Hoàng Quân lấy chiếc áo khoác của anh đắp nhẹ lên người cô rồi đột nhiên nằm xuống bên cạnh thật gần. Hơi cát nhè nhẹ len theo lớp áo ướt thấm vào da thịt họ.

- Đây là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy đấy!

Thụy Dương không lên tiếng. Cô khẽ cựa mình để anh hiểu rằng cô vẫn đang lắng nghe, Hoàng Quân nhìn ra biển rồi tiếp tục:

- Ừ! Nơi này! Ba tôi ra lệnh giải quyết tên chủ sàn casino theo luật riêng và gia đình cô ấy trốn ra đây. Đó là lần đầu tiên tôi giấu ba, giữ lại một đứa con gái mà không biết rằng sau này cô ấy lại rời bỏ tôi mãi mãi.

- Nghe nghiêm trọng quá!

- Ừ! Rất nghiêm trọng! Tôi đã nói tôi có thể giết chết bất kì ai mà tôi muốn theo cách riêng và người của tôi thì không được phép chết nếu như tôi chưa cho phép.

- Cuối cùng cô ấy có chết không?

- Không! Cô ấy bỏ đi!

- Sao anh không đi tìm! Tôi tưởng rằng người của anh sẽ tìm dễ lắm chứ!

Mắt Quân vẫn vậy, lặng im nơi những đợt sóng trào mênh mang ngoài khơi xa:

- Ừ! Tìm dễ nhưng không tìm lại được trái tim. Cô ấy chọn ra đi có lẽ cũng là giải thoát.

- Cùng người cô ấy yêu sao?

- Không! Một mình!

- Nếu là tôi tôi sẽ đi cùng người tôi yêu

- Người ấy là em trai tôi!

- Ừ nhỉ? Không thể giải quyết theo cách đấy được!

Hoàng Quân uể oải nhìn Dương rồi lại quay về phía biển. Những con sóng vẫn rượt đuổi nhau

- Cô định buông tay sao?

- Chuyện gì?

- Đừng hỏi lại những cái đã biết!

- Ừ! Có lẽ tôi giống anh! Nhưng ngừoi tôi yêu sẽ đi cùng cô ấy!

- Em gái cô? Cô ấy khác cô quá!

- Ừ! Tôi chỉ là con nuôi! Đó không phải em gái tôi nhưng tôi và mẹ đều yêu ba cô ấy như chính sinh mệnh mình.

- Ba cô ấy ư? Ông ấy đâu?

- Chết rồi! Có lẽ đây là việc cuối cùng tôi có thể làm cho ông và cả…mẹ tôi.

- Mẹ cô?

- Ừ! Như một sự trả nợ và giải thoát theo cách nghĩ của bà.

- Cô có hận mẹ không?

Thụy Dương vùi tay xuống cát, mắt vẫn nhắm nghiền, trong cô sống dậy những hình ảnh ngày còn cơ cực trên vỉa hè.

- Không! Tình yêu mù quáng lắm. Tôi cũng vậy nên tôi hiểu. Chỉ là bà ấy độc ác và tàn nhẫn hơn tôi… Một chút! Ừ một chút

- Chúng ta không có quyền lựa chọn cha mẹ nhưng chúng ta có quyền yêu thương họ, vô điều kiện, dù họ có làm gì đi nữa.

Gương mặt Thụy Dương nhẹ bâng một thoáng cười rất khẽ.

- Kể cả họ có cướp đi một ai đó thân yêu của chúng ta sao?

- Ừ! Dù ngừoi thân yêu nhất của tôi cũng chết trong tay ba tôi.

- Anh có bao giờ nghĩ thèm một cuộc sống bình thường không?

- Như thế nào là một cuộc sống bình thường? Tôi đã quen với việc làm tất cả vì ba, sự nghiệp của ba, tham vọng kể cả lòng hận thù của ba tôi. Với tôi đó là một cuộc sống bình thường.

- Tôi ước gì tôi và mẹ đừng bước chân vào ngôi nhà đó! Đừng thành con của ba tôi thành chị của Nhã Thư. Tôi sẽ lớn lên sẽ đi làm và sẽ nuôi mẹ như bao đứa con khác. Bình thường rất bình thường.

- Em trai cùng cha khác mẹ với tôi cũng ao ước như cô. Và nó bứt ra khỏi cuộc sống với ba tôi nhưng tôi không cho mình cái quyền đó. Nếu sinh ra đã có một số mệnh không bình thường thì cứ sống mãi quen dần sẽ xem nó là điều bình thường thôi.

- Bình thường! Cũng khó quá nhỉ?

- Ừ! Được rồi! Đứng lên đi! Tôi dẫn cô đi thay đồ. Cảm lạnh đấy!

Thụy Dương đứng dậy dỡ cát bẩn bám lại trên áo, đi về phía xe.

- Này…

Dương gọi giật. Hoàng Quân quay ngoắt lại.

- Kể ra anh cũng không đáng ghét lắm!

- Nhưng cũng không đáng yêu, đúng không?

Anh nhìn cô rồi bật cười. Thụy Dương chúm chím môi, lúc lắc đầu rồi cũng bật cười. Gió biển nồng mặn ôm tiếng cười của họ vào xa xăm, cuốn đi vào một miền dịu êm lạ lẫm.