Đình Hạ bật cười chua chát, nghĩ rằng người đàn ông này thật sự bị điên rồi! Lúc trước bởi vì ông nội bệnh nặng không thể qua khỏi, cha mẹ bắt ép nên Mạc Tử Quân mới cưới cô làm vợ hờ.

Bây giờ đã thoát khỏi cô, sao hắn còn tìm cách dây dưa trở lại?

“Trên đời không thiếu phụ nữ cho Mạc tổng lựa chọn, anh hà cớ gì phải tìm vợ cũ làm tình nhân cho mình?” Cô mỉa mai hắn.

Mạc Tử Quân nhún nhẹ vai, từ nãy đến giờ ánh mắt nhìn Đình Hạ vẫn rất hững hờ.

Hắn vòng ra sau lưng, dùng đầu ngón tay đùa bỡn mấy lọn tóc ướt, rồi lại tựa cằm lên vai cô, cất lời:

“Biết làm sao đây? Tự nhiên tôi lại có hứng thú với cô mất rồi.”

“Cho cô hai sự lựa chọn.

Một là đi theo tôi, hai là ở lại đây, mỗi tối rót rượu phục vụ những tên đàn ông khác.”

Mạc Tử Quân hừ nhẹ một tiếng, cầm theo tờ giấy ghi nợ, xoay người rời đi.

Đình Hạ khó nhọc bước theo hắn, không tình nguyện nhưng không thể phản kháng.

Có lúc cô nghĩ mình đã quên đi sạch sẽ những thứ liên quan đến người đàn ông đó rồi, ai ngờ ông trời thích trêu đùa lòng người, lại lần nữa để cô vướng vào hắn.

Đình Hạ ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng, ở hàng ghế trống phía sau.

Suốt đoạn đường đi, cô luôn nhìn ra ngoài cửa kính, một chút cũng không để ý đến Mạc Tử Quân.

Hắn đưa cô đến một căn hộ cao cấp, vừa hay có thể đánh tan lo lắng trong lòng Đình Hạ.

Ban đầu cô cứ nghĩ Mạc Tử Quân sẽ đưa mình về dinh thự của Mạc gia, đến lúc đó cô không biết làm sao để đối mặt với cha mẹ hắn nữa.

“Sau này cô phải sống ở đây, chịu sự kiểm soát của tôi, cho đến khi nào thỏa thuận tình nhân kết thúc thì mới được phép rời đi.”

Đình Hạ hơi nhíu mày, câu nói này mang hàm ý gì?

“Thời hạn đến khi nào?” Cô bình tĩnh hỏi lại hắn.

“Một đêm mười triệu! Thời hạn thì phải phụ thuộc vào cô rồi.” Mạc Tử Quân tùy ý đùa nghịch mấy con lắc Newton để bàn.

Đình Hạ cẩn thận suy nghĩ, cảm giác khí lạnh tràn lên sống lưng.

Một đêm mười triệu, nếu tính sơ xài một chút, ít nhất cô phải cần đến hai tháng để thoát khỏi hắn.

Còn chưa kể trong khoảng thời gian này, Đình Hạ phải răm rắp nghe theo lời người đàn ông đó.

Chẳng phải chỉ muốn dùng cô để thỏa mãn nhu cầu của hắn thôi sao? Giữ cô ở lại đây để làm gì?

“Mạc tổng, tôi muốn được tự do.

Mỗi buổi tối tôi đều có thể đến phục vụ anh, nên không cần thiết phải sống ở đây.” Cô rành mạch đáp lại.

Mạc Tử Quân vươn người về phía trước, bàn tay bóp nhẹ đỉnh cằm của Đình Hạ, nụ cười mê hồn mang theo sự khiêu khích:

“Cô vẫn chưa hiểu sao? Cho đến khi trả hết số nợ kia thì cô chính là nô lệ của Mạc Tử Quân này.”

Ngón tay hắn quệt ngang gò má hồng, Đình Hạ lấy hết can đảm, gạt mạnh ra.

Con người cô rất mâu thuẫn, nửa không dám chống đối Mạc Tử Quân, nửa lại muốn vùng vẫy, dứt khoát khỏi hắn.

Cô cắn nhẹ đầu môi dưới, liều lĩnh nói:

“Anh là đang muốn giam giữ người trái phép?”

“Cứ cho là vậy đi, thì thế nào?” Hắn cao giọng thách thức.

Mạc Tử Quân biết Đình Hạ rất thương gia đình, cho nên cô sẽ sợ người khác vì món nợ kia mà gây khó dễ đến em trai mình.

Hiểu rõ tâm lý người phụ nữ này, nên hắn mới dễ dàng đàn áp cô như vậy.

Thấy cô không đáp lại, hắn tiếp tục nói:

“Cửa không khóa, tôi cũng không lấy dây thừng trói chân tay cô lại, muốn đi thì đi.”

“Nhưng nếu khoản nợ kia chưa trả xong, tôi không đảm bảo đám người kia để em trai cô yên ổn đâu.” Mạc Tử Quân bắt đầu uy hiếp.

Đến cuối cùng đã đánh gục ý chí đấu tranh của Đình Hạ.

Cô như bị ai đó rút cạn tinh thần, ngồi ngẩn người dựa lưng vào ghế sofa.

Trên người vẫn còn mặc nguyên áo choàng tắm ở khách sạn, cô chẳng buồn quan tâm đến nữa.

Mạc Tử Quân đứng dậy, gọi nhanh một cuộc điện thoại.

Chưa đầy nửa tiếng sau, đã có người ở ngoài nhấn chuông cửa.

Lâm Uyên nghe theo lời dặn của hắn, đặt hai phần cơm trưa mang đến.

Mạc Tử Quân còn bảo cô ta tìm một bộ quần áo dành cho phụ nữ, thật khiến Lâm Uyển thêm tò mò.

Giây phút nhìn thấy Đình Hạ, cô ta rơi vào trạng thái bất động, biểu cảm kinh ngạc thể hiện rõ trên gương mặt.

Mạc Tử Quân nhắc nhẹ, cô ta mới hoàn hồn.

“Xin chào cô Đình! Lâu rồi mới gặp lại.” Lâm Uyển chủ động chào hỏi.

Đình Hạ khẽ gật đầu, nhưng không đáp lời.

Mạc Tử Quân bảo người phụ nữ kia đặt đồ xuống, rồi mời về.

Đứng ngoài hành lang khuất sau cánh cửa, Lâm Uyển nghiến răng kèn kẹt.

Ba năm qua không có mặt của Đình Hạ, cô ta cố gắng tiếp cận Mạc Tử Quân nhưng vẫn bị hắn ngó lơ.

Mặc dù không có tiến triển gì, nhưng sự xuất hiện đột ngột của cô gái nhỏ vẫn đe dọa đến mộng tưởng trở thành thiếu phu nhân nhà họ Mạc của cô ta rất nhiều.

“Đình Hạ khốn khiếp, cô còn quay về để làm gì?” Cô ta dậm mạnh chân xuống sàn lát đá, bực tức rời đi.

Mạc Tử Quân lấy bộ quần áo trong túi giấy, ném sang phía Đình Hạ, còn không quên dè bỉu:

“Thích mặc như vậy là muốn lập tức lên giường cùng tôi sao?”

Cô bỏ ngoài tai lời hắn nói, đi vào nhà tắm.

Đình Hạ đứng mãi một lúc ở trong đó mới chịu ra.

Nhìn người đàn ông kia đang ăn cơm trưa, bụng cô kêu réo sùng sục.

Hắn đẩy hộp cơm sang phía cô, hời hợt nói:

“Nếu không muốn chết đói thì ăn đi.”.