Giang Triệt gãi đầu, nha đầu này sao lại ngốc nghếch như vậy, hắn đã nói là mua rồi mà.
Đúng lúc này, Trần quản sự dẫn theo một đám thị nữ đi đến, đặt bữa sáng lên bàn, Cố Thừa Húc nhân cơ hội cất những cuốn sách này đi.“Đã là quà của Giang công tử, muội muội cũng nên nhận lấy mới phải.”Hắn ta không muốn trả lại những cuốn sách này, dù sao cũng sẽ thành em rể, coi như là nhận sính lễ trước vậy.“Tam ca~”Cố Hi hơi tức giận, vốn dĩ bọn họ đã định làm tổn hại danh dự của Giang Triệt, nhận lấy những cuốn sách này, sau này nàng ta còn làm người được sao.“Không sao, lát nữa ta bảo Trần quản sự đến Văn Hoa Thư Trai ở phố Nam mua mấy quyển là được, Giang công tử không phải nói những cuốn sách này là mua ở đó sao.”Cố Thừa Húc thản nhiên nói.Nghe được lời của điện hạ, Trần quản sự cười cười cho có lệ rồi khom người rời điNhìn bóng lưng Trần quản sự, ánh mắt Lâm Vũ tối sầm, trong nháy mắt đã hiểu ra, lão ta đang định đi đến Văn Hoa Thư Trai, trong lòng lập tức sốt ruột, từ sau khi Cố Hi đọc bài thơ đó, hắn ta đã hiểu Tuyển tập thơ từ Hoa Hạ thật sự đã được in thành sách..Mặc dù đã nói là từ bỏ Nho đạo, nhưng nếu như thật sự từ bỏ, hắn ta ra tay giết tên tiểu nhị kia làm gì, hơn nữa, hệ thống đã nói với hắn ta, trên người tên tiểu nhị kia không có khí tức của hệ thống khác, nói cách khác ngoài hắn ra còn có người xuyên việt khác ở đây!“Sư huynh, hay là chúng ta cũng đến Văn Hoa Thư Trai xem đi?”Giang Triệt khoát tay: “Hôm qua mới đi qua, có gì hay mà xem, sư đệ, thiên phú luyện kiếm của ngươi vốn đã kém, chăm chỉ tu luyện kiếm đạo mới là nhiệm vụ chính, đừng mơ tưởng xa vời, Nho đạo không dễ tu luyện như vậy đâu.”Lâm Vũ khựng lại, trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận dữ.Tên này lúc nào cũng dạy dỗ hắn ta, chẳng phải chỉ có thiên phú tốt hơn hắn ta một chút sao, chẳng phải là nhập môn sớm hơn hẳn ta chút sao, có tư cách gì mà lên mặt với hắn ta.Nhịn xuống cơn tức giận trong lòng, Lâm Vũ cười nói.“Sư huynh nói đùa, sư tỷ không phải thích đọc sách sao, ta chỉ muốn mua mấy quyển cho sư tỷ xem, ta ngay cả kiếm cũng luyện không tốt, sao có thể đi tu Nho đạo được."Cố Hi nghỉ hoặc: “Nhưng trong người ngươi có tài khí mà, tuy nói chỉ là đồng sinh, nhưng cũng tốn không ít thời gian đúng chứ?”Nàng ta vẫn còn nhớ chuyện ở Vạn Hoa Lâu, hơn nữa, trong sách vừa rồi có một trang bị xé rách.Thấy Giang Triệt muốn khuyên nhủ sư đệ, nàng ta tự nhiên phải giúp một tay.Nhập môn Nho đạo cần đọc sách chăm chỉ, tuy nói là đồng sinh, nhưng cũng mất vài năm mới đạt được cảnh giới này, luyện kiếm thì luyện kiếm, học văn thì học văn, phải chuyên tâm một cái thì mới có thành tựu chứ!!"Chậc chậc, chẳng trách kiếm thuật lại kém như vậy." Ngô Thần châm chọc mở miệng."Ngô sư huynh, ý của ngươi là gì?" Nhược Tư vi như gà mẹ bảo vệ con, hung hăng nói."Sư đệ mới nhập môn chưa đầy một năm, mà đã đột phá đến Linh Hải cảnh,hẳn ta chưa bao giờ lơ là, còn lợi hại hơn cả ta."Giang Triệt rất nghiêm khắc trong việc tu luyện, cho dù thương nàng ta, cũng không cho phép lơ là tu luyện, hắn nói sư đệ thì nàng ta không ý kiến, nhưng Ngô Thần là cái thá gì."A đúng đúng đúng, bao nhiêu tài nguyên đều ném cho hắn ta cơ mà, Linh Hải nhị cảnh, Lâm sư đệ quả nhiên là thiên tài xuất chúng."Ngô Thần châm biếm nói.Tưởng hắn ta không biết rõ cái đống tài nguyên của Lâm Vũ sao?Giao vào tay Giang Triệt, không quan tâm đ ến nền tảng, đừng nói nửa năm,một tháng là có thể đột phá đến Đạo Cung, cho dù là tu luyện vững chắc, tốc độ tu luyện cũng nhanh gấp mấy chục lần Lâm Vũ.Còn Nhược Tư Vi ngươi là cái gì, Giang Triệt cho ngươi bảy phần tài nguyên tu luyện, mới đạt đến Linh Hải đỉnh phong, ngay cả chó cũng phải lắc đầu.. Nghĩ đến mấy hôm trước lão Giang mất tích, Nhược Tư vi còn vui vẻ cùng Lâm Vũ đi dạo phố, lúc này Ngô Thần đã không còn chút hảo cảm nào với nàng †a. "Ngươi..." Nhược Tư vi bị chặn họng đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể đáng thương nhìn về phía sư huynh. "Sư huynh~" Vốn dĩ thiên phú sư đệ đã kém, nếu không có linh dược cải thiện thiên phú, thông kinh mạch, e rằng đến Linh Hải cảnh cũng chưa chắc có thể đột phá, nhưng đây là chuyện của Bạch Vân Phong, liên quan gì đến Ngô Thần!! Giọng nói mềm mại cũng không khiến Giang Triệt nhìn nhiều thêm một lần. €ó chuyện thì ra vẻ đáng thương, không có chuyện thì đá sang một bên, kiếp trước hắn thấy nhiều rồi.