Xe Hoàng Quân dừng lại nsơi đầu cầu Long Biên khi trời đã nhá nhem tối sau một ngày la lê khắp các hàng quán Hà Nội.
Họ đi bộ lên cầu, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng không điểm dừng như bến bãi sông Hồng mênh mang dàn trải trước mặt. Quân nhìn Dương co mình trong chiếc áo khoác mỏng không đủ ấm. Cô đứng đó, tay bỏ vào túi quần, mắt xa xôi nhìn về một nơi anh không chạm tới được. Mái tóc ngắn theo gió hắt mạnh. Dáng đứng cô đơn của Thụy Dương dội vào lòng Quân một cảm giác xót xa thật khẽ. Anh bước lại gần:- Lạnh không?Thụy Dương không trả lời, sự im lặng cố hữu lại nhấn chìm cả không gian xung quanh. Ở bên Thụy Dương hình như luôn cảm thấy lạnh chỉ trừ khi, rất hiếm là lúc đột nhiên cô bật cười. Nụ cười ấy lạ lẫm với thế giới này nhưng đủ sức làm mọi tảng băng đều tan. Hoàng Quân cũng im lặng. Anh không thuộc tuýt nói nhiều chỉ là đi bên Dương, cái cảm giác gần gũi và có thể chia sẻ đôi khi khiến Quân cười nhiều hơn, nói nhiều hơn. Có lẽ họ giống nhau, thân phận giống nhau, yêu thương giống nhau, nỗi đau giống nhau và cả... một phần trái tim đóng băng giống nhau- Anh nhìn thấy phía kia không? Nơi bãi bồi ấy? Đó là nơi cậu ấy đặt vào tay tôi lon coca, nằm xuống cạnh tôi và nói sẽ ở bên cạnh tôi dù tôi có muốn hay không! Dù có thế nào đi nữa!Hoàng Quân im lặng, mắt anh hoang hoải tìm về phía bãi bồi trước mặt. Anh cảm nhận rõ lắm nỗi xót buốt đến tận tim thấm trong từng câu nói của Dương. Nói ra cũng tốt! Nếu cứ giữ trong lòng sẽ ủ mầm mọc rêu, sẽ nhức nhối lắm. Quân hiểu! Hiểu hơn ai hết điều này.- Cô có hận em gái mình không? Thụy Dương vuốt nhẹ mấy sợi tóc vương lên mắt, bám chặt tay lên thành cầu đã hoen rỉ. Màu thời gian âm ỉ như chạm khắc thêm nỗi buồn thê thiết lắm.- Hận hay không? Chính tôi cũng không biết nữa. Nhã Thư không xấu! Con bé đó dám yêu dám hận, dám vùng lên như hôm nay có lẽ là điều tôi đã mong đợi từ lâu. Chỉ có điều định mệnh đã quá trớ trêu với chúng tôi. Chưa biết ngày mai thế nào, nhưng lúc này tôi thật sự muốn dừng lại!- Ai cũng có những lựa chọn của mình. Con đường đi tiếp theo của Nhã Thư có lẽ sẽ chông gai hơn nhiều.- Vũ Huy sẽ khỏi! Chắc chắn vậy! Chắc chắn cậu ấy sẽ dứng dậy được. Sẽ lại hoạt bát, nhanh nhẹn và yêu đời như trước đây!Quân quay lại nhìn Dương. Ánh mắt cô vẫn dịu vợi nơi một khoảng mông lung và xa xôi lắm. Quân nắm chặt lon coca ban nãy định mang cho Dương trong tay, chìa ra.- Cho tôi “phá hoại” môi trường tí nhé!Dương nhìn lon coca trong tay Quân, ngước nhìn anh không hiểu ý. Quân vung tay ném mạnh, chao nghiêng, xoay tròn rồi mất hút giữa biển nước mênh mông.- Bắt đầu bằng cái này, ở đây thì cũng kết thúc bằng cái này, ở đây. Quên đi và sống như cô muốn! Được chứ?Dương không đáp lại lời Quân, cô lùi ra xa anh một chút, ngồi khuỵu xuống đường, ôm chặt đầu, gió vờn nhẹ mái tóc rối bù của cô. Và Dương hét… hét lên như muốn vứt bỏ mọi thứ đang xoay xoay trong đầu cô:Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….aaaaaaaaaaaaaCô cứ hét vậy cho đến khi cổ họng khô khốc và không còn hét được nữa. Nước mắt không chảy, mọi thứ trống vắng và khô khốc quá. Dương ngồi vậy mặc ánh đèn vụt sáng, màu vàng ươm kết tủa dưới mặt nước càng khiến lòng người thêm se sắt.Một bàn tay xòe ra trước mặt cô!Dương ngước lên nhìn Quân, anh khẽ gật đầu. “Ừ, đứng lên, đứng lên thôi, đứng lên được rồi”. Dương tự nói với chính mình như cảm nhận được sự khích lệ của Quân. Cô cười, nụ cười mếu nhưng đầy quyết tâm. Cô đặt tay mình vào tay Quân, anh nắm chặt… Kéo cô đứng dậy.Dương bật cười, Quân cũng bật cười. Họ đứng đó nhìn nhau, nhìn trời, nhìn sông mà cười. Không hiểu lý do cũng không cần lý do. Chỉ là khi bên nhau họ có cảm giác được thấu hiểu, được sẻ chia, cho buồn phiền bay hết đi và niềm vui ở lại mãi.- Cho tôi xuống đây được rồi!Thụy Dương quay sang nhìn Hoàng Quân ra hiệu cho xe dừng lại ngay ở đầu đườg An Dương.- Ừ! Tôi vẫn chưa biết nhà cô!- Cũng chẳng để làm gì! Buồn và u ám lắm!- Rồi! Cô về nghỉ đi!Hoàng Quân dừng lại nhìn dáng đi bé nhỏ của Dương lẫn vào cái mập mờ của bóng tối cho đến khi khuất dạng nơi ngã rẽ mới quay xe. Hoàn toàn không để ý một chiếc ô tô đang đậu ngay gần đấy. Trong xe hai người đeo kính đen đã theo dõi anh cả buổi chiều.- Thưa đại ca, hắn đã rời khỏi cô gái! Chúng ta làm gì tiếp theo?- Về nhà ôm vợ mày ngủ đi!- Ơ đại ca? Không hành động ạ?Đầu dây bên kia là một kẻ không lạ mặt nhưng gương mặt hắn lúc này khác hẳn vẻ thường ngày, đằng đằng sát khí đến đáng sợ: “Đến lúc mày phải trả giá cho tất cả rồi, thằng khốn!”. Điếu thuốc lá dụi thẳng xuống kính bằng một lực tay mạnh mẽ.