Túy Tửu đứng thẳng quay lưng về phía Hăc Đen, mặt hướng về phía đám người đang đánh nhau, Hắc Đen mặc dù cước bộ rất nhẹ, nhưng làm sao có thể qua được tai mắt của Túy Tửu.

Cho nên khi Hắc Đen chỉ còn cách Túy Tửu vài bước chân, bắt đầu với bộ dáng hung thần mãnh liệt xông tới, thân Túy Tửu khẽ động một cái, toàn thân người đột nhiên biến thành quỷ dị đứng đối mặt với Hắc Đen, nhìn Hắc Đen đang xông tới mà cười.

Hắc Đen thất kinh, nhưng người đã nhào tới, căn bản không cách nào quay lại, chỉ còn cách hét lớn một tiếng, vươn đôi tay dài đầy lông đen, hung hăng chụp lấy đối phương, trong lòng hắn cầu khẩn thanh niên này tốt nhất là không có kinh nghiệm gì về việc đánh nhau, sẽ bị bộ dáng hung ác của hắn chế trụ, để hắn đắc thủ trong nháy mắt.

Túy Tửu nhìn tên đại hán không biết sống chết dám ra tay với mình, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, "bụp" một cái, người đang trước mặt Hắc Đen đột nhiên biến mất.

Hắc Đen thầm kêu không hay, vội vàng dừng bước, muốn quay đầu lại để bỏ chạy, nhưng đột nhiên thấy sau cổ lạnh toát, một mũi kiếm sáng như tuyết từ trong yết hầu của hắn lòi ra, rồi đột nhiên không thấy đâu, Hắc Đen vội vàng lấy tay che kín yết hầu đang phun máu phì phì, muốn nói điều gì đó, nhưng từ trong cổ họng chỉ phát ra vài tiếng khô khốc, rồi chân tay tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Sắc mặt Lú Văn Trọng cũng biến thành vàng như sáp, hắn tận mắt thấy thanh niên kia, như u linh chuyển tới phía sau Hắc Đen, sau đó rút từ tay ra một chùm sợi tơ biến thành nhuyễn kiếm, thanh kiếm dễ dàng đâm xuyên qua yết hầu của Hắc Đen.

Thanh niên này tựa hồ như cảm thấy sự chú ý của Lú Van Trọng, hắn ngẩng đầu, hướng về phía Lú Văn Trọng cười một cái.

Lú Văn Trọng lập tức giống như nhìn thấy rắn độc, vội vàng thu ánh mắt lại, hôm nay hắn đối với cái chết của Hắc Đen, không những không có chút cao hứng, mà ngược lại trong lòng tràn ngập cái cảm giác "thỏ chết cáo buồn".

Hắn hiện tại cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, thanh niên nhân này đâu phải là con dê béo, rõ ràng là đoạt mệnh diêm vương. Mà đám tiểu quỷ bọn hắn, tự nhiên lại tự mình hồ đồ đâm đầu vào tay của Diêm vương gia này, thật đúng là tự đi tìm chết.

Lúc này cái duy nhất mà Lú Văn Trọng trông chờ vào đó là đám thủ hạ kia có thể chế phục được con chuột khát máu, như thế thì còn có đường mà liều mạng, có thể đàm phán điều kiện với đối phương, bảo trụ được tiểu mệnh của mình.

Nhưng khi Lú Văn Trọng chú ý đến tình hình bên phía chuột tinh, liền ngây người như con gà gỗ.

Hơn hai mươi đại hán, toàn thân đầy máu đang nằm bất động trên mặt đất, còn con chuột đang khoanh chân đứng thẳng ở đó trông không khác nào con người cả, thấy Lú Văn Trọng nhìn mình, Chuột Tinh ngẩn cao cái mặt đầy râu ria liền lạnh lùng cùng hắn đối nhãn.

Tuy chuột tinh biểu hiện khuôn mặt khó đoán cảm xúc của nó, nhưng Lú Văn Trọng vẫn cảm nhận một cỗ ý nghĩ đầy máu tươi của dã thú nọ đang xông đến, khiến cho khuôn mặt hắn đang từ vàng như sáp chuyển thành tái nhợt.

Túy Tửu vẫn lạnh lùng theo dõi thần tình biến hoá của Lú Văn Trọng, gã nhìn ra đám người này không biết một chút võ công, hơn nữa hiện tại đang cực kỳ sợ hãi, nên không có chút hứng thú với việc tự mình ra tay đối phó với đám người này.

"Chuột tinh, giết hắn đi!" Cuối cùng Túy Tửu đã quay đầu nói.

"Đừng! Ta đầu hàng, ta tình nguyện hiến dâng toàn bộ gia tài cho công tử, ta nguyện làm trâu ngựa cho công tử, ta biết hết thảy tin tức lớn nhỏ tại Thăng Long thành, có thể vì công tử mà ra sức khuyển mã…" Lú Văn Trọng thấy chuột tinh cơ thể dính đầy máu người giống hệt ác ma đang từng bước tiến tới gần mình, sợ đến nỗi bủn rủn ngã lăn xuống đất, mồm miệng vì hoảng sợ quá mà nói ra đủ lời cần xin.

"Ồ!" Tửu vốn dĩ không để ý tới mấy lời của Lú Văn Trọng, nhưng khi nghe thấy đối phương thông hiểu tin tức lớn nhỏ của Thăng Long thành, trong lòng chợt động, có vài phần hứng thú. Nếu thế thì lợi dụng tên này Tửu đỡ tốn sức tìm ra tổ chức Ma Sát.

"Tạm thời dừng tay" Tửu truyền âm hô lên để ngăn Chuột tinh.

"Ngươi rất quen thuộc Thăng Long thành sao? " tửu cười hỏi, bộ dạng rất chi là lương thiện.

Vừa mới nhìn thấy sự lạt thủ vô tình của Túy Tửu, Lú Văn Trọng nào dám có chút chậm trễ, hắn run rẩy nói liên tục: "Rất quen, cực kỳ quen, tiểu nhân vốn lớn lên ở Thăng Long thành, đối với mỗi ngọn cây ngọn cỏ ở đây, đều như trong lòng bàn tay!"

Giờ phút này hắn như túm được cành cây cứu mạng, hận không thể đem những lời vừa nói khoa trương thêm mười phần, để đối phương thấy mình hữu dụng.

Túy Tửu nghe câu trả lời xong, sờ sờ mũi mình, rồi nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp theo truyền âm chuột tinh hỏi:

" Chuột tinh cậu có thuốc nào đọc dược mà uống vào không chết liền, phải một thời gian sau mới chết nhưng chỉ ngươi có thuốc giải không?"

Chuột tinh vuốt vuốt râu nói:"He he lâu lắm rồi mới có trận giết người đã tay như vậy. À nói về thuốc giúp người thì ta không có nhưng thuốc độc thì gia gia ngươi đây có cả tá. Nể tình trong hai năm qua ngươi tặng ta nhiều công pháp ngươi tặng ta từ sao chép tông môn nên ta không tính toán mấy cái này. Đây là Sịt Tinh Hoàn công dụng y như ngươi yêu cầu"

Chuột tinh đưa một bình sứ bên trong có một đan dược cho Tửu. Túy Tửu Từ trong bình, gã lấy ra một dược hoàn màu trắng to như long nhãn, đưa cho Trọng.

"Hoặc uống nó, hoặc là chết!" Tửu nói rất dứt khoát.

Trọng tay cầm dược hoàn, có chút run rẩy. Hắn nhìn vật trong tay, có chút do dự không quyết, nhưng khi mục quang tiếp xúc với nhãn thần lạnh như băng phía đối diện, run rẩy vài cái, rồi ngửa đầu ngưởi ngưởi thấy mùi viên đan dược rất khó ngửi nhưng cũng rán nuốt trôi dược hoàn.

"Tốt, có vậy ta mới tin tưởng ngươi" Tửu hài lòng gật gật đầu.

"Viên thuốc này là độc môn bí dược chế từ cứt cùng nhiều loại thảo dược độc tố khác nhau của ta, một tháng phải dùng giải dược một lần, không thì lục phủ ngũ tạng nát nhừ mà chết." Chuột tinh truyền âm cho Túy Tửu.

Nghe chuột tinh nói viên đan dược làm từ phân của nó Tửu muốn sặc máu, không ngờ những gì từ con chuột này đưa không có gì là bình thường cả. Tửu cố gắng nhịn cười truyền đạt lại như lời chuột tinh cho Lú Văn Trọng nghe.

Tuy Trọng đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng nghe xong dược tính sau khi sử dụng dược hoàn, mặt như có tang, cúi đầu ủ rũ.

"Ngươi yên tâm, chỉ cần giúp ta hoàn thành việc ở Thăng Long thành, ta sẽ giải độc, trả lại tự do cho ngươi. Dựa vào thân thủ của ngươi, ở nơi khác ta không thèm dùng " Tửu quá biết tác dụng của cây gậy và củ cà rốt, mới có thể khiến cho người khác dốc lòng làm việc cho mình, nên cho Trọng một hi vọng có thể giải thoát.

"Thật sao, công tử!" Trọng vừa nghe lời ấy, tinh thần chấn chỉnh lên một ít.

"Số bạc trắng này để lại cho ngươi đi làm việc, trước tiên giải quyết việc ở đây một chút, ta không muốn người khác biết hết thảy những gì phát sinh tai đây, hiểu chưa?" Túy Tửu ném cho Trọng một túi bạc vụn, nhẹ nhàng ra lệnh.

Trọng tiếp lấy túi bạc, nhấc nhẹ xem cân nặng, hơi nặng nặng, sợ rằng trong đó có hơn trăm lạng bạc vụn.Hắn kinh ngạc không hiểu vị đại nhân này từ đâu biến ra một đóng bạc như thế, hắn bỗng nhớ đến tin đồn nơi đây lâu lâu có vài vị tu tiên hằng năm ghé thăm, hắn càng nghĩ càng tin tưởng Tửu là người tu tiên.

Hắn lộ rõ vẻ mặt vui sướng, đột nhiên cảm thấy làm việc cho vị thanh niên nhân cực kỳ hào phóng này, cũng không hẳn là một việc xấu.

"Công tử gia yên tâm, ta tuyệt đối đem sự việc việc ở đây xử lý thoả đáng, sẽ không mang lại phiền phức cho người đâu!" Hắn ta cười nịnh nọt, vỗ ngực nói.

"Tốt lắm, ta đi trước, tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút. Sáng mai, ngươi lại tìm ta, chắc hẳn thân là địa đầu xà ở đây, ngươi sẽ dễ dàng tìm ra" Túy Tửu không chút khách khí phân phó.

"Vâng! Vâng! Sáng mai, ta nhất định tới đúng giờ, nghe theo sai khiến của công tử!" Trọng đi đến bước thế này, cũng rất thông minh mà tiến vào làm thủ hạ dưới trướng Túy Tửu.

Túy Tửu hài lòng chậm rãi rời khỏi, đi được một đoạn dài, Túy Tửu quay đầu nhìn Tôn nhị cẩu một cái, thấy hắn vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, dung mắt đưa tiễn mình, bộ dáng rất là trung tâm xích đảm.

"Có ý tứ! " Túy Tửu đột nhiên cảm thấy người này thập phần thú vị, rất có mắt nhìn, không biết chừng có thể dùng được vào nhiều việc.