Cướp Anh Từ Tay Định Mệnh!

Chương 1: Chương 1 Ngửa đầu hỏi định mênh Ai mới thật sự là của của ai?

Tên gì?

- Thụy Dương

- Tên gì mà buồn kinh? Đổi tên đi!

- Sinh tháng mấy?

- 12

- Bao nhiêu?

- 29

- Gọi anh đi!

Chiếc cặp đáp xuống mặt bàn , Dương chầm chậm ngước lên nhìn chàng trai vừa ngồi xuống… Ba giây xúc động… Shock… Hắn ngước mắt ngoái lại nhìn cô, cười nhăn nhở. Một điệu cười rất “công nghiệp”. Tim Dương đập mạnh: Đây sẽ là chàng trai của cô! Chắc chắn vậy!

Trong tim cô gái kiêu hãnh vừa có một cơn chấn động mạnh. Cô nhíu mày nhìn hắn ta từ từ ngồi xuống bên cạnh. Một cách để Thụy Dương ghi nhớ những điều đáng được nạp vào não. Trên cái thế giới này ít chuyện đáng để nạp vào đầu lắm, nên có chuyện hay ho là phải cố mà tập trung cho kì được. Dương thích, đơn giản là vậy. Nhìn cậu bạn với mái tóc xoăn bới tung, long mi cong vút như con gái, đôi mắt sáng và gương mặt còn in đậm những nét nghịch ngợm. Dương thấy tim mình khẽ rung lên. Trên đời này, đâu có nhiều chuyện để hứng thú, để thích và để thấy thú vị. Đơn giản là không nhạt, thế là đủ. Cô khẽ nhíu mày. Im lặng.

- Sao thế?

Hắn đảo mắt nhìn cô rồi nhanh chóng tập trung vào cái chân đang chễm chệ trên ghế, buộc lại dây giày, miệng vẫn không chịu yên:

- Gọi anh đê! Tôi sinh 27/12. Tên Vũ Huy. Học sinh mới.

Nói rồi hắn đứng dậy, vỗ vỗ lên cái cặp:

- Trông giùm cái cặp! Tẹo trả công!

Thụy Dương còn chưa kịp định thần đã thấy hắn phi như bay ra sân bóng.

Cô ngồi lặng lẽ nhìn vào chiếc cặp vừa đáp xuống mặt bàn. Sẽ chẳng ai tin rằng một đứa con gái như Dương lại đổ khuỵu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng trong khoảnh khắc ban nãy, mọi thứ trong cô như vỡ ào, khi hai ánh mắt chạm nhau, khi Vũ Huy đáp chiếc cặp xuống bàn và gương mặt của hắn nghiêng nghiêng khi chăm chú buộc dây giày… Tất cả giống như dành riêng cho Dương. Cô có cảm giác đã thân quen lắm. Phải chăng nơi những giấc mơ chập chờn lúc tỉnh khi say của một con bé chỉ được phép yếu đuối khi đêm về. Những cảm giác rất lạ lẫm lần đầu tiên nảy nở trong tâm hồn vốn tưởng đã chai sạn.

- Chị!

- Làm gì mà mặt nghệt hết ra vậy?

Thụy Dương không trả lời, đôi mắt trở lại vẻ bất cần cố hữu, nhanh chóng gục đầu xuống bàn. Cô bé đặt gói xôi cạnh vòng tay chị rồi ngoái lại nhìn cô chị gái bằng một ánh mắt luôn đầy yêu thương, miệng cười thật khẽ.

- Chị mệt ạ, vậy chị ngủ thêm tí đi! Chị cứ thích đi học sớm cơ! Em về lớp đây! Ăn đi nhé!

Dương mệt mỏi, ngẩng mặt lên nhìn gói xôi, kéo xuống gầm bàn rồi lại gục xuống. “ Đi học với mày để nghe lải nhải mãi không thôi à, ở nhà bị hành xác đủ quá rồi à”. Nói vậy nhưng Dương không ghét Thư, chỉ là đôi khi khó chịu vì cái vẻ trẻ con quá đỗi của con bé thôi!

***

- Cậu ở đâu đấy?

- Đối diện sân bóng nè. Thư ra đi. Nhanh nhé!

Nhã Thư xoay xoay người, cố nheo mắt tìm mấy đứa bạn thân.

- Tớ không thấy cậu đâu cả này?

- Tạt qua sân bóng, chỗ ghế đá cây đa í? Nhanh lên, có chuyện hot đấy?

- Chuyện gì hot cơ? Tớ biết rồi, đợi chút

- Ừ nhanh lên, có hotboy xịn cực.

- Ối....

Thư hoàn toàn không kịp phản xạ, quả bóng rổ đang bay theo hình xoắn ốc về phía nó. Nó cũng không kịp nhận ra nó đang đứng chỏng chơ giữa sân bóng tự lúc nào.

Bốp…

Quả bóng đi theo đường thẳng không chệch hướng và “phía cuối con đường” chính là…đầu Thư.

Nhã Thư lảo đảo rồi ngã xuống, chỉ kịp thấy một cánh tay đã đưa ra đỡ lấy vai mình. Thư thấy choáng váng, chưa muốn ngồi dậy chút nào. Xung quanh bắt đầu nghe tiếng xôn xao.

- Cậu ổn không?

- Ổn không?

- Nhã Thư? Cậu không sao chứ!

Đám đông có vẻ giãn ra khi có tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy đến. Là Thụy Dương! Cô nhíu mày nhìn cô em gái, không cúi xuống, tay đút vào túi quần. Hoàn toàn không để ý đến ai và cái giọng bất cần quen thuộc:

- Chết chưa? Dậy đi! Nằm đó làm gì nữa?

Thư lồm cồm ngồi dậy. Tay xoa xoa đầu:

- Úi da, đau quá!

Cô nheo mắt ngước lên nhìn Thụy Dương, cố làm vẻ mặt đáng thương!

Dương ngồi xuống sát cô em rắc rối, đưa tay chạm nhẹ vào vết thâm bầm trên mặt Thư, vẫn cố giữ giọng bình thản:

- Đau lắm hả? Có cần vào phòng y tế không?

Thư đứng bật dậy, chỉnh lại quần áo, đưa táy lên trán, chào kiểu quân đội:

- Thưa sếp, em không sao ạ!hì hì!

Đám đông cười òa lên chỉ có Dương mặt vẫn lạnh tanh. Cô khẽ nhíu mày nhìn Thư, quá quen với những trò đùa nhạt nhẽo của cô em. Tay lại đút túi quần, mặt nhìn thắng, bước ra khỏi đám đông, đi về lớp:

- Không sao thì về lớp đi! Nghịch ít thôi! Tôi không muốn ăn đòn quá nhiều đâu?

- Ối… chị… em…

Nhưng Dương đã lách qua khỏi đám đông tự bao giờ, dáng cô chậm rãi đi về lớp, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn im lặng

Nước mắt Thư bắt đầu ứa ra… Cô sờ tay lên trán mình nơi vết bầm vì bóng đập trên trán. Không khóc vì đau, Thư khóc vì cô biết người sẽ phải chịu đau nhiều hơn cô, không ai khác là Thụy Dương, người chị mà cô hết lòng yêu quý. Bất giác, rùng mình!

-Nhã Thư là hoa khôi đấy! Xinh thôi rồi! Đàn piano tuyệt hay! Dễ thương lắm! Thằng bạn đập mạnh vai Vũ Huy, thao thao bất tuyệt về con bé vừa làm náo loạn sân bóng của bọn nó ban nãy.

-Dễ thương cái gì mà người ta đỡ dậy mà không cảm ơn lấy một tiếng! Nói chung tao thích em Thụy Dương. Con bé đó trông rất “chơi”! Tao thích.

Có vẻ không đồng quan điểm, Nam đi bên cạnh lên tiếng.

-Thì em ấy vội vã nên quên mà. Căn bản em Dương chả bao giờ thèm hé răng cười cái. Cứ lạnh lùng bất cần. Nhìn phát ớn. Tao thấy hai chị em nhà nó cứ như nước với lửa.

-Hình như không phải chị em ruột đâu! Chị em ruột sao lại học cùng khối được.

-Ôi dào, ai mà biết, nhà đó cứ như ốc đảo ấy. Chả ai biết là thế nào nữa. Nghe cái My bảo chẳng bao giờ thấy em Thư đã động đến chuyện gia đình. Thế thì bố nào biết được. Chả lẽ đi hỏi em Dương. Lại chả ăn mấy bạt tai.

-Ơ, sao mày im lặng thế?

-Ơ biết gì mà nói! Bọn mày bắn như súng liên thanh rồi còn đâu?

Thật ra bởi vì Huy muốn tập trung nghe chuyện về hai chị em lạ lùng nọ. Nhiều tò mò và hứa hẹn nhiều bất ngờ đây. Biết đâu lại có chuyện vui vui hay ho ở trường này. Chả biết, dù sao ngày đầu nhập hội thế này cũng được coi là thú vị.

***

-Đấy là em gái cậu à? À không, gọi anh đê? Đấy là em gái em à?

Dương không ngẩng lên.

-Ừ!

- Chẹp. Tớ thèm có em gái lắm đó!

-Của nợ!

-Hô hô. Biết ngay mà chị em gái dễ cãi nhau lắm. Nhất là yêu chung một chàng chẳng hạn lại chả choảng nhau như chơi.

Dương nhíu mày, lười biếng không trả lời, đếm từng bước chân chầm chậm của cô giáo. Cô sắp vào lớp.

-Chào cả lớp, lớp mình hôm nay có học sinh mới! Vũ Huy, em giới thiệu đi.

-Dạ, em giới thiệu ngoài sân bóng ban nãy rồi ạ

Hắn ghét cái cảm giác cả chục ánh mắt quay lại xăm xoi cái vẻ đẹp trai ngời ngời của hắn.

-Em giới thiệu lại đi, cô muốn nghe.

Cô giáo gườm gườm nhìn hắn, đã nghe danh cậu học sinh một năm chuyển trường đến 5 lần này rồi.

- Thưa cô, thưa các quý anh chị bạn bè, em tên Vũ Huy. Học hành thì chả bằng ai nhưng chơi thì vô đối ạ. Điểm đáng chú ý nhất là đừng ai thích tớ vì tớ chuyển trường lúc nào tớ cũng chả biết đâu. Không lúc ấy lại bảo không báo trước. Hehe

Cả lớp nhao nhao. Mấy đứa con gái có vẻ buồn ra mặt. Còn bọn con trai thì hào hứng thấy rõ. Nhìn cậu ta đã ra dáng chất chơi, ban nãy lại còn tung hoành trên sân bóng. Trừ cú cuối cùng không chịu đỡ bóng để đập trúng đầu Nhã Thư thì đúng là quả nào ăn quả ấy, chất đừng hỏi. Kiểu này mấy lớp khác chỉ đáng con muỗi .

-Dạ, em xong rồi ạ! Cô có thể tiếp tục diễn đàn ạ!

Vũ Huy cười tươi rói, nhìn mọi người xung quanh

-Thứ nhất, từ ngày mai em học cách ăn nói cho đúng mực. Thứ 2 cô muốn em cắt lại tóc, nhuộm đen và từ ngày mai mặc đồng phục đi học. Cô biết em sống ở Mỹ nhiều năm, về Việt Nam cũng không ổn định nhưng cô hi vọng em biết “ nhập gia tùy tục”.

- Dạ, nhưng trước khi vào học em có hỏi bố: Trường này có ép nội quy chặt tóc tai quần áo không? Bố em bảo không! Luật này mới ra ạ?

-Không có luật, nhưng là ý thức.

- Ồ, thế ạ, vậy là không bắt buộc rồi!

-Tôi bắt buộc. Nếu anh không vào mặc đồng phục thì đừng vào lớp!

Vũ Huy lại cười, vẫn nụ cười tỏa nắng, rạng rỡ. Lưỡi đung đưa trong miệng rồi chầm chậm thốt lên một tiếng Vâng có vẻ cam chiu. Ngoái mắt nhìn sang. Thụy Dương vẫn gục mặt xuống bàn. Hình như hoàn toàn không quan tâm đến mọi chuyện vừa xảy ra nẫy giờ. Lạ lùng. Con bé này kì dị nó vừa vừa thôi chứ.

Chị ơi!

-Gì?

-Em đợi chị về cùng!

-Về trước đi!

- Nhưng mà…

Dương ngước mặt lên nhìn Thư trong chốc lát, khẽ nhíu mày tỏ ý không hài lòng. Thư vội rụt bàn tay đang bám lên vai chị lại:

-Nhưng mà, chị về muộn hơn. Em sợ mẹ sẽ phạt nặng hơn!

-Trước sau gì chả phạt. …Tha cho tao đi.Đừng ở đó lải nhải nữa

Nói rồi, Dương đứng dậy, tay vơ vội chiếc ba lô, khoác lệch vai hai tay bỏ vào túi quần. Đi thẳng. Thư nhìn theo dáng chị bước chậm ra sân trường. Dương bé nhỏ giữa những cơn gió đông đang thủ thỉ ngoài kia, chiếc quần đồng phục được cắt may lại rộng thùng thùng và chiếc bao khá to bằng vải cứng chỉ giữ nguyên màu đồng phục cho phải phép. Thụy Dương vẫn vậy! Nỗi buồn luôn được giấu trong từng nhịp thở. Những thổn thức luôn bọc trọn trong đáy mắt… loáng loáng và lặng lẽ. Chỉ một sự bất cần, một sự mạnh mẽ cố tạo mà thôi. Thư biết và càng thương chị nhiều hơn. Nếu Thư không quá yếu đuối… Nếu mẹ yêu Dương nhiều hơn… Và nếu ba đừng ra đi… Đừng để mẹ dồn những tức giận, nỗi đau lên Thụy Dương. Có lẽ… Có lẽ…chị của cô đã không vậy. Thư thôi nhìn những bước chân mệt mỏi có phần chán nản của chị mình, từ từ ngước lên bầu trời. Những áng mây cuối thu như cũng nhạt hơn, lặng lẽ giăng khẽ khắp bầu trời. Màu xanh trong nhòe đi sau những vệt mây ướt. Cô nhìn thấy ba mình ở đấy. Rất hiền từ, mỉm cười với cô.

-Ba à, cho chị con được sống vui vẻ chút được không ba!

Thư nhớ ba. Cô thèm được đến thật gần ba, thủ thỉ vào tai ba những nụ hôn ngọt lịm và kể cho ba nghe những chuyện hay ho ở lớp, chuyện chị Dương, chuyện về mẹ. Và ba sẽ kéo cô lại gần, hôn lên tóc cô: “ Con gái của ba, bao giờ mới chịu lớn vậy”. Cô không thích lớn, cô thích cứ bé vậy. Bé xíu trong vòng tay ba mẹ và chị Dương. Cuộc sống của cô đủ đầy quá. Thư chẳng mong gì hơn thế! Với cô mọi thứ giống như một thiên đường. Vậy mà lúc này nó biến thành gì không biết nữa. Thư không tự ý thức được. Cô thấy mình vẫn bé nhỏ như vậy, vẫn ngốc nghếch như thế, chỉ những người xung quanh cô là thay đổi đến chóng mặt. Cô lạc lõng trong chính gia đình mình, lạ lẫm với Thụy Dương, với cả mẹ. Ba à! Ba đã mất được gần hai năm rồi.

Đầu óc Dương hoàn toàn trống rỗng, lơ đãng bước ra cổng trường. Không kịp nghe cả tiếng lá khô vỡ ra dưới bàn chân mình để nhận ra đông đang về. Chiếc áo mỏng dính tạt đi trong gió. Rất lâu rồi hầu như Dương không có ý niệm về thời gian, về đông sang hay hè về, những khoảnh khắc giao mùa chỉ giống như chút gió nhẹ lướt qua. Một chút cảm giác. Nhưng nhạt quá. Không đủ để lại nơi cô nhiều cảm giác. Giống như lúc này, chân Dương vẫn bước. Hoàn toàn vô thức.

Vút. Tiếng gió tạt mạnh. Chiếc xe máy bẻ góc, sát vào người Thụy Dương. Cánh tay cô bị đẩy đi bằng một lực kéo đủ mạnh. Dương cảm nhận sự gấp gáp nơi một bàn tay khác . Nắm chặt. Là Vũ Huy.

Chưa kịp định thần lại, một chiếc xe ô tô đã phanh kít cách chỗ cô đứng chỉ vài bước chân.

-Điên hả, đi đứng thế hả? Muốn chết à?

Một ông bụng phệ, mở cửa kính, thò đầu ra, quát tháo. Dương chưa kịp phản ứng. Nhưng chàng trai “anh hùng cứu mĩ nhân” của cô đã kịp đốp lại ngay

-Này, xe xịn mà phanh đểu bác còn **** ai?

Nói rồi, kéo tay Dương lên, đặt cô ngồi ngay ngắn lên chiếc xe máy. Chụp mũ bảo hiểm lên đầu cô. Cài chốt. Tất cả những hoạt động ấy diễn ra chỉ trong vòng chưa đến một phút. Chăm chú.

Ông bụng phệ vẫn chưa chịu buông tha. Mở cửa kính xuống xe.

-Ố, thằng nhãi ranh này. Mày còn to mồm cãi à?

-Vâng. Thằng nhãi này có thể cho con xe xịn của bác đi viện bất cứ lúc nào… nếu cô ấy có mệnh hệ gì?

Những từ cuối cùng vút đi theo tiếng gió, có lẽ chỉ mình Thụy Dương kịp nghe thấy. Vậy đã là quá đủ. Dương thôi nghĩ ngợi, cô nhìn hai bên đường, mọi thứ lướt nhanh đến chóng mặt. Lâu rồi, Dương vẫn đi bộ thật chậm từ trường về nhà, từ nhà đến trường, Nhanh để làm gì khi mọi thứ trước mặt cũng chỉ là sự lặp lại đến nhạt nhẽo và ngày mai chẳng phải cũng giống hôm nay sao? Cảm giác này thật lạ lẫm. Ngồi sau một cậu bạn trai, trên chiếc xe tay côn với vận tốc chóng mặt. Mọi thứ lướt qua theo một trật tự đảo điên không cố sắp đặt. Bỏ quên hết những ngày đang sống. Bay. Tóc ngắn. Rối tung. Nụ cười hiếm hoi. Bật nở.

Những từ cuối cùng vút đi theo tiếng gió, có lẽ chỉ mình Thụy Dương kịp nghe thấy. Vậy đã là quá đủ. Dương thôi nghĩ ngợi, cô nhìn hai bên đường, mọi thứ lướt nhanh đến chóng mặt. Lâu rồi, Dương vẫn đi bộ thật chậm từ trường về nhà, từ nhà đến trường, Nhanh để làm gì khi mọi thứ trước mặt cũng chỉ là sự lặp lại đến nhạt nhẽo và ngày mai chẳng phải cũng giống hôm nay sao? Cảm giác này thật lạ lẫm. Ngồi sau một cậu bạn trai, trên chiếc xe tay côn với vận tốc chóng mặt. Mọi thứ lướt qua theo một trật tự đảo điên không cố sắp đặt. Bỏ quên hết những ngày đang sống. Bay. Tóc ngắn. Rối tung. Nụ cười hiếm hoi. Bật nở.

-Sợ không?

-Sợ gì?

-Tốc độ!

-Không!

-Còn vụ ban nãy?

-Không!

-Bị người lớn ****?

-Không!

-Đi chơi không?

-Có

Vũ Huy quay khẽ quay đầu lại phía sau, liếc nhìn cô bạn hay ho mà cậu vừa mới phát hiện được!

-Like this. Con gái phải thế!

Cười tỏa nắng. Và vít gas.

Lắc mạnh đầu. Mớ tóc xoăn rối bay trong gió. Rất đáng yêu

Dương mỉm cười quan sát từng động tác của cậu bạn mới quen. Thích thú. Cô bỏ tay khỏi bao quần, chầm chậm chạm khẽ vào thắt lưng Huy. Hơi ấm từ cơ thể hắn hình như len theo hai lớp áo ,khẽ chạm đến bàn tay Dương. Những đụng chạm đầu tiên khiến trái tim vốn chai lạnh của Thụy Dương khẽ rung lên.

Con ngõ nhỏ và ngóc ngách. Dương không biết chính xác mình đang ở đâu nữa. Mang tiếng ở Hà Nội nhưng cô hầu như biết rất ít về nơi đây. Không lượn lờ sau giờ học. Không phượt đêm như các bạn trẻ trâu bây giờ. Không bạn bè. Với cô, cuộc sống chỉ một hành trình từ trường về nhà và nhà về trường. Cô cho những cuộc la cà, quán xá mà Nhã Thư gọi là “khám phá ẩm thực” là những trò trẻ con, vớ vẩn, mất thời gian, Dù thật ra thời gian rảnh rỗi của Dương chỉ dành để cho một việc: Ngủ