không thực hiện được.

Hai ngày sau, Túy Tửu lên sân đấu. Lúc này sàn đấu nơi cậu đứng từ từ tách ra chín phần, tám phần nhỏ toàn người đứng xung quanh, Phần trung tâm to nhất nhưng không có ai đứng, Túy Tửu đã quá quen thuộc với cảnh này, nên cũng không kinh ngạc lắm. Cách mỗi nơi phía dưới đều là nước, nếu ai rơi xuống nước xem như bị loại.

“ conggggg....”

Tiếng chuông ngân lên các đệ tử đề phòng lẫn nhau. Túy Tửu cười cười đứng ở một góc, chiến thuật để vào vòng trong cậu đã lên rất đầy đủ chi tiết. cậu nắm chắc hơn chín thành có thể vào vòng trong mà không tốn sức.

Qủa nhiên các đệ tử đánh nhau loạn xạ, có người thì mau chóng bay vào nơi trung tâm. Túy Tửu không vội vược vào nơi trung tâm mà đứng một góc một bên, hể ai đến gần thì vung chưởng đẩy xuống nước.

khi đám người phần lớn đã đến được trung tâm đánh nhau thì Tửu lấy ra hai viên ám khí ném xuống nước. Khi chạm nước hai ám khí nổ tung khói tỏa mù mịt che khuất một góc nơi trung tâm. Thấy mọi chuyện đã ổn, Túy Tửu phóng tới đài trung tâm. Vừa đến Tửu tung Toái Thần chưởng đẩy văng mấy người ra xa. Sau đó, nhanh chóng lấy hai cây trường thương cắm chặc xuống thành của vũ đài, sau đó cậu phóng tơ giăng thành một cái võng rồi phóng xuống nằm lơ lửng giữa võ đài và không chạm nước.

Nhờ có khói bốc nên không ai phát hiện ra Túy Tửu đang nằm ung dung. Ở phía trên võ đài thì mọi người đang dao chiến khóc liệt.

Hai giờ qua đi trên sân lúc này chỉ còn mười haingười, một số thì bị thương khá chật vật. Bây giờ khói đã tan hết thì một số đệ tử quan khán đang cổ vũ khá nồng nhiệt.

Linh Đan nói với Liễu Hà và Đại Trí. Đại Trí hỏi:“ Linh Đan muội, muội nói tên nhất kích gì đó lợi hại lắm mà sao ta không thấy hắn trên khán đài?”

Linh Đan đáp:“ muội không biết nữa, ta rõ ràng cảm nhận một tia sát khí trên người hắn. Không nghĩ đến hắn lại yếu như vậy?”

Liễu Hà thì như nhìn thấy gì đó hô lên: “Đại Trí huynh và Đan muội hai người nhìn xem kia là gì?”

Hai người nhìn ngón tay chỉ chỉ của Liễu Hà thì há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy một người đang giăng võng nằm ngủ lơ lửng giũa đài và nước. Người nằm ngủ đó không ai khác chính là Túy Tửu.

Lúc này một số khán giả cũng đã bắt đầu nhìn thấy và đang chỉ chỉ trỏ trỏ. Khi biết mình đã lộ thì Túy Tửu Mỉm cười phóng lên võ đài trước sự ngỡ ngàn của nhưngcon mắt của cácđệ tử trên võ đài.