Huy đảo mắt qua phía cửa kính bên trái, nơi những chậu hoa liti đang vùi mình dưới những hạt mưa bay... mắt mở to kinh ngạc … và tim giật thót... Cánh tay buông khỏi mái tóc Nhã Thư… vô định.

Đừng….

Huy buông tay Thư, ào đứng dậy, lao ra cổng. Bóng Thụy Dương xa dần sau cơn mưa.

- Mày vừa làm một cô gái nữa tổn thương đấy!

Tùng ngồi chênh vênh trên chiếc ghế đá ngay cửa vào, không nhìn Huy, nói vọng lại. Huy mải miết nhìn mưa rồi ào ra cửa bỏ mặc tiếng gọi phía sau đầy bất lực của Thư.

- Rồi nhất định anh cũng sẽ phải về bên tôi thôi!

Thư nghĩ thầm khi nhìn dáng Huy lẫn vaò những hạt mưa ngày càng nặng hạt.

Dương ngồi nơi lặng nơi chiếc ghế đá trên bến xe bus không mái che. Cô không chạy nữa. Cũng không muốn chạy nữa. Nước mưa táp thành từng hàng chảy nhòa đi trên mặt cô. Không rõ liệu có chan hoà vị mặn của nước mắt. Bởi nước mắt Dương có bao giờ khóc thành tiếng.

Giọt nước mắt ấy có chăng cũng sẽ không mặn, không chát mà đắng nghét tận trong tim, dấm dứ không vượt qua những vết xước trào ra nổi.

- Nào! Đứng dậy và vào mái hiên kia , được không?

Dương không trả lời, cô cũng không buồn nhìn Huy. Mưa trên mặt Dương thật sụ đã hoà cùng nước mắt.

- Vào đi! Và nghe tớ giải thích được không?

Vũ Huy cầm lấy bàn tay đang trắng bệch ra vì lạnh nhưng cái lạnh phải chăng ủ mầm trong những giọt nước mắt chỉ có thể rơi khi mưa về kia, mới thật sự đáng sợ!

Một phút, hai phút… 5 phút… Mưa… Vẫn mưa… Huy vẫn nhìn Dương đầy câu khẩn, anh thật sự hiểu ai mới là người anh yêu nhất, lo nhất, xót nhất. Nước mưa đang làm buốt lên những vết thương mới cũ trên vai, trên tay, trên lưng người con gái anh yêu. Tim anh cũng run rẩy mệt nhoài.

- Dương à! Xin cậu đấy! Đừng thế này nữa được không?

-…

- Cậu sẽ ốm mất! Vào kia đi!

- Đi đi! Tớ muốn một mình!

- Đừng! Nào vào đi! Đừng làm tớ sợ!

- Tớ muốn một mình

Dương vẫn không nhìn anh, ánh mắt cô vẫn xa xăm bất định nơi những hạt mưa đang xối xả bên con dường dài. Muốn quên đi, muốn vứt bỏ cảm giác có anh trong trái tim mình, cảm giác yêu anh, người con trai trước mặt. Vứt bỏ hết, ném cảm xúc trôi về một miền lãng du không hẹn ước, ném trái tim vào ngăn kéo cất giữ thật sâu không mong ngày trở lại.

- Dương à!

- Tớ muốn một mình!

Huy kéo tay Dương, ôm sát vào ngực mình, vòng tay khít chặt:

- Đừng làm thế! Đừng đuổi tớ đi! Đừng đuổi tớ khỏi cuộc sống và trái tim cậu! Tớ sợ mất cậu lắm! Biết không, đồ bá đạo! Đừng rời xa tớ dù bất cứ lý do gì đi nữa. Vì chỗ của cậu là ở bên cạnh tớ, ngay bên cạnh tớ, trong trái tim tớ, hiểu không?

Dương vẫn không thôi giãy dụa trong tay Huy. Để làm gì chứ? Trước sau gì chẳng phải rời xa, trước sau gì chẳng phải bỏ rơi nhau. Cô mệt rồi! Thật sự mệt rồi! Định mệnh đã không dành cho cô thì cố để làm gì! Cô không còn sức nữa rồi, cô mệt mỏi thật sự. Cuộc đấu này cô thua. Thua thật rồi. Huy cảm nhận được sự ấm nồng của nước mắt thấm vào da thịt, ngay sát tim mình. Anh càng ghì sát vài Dương, cô càng giãy dụa. Huy cuống quýt, đẩy Dương ra, môi anh gắn chặt vào môi cô. Cuống quýt, vội vã cho nụ hôn đầu vụng dại… Mưa ngọt lịm len vào giữa bờ môi họ, chảy nhẹ vào làm tê liệt mọi giác quan. Dương mặc kệ cho mọi cảm xúc trong mình trỗi dậy, tươi mới! Nụ hôn đầu tiên có vị mưa,vị nước mắt và.. vị mùa đông. Nụ hôn đầu tiên để cả cuộc đời này Dương cũng không quên dẫu sau này biết đâu sẽ hối tiếc. Nụ hôn đầu tiên quyện hòa như đã là một, đã thân quen tự bao giờ. Liệu rằng họ thật sự dành cho nhau hay định mệnh trớ trêu đang trêu ngươi những người đang sống? Để sau này mỗi lần nhớ lại, Dương lại khẽ rùng mình đầy nỗi đau không thể nói thành lời.

- Nghe này! Tớ là của cậu! Đừng có mà đánh rơi tớ!

Huy kéo tay Dương đặt lên tim mình nghe những nhịp đập loạn mạnh bởi nụ hôn bất ngờ:

- Cậu cảm nhận được không? Nó đang đập vì cậu đấy và chỉ đập vì cậu mà thôi! Trái tim tớ đã nằm gọn trong tay cậu rồi! Đừng vứt bỏ nó! Được không?

Thụy Dương nhìn sâu vào mắt Huy. Đôi mắt vốn lạnh lùng thờ ơ kia không giấu nổi niềm hạnh phúc vỡ òa cùng nước mắt. Gật đầu thật khẽ, nụ cười thoáng qua lấp lánh nơi những hạt mưa, tạm quên những âu lo, những khó khăn và thách thức cho những ngày sau.

Thụy Dương nhìn sâu vào mắt Huy. Đôi mắt vốn lạnh lùng thờ ơ kia không giấu nổi niềm hạnh phúc vỡ òa cùng nước mắt. Gật đầu thật khẽ, nụ cười thoáng qua lấp lánh nơi những hạt mưa, tạm quên những âu lo, những khó khăn và thách thức cho những ngày sau.

Bốp… Bốp..

Hai cái tát nóng rát làm khuôn mặt đang trắng bệnh vì mưa đỏ ửng lên. Đôi chân mệt mỏi không trụ vững vì bất ngờ khiến cô chới với ngã xuống sàn, Thụy Dương nheo mắt ngước lên , nuốt nước bọt nhìn xoáy về phía chân cầu thang. Nhã Thư đang đứng lặng nhìn cô, dáng đứng hơi cúi, hai bàn tay đan xen vào nhau trông có vẻ rụt rè, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn Dương không nhiều cảm xúc. Mái tóc ngắn ôm sát mắt khiến đôi mắt Thư có phần sắc và lạnh hơn, cũng che giấu hết những suy nghĩ, nỗi niềm bên trong.

- Nhìn. Chỉ biết nhìn thôi à. Vì ai mà em nó thành thế. Trong thâm tâm mày có bao giờ xem Thư là em không hả?

- Lại là tôi sao?

Giọng Dương nhẹ lẫng, không chống đối, không kháng cự nhưng hình như có hơi có một chút tủi thân lan vào thật nhẹ.

- Quá khứ ấy đến tao cũng không chịu đựng được vậy mà mày đem ra kể lể cho một đứa con gái mỏng manh như Nhã Thư. Tao thừa hiểu tâm địa của mày.

- Mỏng manh ư? Sao tôi không thấy nhỉ?

- Câm miệng! Thế là mày sao? Tao phải bảo vệ chăm sóc mày sao?

Dương khôngtrả lời, mắt cô lơ đãng nhìn về phía Thư, khẽ cười, tự hỏi: Không biết ôm mãi cái vẻ mặt yếu ớt ấy, nó có mệt không?

Đáp lại cái nhìn ấy, là ánh mắt sắc và lạnh của cô em gái hờ. Lòng Dương lạnh tanh, nụ cười trên môi cô đậm hơn một chút.

Dương mò mẫn từng bước chậm chạp mem theo từng bậc cầu thang lên căn phòng thờ ở tầng bốn. Cô mở cửa bước vào, mùi hương khói nồng nồng khiến Dương hơi khó thở. Căn phòng này hầu như thường được đóng kín chỉ 1 năm 1 lần họ mới vào đây thắp hương vào dịp giỗ ba còn bình thường mẹ cô thuê người vào lâu dọn thắp hương mỗi tuần. Dương biết mẹ cô sợ, sự sợ hãi của một người đàn bà đã đang tâm đi qua rất nhiều đau khổ, đã từng độc ác, rất độc ác để đạt được mục đích của mình. Căn phòng phủ lên mình vẻ u ám, tĩnh mịch thường thấy, tiếng gió chạm vào thành cửa sổ đạp nhẹ vào không trung khiến cô khẽ rùng mình.

Nơi này, người đàn bà ấy đã treo cổ tự vẫn.

Cô ngồi xuống trước bàn thờ có bát hương của ba khẽ mỉm cười. Bên cạnh là một bát hương khác, không có ảnh người đã mất. Dương khẽ nhìn bát hương ấy, thở dài.

- Con gái cô đã lớn rồi đấy! Đang ngày ngày tính cách trả thù cho cô đấy!

- Hẳn cô đợi ngày này lâu lắm rồi đúng không cô? Ngày ấy đến rồi đấy! Cô có muốn vậy không? Có muốn Nhã Thư thành thế này không cô?

- …

- Cháu không đủ tốt để quan tâm con gái cô định làm gì, sẽ thế nào nhưng cháu thề: Sẽ không để nó đụng đến mẹ cháu! Chắc chắn!

Thụy Dương thở hắt, mắt nhìn sâu vào bát hương trước mặt. Vững chãi và cương quyết. Tay nắm chặt trong lòng bàn tay, Dương ngồi lặng như khiêu khích cùng người đã chết.

Có tiếng bước chân rất nhẹ, tiếng mở cửa chậm… Mắt Thụy Dương xáo động rồi nhanh chóng bình lặng như dòng nước sông đục ngầu sau bão không còn sức để nổi sóng nữa.

- Sao lại ở đây!

- Mẹ chưa ngủ à?

- Chưa. Khó ngủ. Không nên vào đây nhiều.

- Mẹ cũng không nên vào đây. Nơi này khó thở.

Tiếng gió vẫn lồng lộn ngoài ô kính cửa. Khoảng cách giữa mẹ con họ xa vời quá. Thụy Dương bỗng nhìn ra ngoài khoảng trời kia, bỗng nhớ lại những ngày còn là con bé rách rưới, bám lấy mẹ nhặt nhạnh từng thứ rác rưởi người ta vứt đi. Những ngày mẹ con chạy khỏi bọn lưu manh vỉa hè, mưa ướt nhũn người, ôm nhau co ro dưới mái hiên nhà. Những ngày nó nhìn bóng mẹ đứng lặng nơi vỉa hè, rồi lên xe một người đàn ông xa lạ, lướt đi trong đêm, nó ào chạy theo, máu rứt ra trên đôi chân trần nham nhở… Dương chưa từng trách, giận hay hận mẹ bởi trong cô in đậm hình ảnh mẹ cô mắt thâm đen vào những buổi sáng hôm sau, những hôm ê chề vì bị đám đàn bà đến đánh ghen… Tất cả tất cả cho đến trước ngày Thụy Dương bé bỏng ngã ngay trước xe gia đình Nhã Thư và họ bằng lòng tốt bụng của bà chủ đặt chân vào căn nhà này. Một vở kịch, một bức tranh trêu ngươi, cuối cùng họ lại còn duy nhất trong căn nhà này…

- Đừng làm khổ Nhã Thư. Con bé chịu đựng đủ rồi. Chúng ta có tội. Chúng ta phải chuộc tội. Nhưng con bé vô tội và chúng ta mắc nợ nó!

Thụy Dương im lặng, ngước mắt nhìn bà. Trái tim cô nghẹn đau. Người mẹ của cô, người mẹ lanh lợi đến tàn nhẫn, đến độc ác của cô đã trở thành như thế này. Bà không nhìn Dương, lưng bà quay về phía cô, lau nhẹ những vệt bụi, thậm chí không dám nhìn thẳng về phía bàn thờ. Một niềm thương cảm sâu sắc chạm khắc vào tim Dương.

- Vâng

Dương nói khẽ, gió ngoài kia vẫn lạn lùng thổi. Bên trong căn phòng đầy ám ảnh ấy, hai mẹ con họ không nói với nhau thêm một câu nào nữa. Giữa họ hình như có tầng tầng lớp lớp những khó khăn, những trở ngại để có thể nhìn thẳng vào măt nhau.