Trì Trọng Lâu cũng không biết mình bơi đi bao xa, hai chân tê dại, bờ biển vẫn như cũ thấy mơ hồ.

Bầu trời đỏ tươi từ từ chuyển thành màu đen như mực, ngay sau đó mưa lớn rào rào rơi xuống mặt biển, làm y hầu như không mở mắt ra được.

Thức ăn trong dạ dày từ lâu đã hao hết, toàn thân ngâm trong nước biển, càng lạnh đến mức khó có thể chịu được. Khớp hàm run lập cập, không còn sức mà bơi, chỉ có thể theo bản năng nắm chặt tấm ván gỗ, đem mình giao cho biển rộng đang gầm thét…
Một luồng ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt Trì Trọng Lâu, y rốt cuộc cố gắng mở ra hai mắt. Thân thể vẫn còn bập bềnh ở trong nước biển.

Cơn bão kinh người đêm qua thế mà không còn tung tích, bầu trời trong vắt xanh thẳm giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, ngoài khơi cũng khôi hục vẻ ôn hòa, sóng khẽ dao động.

Trì Trọng Lâu hơi cử động xương ngón tay, từ giữa đôi môi tái nhợt khẽ phun ra một tiếng thở dài.

Y cuối cùng cũng thoát khỏi cơn Long thần phong, nhưng không biết Nhạc Trảm Tiêu hiện tại như thế nào? Cho dù đám người kia bỏ mạng trên biển, trên chân Nhạc Trảm Tiêu còn mang theo xiềng xích, lỡ như rơi xuống biển, khó còn đường sống.

Chỉ hi vọng Nhạc Trảm Tiêu có thể hóa nguy thành an, bình yên vượt qua một kiếp này.

Toàn thân giường như cùng nước biển hòa vào, Trì Trọng Lâu cố gắng hết sức buông lỏng tứ chi, gặp sao hay vậy.

Nhìn mặt trời một chút, y hiện tại theo dòng hải lưu trôi nổi về phía tây, bóng dáng bờ biển so với hôm qua thấy rõ ràng hơn rất nhiều, bấy nhiêu cũng khiến lòng y thấy thoải mái.

Trôi được một đoạn, trong tầm mắt y đột nhiên xuất hiện một mặt cánh buồm, vẫn đang từ từ tiến lại phía y.

Trì Trọng Lâu tận lực mở to hai mắt, thấy rõ ràng đó là một chiếc thuyền đánh cá, y loáng thoáng có thể thấy mấy người trên thuyền đang quăng lưới.

Y vui mừng quá đỗi, dùng tất cả khí lực còn sống kêu vài tiếng cứu mạng.

Tiếng kêu cứu thuận gió bay đi, người trên thuyền đánh cá nghe được, đem thuyền rẽ tới gần Trì Trọng Lâu.

Trì Trọng Lâu kích động vạn phần, vừa xoay mình lại nghe thấy người đánh cá trên thuyền kêu lên sợ hãi, còn liều mạng khua cánh tay, ra dấu cho y.

Trì Trọng Lâu ở trong nước biển ngâm cả đêm, vừa đói vừa rét, thính giác cũng kém rất nhiều, trong chốc lát không nghe ra mấy người kia hô cái gì, y miễn cưỡng quay cái cổ cứng ngắc, nhìn theo hướng ngón tay mấy người kia.

Một mảnh vây lưng cực lớn lộ ra trên mặt biển, mang theo một đạo bạch tuyến cuộn sóng, nhanh chóng vọt hướng Trì Trọng Lâu.

Chỉ riêng kia thôi đã là vây lưng, Trì Trọng Lâu liền tưởng tượng ra con cá này khẳng định hình thể khổng lồ.

Lúc này thuyền đánh cá lái tới gần, y cuối cùng cũng nghe rõ những người đó hô to:

“Cá mập!”

Trì Trọng Lâu rùng mình một cái, nhớ đến buồm đen trên thuyền hải tặc kia có vẽ hồng sa nhỏ máu, không nhịn được cả người nổi da gà.

“Coi chừng!”

Người trên thuyền đánh cá kinh hãi hô to, co hai hán tử đã lấy cái xiên, phi về phía cá mập.

Trì Trọng Lâu mới vừa bơi hai cái, bên bắp chân trái liền truyền tới đau đớn mạnh mẽ, sắc bén đến tận xương, đã bị thứ gì cắn trúng.

Máu loãng lập tức đem nước biển xung quanh y nhuộm thành một mảnh huyết hồng.

Hai mắt y chuyển thành màu đen, chỉ cảm thấy thân thể nặng nề bị kéo xuống, xuyên qua nước biển bị máu nhuộm đỏ, y loáng thoáng thấy được chân mình bị một con cá trắng thật lớn cắn ở trong miệng.

Máu toàn thân nháy mắt đông lại.

Lần này, chỉ sợ rằng y lại vùi thân nơi bụng cá, hồn tận biển khơi.

Đang lúc một tia sống chết, khuôn mặt người thân đều hiện lên trong đầu y, luân phiên chớp lên, giống như đèn kéo quân vụt qua liên tục.

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại, chính là dung nhan tuấn mỹ của Ân Nhược Nhàn, hai mắt phong lưu nhìn quanh, rồi ngưng mắt nhìn y, tình ý chân thành…

Y chung quy, không quên được bản thân mình đời này động tâm với một người…

Chỗ chân đau nhức kịch liệt nghìn lần vạn lần chợt nảy lên trái tim, hết thảy toàn bộ che giấu tích lại, sâu đậm đến bây giờ, đau đớn cùng cái chết trước mặt hoàn toàn nảy sinh.

Y há mồm, muốn thỏa sức hô to, khóc lớn, nhưng nước biển nháy mắt tràn vào trong miệng, đắng chát, đem tất cả thanh âm của y chặn lại bởi một cỗ máu loãng tanh đậm dâng lên, khiến y không thể thấy bất kì cái gì trong nước.

Chân của y, có lẽ bị cắn đứt hoàn toàn rồi…

Trì Trọng Lâu thậm chí đã không cảm giác được thân thể đau đớn, ở trong nước biển huyết hồng vô tận khép lại mi mắt.
“Tỉnh…”

“Mau bưng canh nóng đến đây…”

Trước một câu sau một câu, tiếng người trên đỉnh đầu ong ong, Trì Trọng Lâu mờ mịt mở ra hai mắt.

Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng chói mắt, vài khuôn mặt vây ở xung quanh y, một người trong số đó tự chỉ vào mũi mình, khẩn trương nói:

“Công tử, ngài còn nhớ rõ tiểu nhân không?”

Y vẫn còn sống?

Trì Trọng Lâu cắn đầu lưỡi mình, rất đau, lại giật giật chân trái, bắp chân một hồi đau nhức như xát muối, nói cho y biết chân trái cũng không bị cá mập cắn mất.

Y chậm rãi bình tâm lại, nhìn vẻ mặt vui mừng của nam nhân.

Nam tử gầy gò chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt nhưng lại có chút quen thuộc. Trì Trọng Lâu suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ lại nam tử này khi trước ở thành Vĩnh Tắc cướp mất ngọc bội của mình.

“Là ngươi a…’’

Y giãy giụa muốn ngồi dậy, nam tử kia vội vàng dìu y dựa vào cột trụ bên giường, vui vẻ nói:

“Công tử ngươi còn nhớ! Tiểu nhân kêu Phạm Tứ Ngưu, lần trước nhờ có công tử thả ta một con đường sống, còn đem ngọc bội tặng cho ta. Tiểu nhân nghĩ thầm bản thân từ nay về sau, nói cái gì cũng không thể lại trộm cắp hại người, liền lấy tiền bán ngọc bội về quê, mua con thuyền đánh cá cùng mấy người cùng quê đánh cá sống tạm. Lúc rời bến, không nghĩ tới lại cứu được công tử…”

Phạm Tứ Ngưu một hơi nói xong, Trì Trọng Lâu nghe đến choáng váng, bên cạnh một bà lão đầu lấm tấm bạc ngắt lời Phạm Tứ Ngưu:

“Công từ vừa mới tỉnh, ngươi đừng nhiều lời như vậy làm phiền công tử.”

Bà lão oán trách, rồi hướng Trì Trọng Lâu nói:

“Ta có năm nhi tử, bốn người đã không còn ở nhân thế, chỉ còn ta với Tứ Ngưu sống nương tựa lẫn nhau, năm ngoái cả nhà nghèo đói, Tứ Ngưu gạt ta với vợ nó một mình chạy đến kinh thành, nếu như biết nó là thứ trộm cướp, ta dù có cắt chân nó cũng không muốn nó làm chuyện thất đức.”

Bà lão nói đến tức giận, run rẩy định giơ lên quải trượng đánh Tứ Ngưu. Phạm Tứ Ngưu nào dám đánh trả, trái lại cầm trượng, cười làm lành nói:

“Nương, Tứ Ngưu cũng không giám nữa, người đừng tức giận động đến thân thể.”

“Đúng vậy, nương, Tứ Ngưu hắn biết sai rồi.”

Một phụ nhân ba mươi bưng chén canh nóng đi vào nhà, phía sau là một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy.

Phạm Tứ Ngưu từ tay phụ nhân nhận lấy chén canh, đưa cho Trì Trọng Lâu nói:

“Công tử, nếm thử tay nghề của mẹ ta. Đây là xương heo, để bồi bổ xương cốt.”

Lại quay đầu nói với thiếu nữ kia:

“Quần áo công tử làm xong chưa?”

Thiếu nữ kia hé ra khuôn mặt trái xoan, tuy không phải mỹ nhân xuất chúng, nhưng lại thanh tú, đang đưa tay đem bộ quần áo đặt bên đầu giường.

Là vải bông mỏng bình thường, nhưng chất vải lại rất mới.

Phạm Tứ Ngưu xoa xoa tay, ngượng ngùng nói:

“Y phục công tử ngày đó đều bị cá mập cắn nát vụn, ta phải lên trấn trên mua chút vải bố, để Xuân Thủy giúp công tử may gấp bộ y phục này. Địa phương nhỏ cũng không có vải vóc thượng đẳng, chỉ có thể ủy khuất công tử.”

Trì Trọng Lâu nghe xong, nhìn lại lão bà tóc bạc, còn có mấy thằng nhóc choai choai bên giường, đứa nhỏ nhất có lẽ chỉ khoảng ba bốn tuổi, còn kéo theo nước mũi. Quả thật là trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi.

Y không khỏi xúc động mấy người thiện lương này, lúc đầu cho đi miếng ngọc bội, hơn phân nửa là không muốn giữa lại vật kia, thấy vật lại nhớ người, để cho bản thân khỏi thêm đa cảm, kết quả lại các thực giúp được cả nhà Phạm Tứ Ngưu. Mà chính mình từ miệng có thể sống sót, cũng đều là Phạm Tứ Ngưu cứu giúp.

Tất cả, giống như trong chốn u minh đã sớm có sắp xếp.

Ân Nhược Nhàn? Có hay không cũng là trời xanh cho y tình kiếp?

Y hít sâu, đè xuống chua xót trong ngực, đối Xuân Thủy gật đầu, giọng khàn khàn nói:

“Đã phiền Phạm cô nương thay ta may y phục..”

Phạm Tứ Ngưu cười nói:

“Công tử hiểu lầm, Xuân Thủy là nữ nhi đại ca ta, bởi vì huynh tẩu mất sớm, ta liền mang Xuân Thủy về làm con nuôi.”

Nàng chờ Trì Trọng Lâu uống xong bát canh, nhận lấy, vội vàng mang thấy đứa nhỏ kia chạy ra khỏi phòng:

“Đều ra ngoài sân chơi đi, để công tử nghỉ ngơi thật tốt.”

Phạm Tứ Ngưu cũng nâng bà lão ra ngoài, trước cứ để Trì Trọng Lâu ở nơi này an tâm dưỡng thương.

Mọi người đi khỏi, Trì Trọng Lâu xốc lên chăn mỏng, nhìn vết thương ở chân.

Trên bắp chân băng bó vải xô thật dầy, chỗ vết thương cũng bị máu oãng rỉ ra in lại.

Y nhịn đau cởi ra băng gạc, lộ ra chân nhỏ chính y cũng không dám nhìn.

Bắp chân nhỏ bị xé rách thành một mảng lớn, ngay cả xương bên trong đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Thương thế dù tốt hơn, chỉ sợ vẫn lưu lại dấu vết. Bất quá, tứ chi vẫn còn hoàn hảo, y đã may mắn lắm rồi.

Trì Trọng Lâu xé vụn băng gạc ngửi vị thuốc một cái, đều là dược thảo cầm máu bình thường. Nghĩ đến làng chài này cũng không có đại phu nào tài giỏi, không thể đem miệng vết thương xử lý thỏa đáng, phải dựa vào những thảo dược này mà đắp lên, một năm rưỡi cũng không thể nào sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

Y chậm rãi tháo băng gạc ở bắp chân ra, đề cao giọng nói kêu vài tiếng:

“Tứ Ngưu ca!”

Phạm Tứ Ngưu vội vã chạy vào nhà, Trì Trọng Lâu yêu cầu hắn chuẩn bị mấy cây châm, một đoạn ruột dê mỏng, một cây đèn dầu, một con dao nhỏ sắc bén, rượu trắng, băng gạc sạch sẽ, cuối cùng là một bát lớn nước nóng.

Phạm Tứ Ngưu không hiểu Trì Trọng Lâu muốn mấy thứ này làm gì, nhưng vẫn thoải mái chạy đi thu xếp. Trì Trọng Lâu dặn dò xong, đã mệt mỏi ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng lại không thể không lên tinh thần, chờ mây thứ kia được mang tới.

Ngoại trừ chó mèo súc vật, y còn chưa động tới tay chân thuật  lên người sống, chỉ mong lúc mình khâu vết thương sẽ không đau đến mức ngất đi.
Chậm rãi đem chân trái thả xuống đất, lại thả đùi phải, Trì Trọng Lâu từ tốn đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài tiểu viện rơi xuống tầng tầng lá cây, ý thu nồng đậm.

Vài đứa nhỏ của Phạm Tứ Ngưu hỉ hả chơi trốn tìm, hắn thì ngồi ở dưới tàng cây làm ngựa gỗ cho đám trẻ, thấy Trì Trọng Lâu ra khỏi phòng, cười nói:

“Trì công tử, ngày hôm nay ngươi bước đi so với hôm qua vững hơn a!”

“Qua vài ngày nữa, hẳn là hoàn toàn khôi phục.”

Trì Trọng Lâu ôn hòa cười cười.

Ngày đó rơi xuống biển, đã qua vài tháng. Chịu đựng qua cái nóng mùa hè ác liệt nhất, chỗ bắp chân khâu lại không hề lưu mủ nhiễm trùng, dần dần tạo ra cơ mới, gần đây đã có thể đi lại bình thường.

Thuốc trị thương, đều do y kê đơn, để Phạm Tứ Ngưu lên hiệu thuốc trên trấn nhỏ bốc về sắc.

Làng chài này gọi Phạm gia thôn, nhà ở đây chỉ có năm sáu chục hộ, nhà ai có động tĩnh gì, rất nhanh sẽ truyền khắp làng. Toàn gia Phạm Tứ Ngưu ở cùng mùi thuốc, không đến vài ngày, người của Phạm gia thôn đều biết, thanh niên bị bệnh đang ở tỏng nhà Phạm Tứ Ngưu hóa ra là một đại phu.

Mấy tháng qua, thỉnh thoảng có mấy người tới cầu y . Trì Trọng Lâu hiển nhiên hết lòng trị liệu không lấy một xu, chữ cho khỏi mấy người dân bị bệnh nặng, danh tiếng y vang xa, cuối cùng truyền đến trên phụ cận trấn nhỏ.

Không ít người ngưỡng mộ tiếng tăm mà đến đây, Trì Trọng Lâu nghĩ tầm mình ở tỏng nhà Phạm Tứ Ngưu mấy tháng, cũng không thể lúc nào cũng ăn không ở chùa, liền hướng mấy người khám bệnh giàu có thu tiền xem bệnh, giúp Phạm Tứ Ngưu kiếm sống. Lúc đầu Phạm Tứ Ngưu nói cái gì cũng không chịu nhận, cuối cùng không lay chuyển Trì Trọng Lâu mà đồng ý, cả nhà già trẻ tự nhiên đối với Trì Trọng Lâu càng thêm cảm kích.

Trì Trọng Lâu trong lúc dưỡng thương cũng từng cùng Phạm Tứ Ngưu và thôn dân ở cạnh biểm tìm kiếm tung tích Nhạc Trảm Tiêu, nhưng lại hoàn toàn không có thu hoạch.

Y cũng biết nếu như Nhạc Trảm Tiêu thật sự tại nơi cơn lốc Long thần vùi thân nơi biển rộng, khả năng dạt đến bờ biển cũng không lớn.

Nhưng nếu không tìm thấy thi thể, y liền vui vẻ an ủi Nhạc Trảm Tiêu nhất định tránh được kiếp nạn.

Ở miệng cá mập tìm được đường sống tỏng chỗ chết, y càng cảm thấy sinh mệnh đáng quý, cũng nhìn thấu rất nhiều điều, oán hận đối với Ân Nhược Nhàn cũng từ từ phai nhạt, rất lâu cũng không nhớ đến Ân Nhược Nhàn, thi thoảng tâm niệm vừa động, cũng sẽ là giống như vết bụi khẽ lướt qua minh kính , bóng dáng không hề lưu lại.

Nhân sinh vốn dĩ ngắn lại bi ai thống khổ, hồng trần sắc hương sẽ thành hư không, y cần gì cứ phải cố chấp những chuyện đã qua, vô cớ lại tăng thêm cho mình đau đớn?

Y hiện tại, thầm nghĩ chờ cho vết thương ở chân khỏi hẳn, tìm cách quay về Xích Ly, cùng người nhà đoàn tụ.
Nhưng không lâu sau, Trì Trọng Lâu đã bị tin tức Phạm Tứ Ngưu nghe được khi ở trên trấn thu mua tạp hóa sợ ngây người:

“Nghe nói nữ hoàng Xích Ly cuối hè liền chết, bây giờ Tứ điện hạ làm hoàng đế, hơn nữa ở phương bắc hoàng đế Huyền Long dẫn theo ba mươi vạn đại quân ngự giá thân chinh tiến đáng Xích Ly, nói là đang nhanh chóng đi đến đô thành Xích Ly – Phong Hoa phủ.”

Trì Trọng Lâu đang giã thảo dược, hợt nghe thấy, đầu óc liền trống rỗng, thình lình đưa tay nắm lấy tay Phạm Tứ Ngưu nói:

“Nữ hoàng chết như thế nào? Ngươi nói rõ ràng.”

Phạm Tứ Ngưu chưa từng thấy qua Trì Trọng Lâu thất thố như vậy, không khỏi sợ hết hồn, úp úp mở mở:

“Ta ở trên trấn nhỏ, cũng chỉ nghe thương nhân buôn muối tị nạn trốn khỏi Xích Ly nói như thế. Còn chết như thế nào, cũng không biết. A, Trì công tử, vẻ mặt ngươi kém quá, không thoải mái sao?”

Trì Trọng Lâu chậm rãi buông khỏi người Phạm Tứ Ngưu, chán nản ngồi trở lại trên ghế.

Thân thể hoàng mẫu từ trước đến nay luôn khỏe mạnh, ít nhất cũng có thể sống đến tám mươi tuổi, làm sao có thể nói đi là đi?  Y ngây người, tự nói một mình:

“Ba mươi vạn đại quân Huyền Long, Xích Ly cho dù có vũ khí, cũng sợ rằng không chống đỡ được a!”

Lúc y ở Xích Ly, dĩ nhiên không quan tâm hỏi đến chính sự, nhưng đối với quân đội tinh nhuệ của Huyền Long dũng mãnh thiện chiến cũng nghe qua nhiều.

Phạm Tứ Ngưu từ đầu đến cuối luôn cho rằng Trì Trọng Lâu cũng là người Câu Bình, thỏa dài nói:

“Trì công tử, ngươi cũng đừng thay Xích Ly quan tâm. Câu Bình chúng ta bây giờ đều rất loạn. Năm nay thời tiết khác thường, lương thực cả nước thiếu thu, nơi này là ven biển, mọi người kiếm ăn cũng không tồi chứ trong thành nghe nói đều đã dấy lên nạn đói, còn có số ít quân đội cũng theo dân đói bạo động, ngay cả đô thành Vĩnh Tắc cũng có người gây sự. Hôm nay đám người ở trấn trên vẫn đnag thương lượng này, nếu như Câu Bình nổi lên bạo loạn, đoàn người nêntrốn đến nơi nào giữ mạng.”

Toàn bộ tâm tư Trì Trọng Lâu đều đã bay đến Xích Ly.

Mười hai vạn phần đã muốn bay về cố quốc nhìn kết cục, nhưng ý niệm này mới vừa nhuốm, lại bị y mạnh mẽ ép xuống.

Nếu như tin tức Phạm Tứ Ngưu nghe không sai, thì biên giới Xích Ly đã khói lửa nghìn dặm. Y chỉ sợ còn chưa trở lại Phong Hoa phủ mình đã chết dưới móng sắt đại quân Huyền Long.

Lẽ nào đời này, y thực sự vô vọng trở về nước…
Đô thành Vĩnh Tắc, đêm tối không trăng không sao, giống như bị hắc ám che lại, đem hết thảy mọi thứ nhốt lại bên trong. Vô số bó đuốc, dày đặc như huỳnh hỏa  phân bố khắp vùng ngoại ô, đem đô thành vây lại.

Trong hoàng cung thị vệ đi tuần,  bầu không khí so với trước đây càng thêm ngặt.

Bốn phía tẩm cung Câu Bình Hoàng đứng đầy binh lính tướng sĩ, ánh lửa hắt lên mặt mọi người, đều trang nghiêm không gì sánh được.

Khói Long tiên hương thơm ngào ngạt, ở trong tẩm cung lượn lờ quanh quẩn.

Ân Nhược Nhàn ngồi trên ghế tử đàn, nhìn hoàng đế Ân Thường Hoa vẻ mặt tuấn tú tái nhợt nằm bên giường.

“Nội tình phản quân, ngươi đã điều tra xong chưa?”

Ân Trường Hoa từ từ ngồi dậy, dựa vào đệm gấm đằng sau, hỏi xong câu này, lại thở dốc một hồi, rõ ràng đã dùng rất nhiều khí lực.

Nụ cười luôn luôn lười biếng của Ân Nhược Nhàn giờ cũng không thấy được, hắn trầm giọng nói:

“Bá chủ trên biển Chu Thiên dọc đường tụ tập lại dân đói ở các châu phủ và tướng sĩ gây sự, giờ này ngoài thành, có khoảng bảy tám vạn người; còn có phản quân cũng hướng về phía Vĩnh Tắc rồi. Chỉ dựa bào binh lực bên trong thành, e rằng…”

Hắn lắc đầu, Ân Trường Hoa cũng hiểu được, khó khăn nói:

“Tặc tử Chu Thiên, cư nhiên có thể dẫn đầu đám ô hợp một đường công thành đoạt đất, đánh tới Vĩnh Tắc, cũng xem như có năng lực. Trước kia thất lộ thủy quân vây quét Chu Thiên, phá hủy sào huyệt, đáng tiếc thất bại trong gang tấc, không thể giết chết hắn, khụ, nguồn tai họa chưa trừ giệt, hiện tại quả nhiên gây thành họa lớn. Hai mắt Trảm Tiêu, rốt cục uổng phí y bị độc mù.”

“Hoàng huynh, ngươi còn nhớ thương nghịch thần Trảm Tiêu làm gì?”

Ân Nhược Nhàn không đồng ý nhìn vị huynh trưởng khác mẹ kia:

“Nhạc Trảm Tiêu đánh ngươi ba chưởng, hại ngươi đến tận hôm nay bị thương còn chưa khỏi. Ngươi chưa hạ lệnh tróc nã y thì thôi, còn đối y nhớ mãi không quên, cũng quá ngu ngốc.”

Nói đến việc này, hắn liền chứa một bụng khí.

Vốn định muốn Ân Trường Hoa hạ lệnh toàn bộ Câu Bình truy bắt Nhạc Trảm Tiêu và Trì Trọng Lâu, Ân Trường Hoa lại mặc cho hắn nói đến rách môi, cũng không nguyện hạ chỉ, trái lại còn ép hắn không được tìm Nhạc Trảm Tiêu gây phiền phức. Ân Nhược Nhàn đành phải phái thủ hạ thân tín âm thầm dò hỏi tin tức Trì Trọng Lâu hai người, nhưng đến tận bây giờ vẫn không có kết quả.

Ân Trường Hoa nghe hắn nói năng lỗ mãng, trái lại cũng không động khí, chỉ khẽ thở dài một tiếng, nói:

“Chờ ngươi thật lòng thích một người, dĩ nhiên sẽ u mê. Hiện tại giải thích với ngươi, ngươi cũng không hiểu.”

Trong lòng Ân Nhược Nhàn tràn đầy tư vị cửa người mắc lỗi:

“Hoàng huynh, ngươi cũng quá coi thường ta. Người trong phủ ta so với ngươi còn nhiều hơn.”

Ân Trường Hoa cười cười, không muốn tiếp tục đề tài này, khoát tay lại, con mắt tập trung nhìn Ân Nhược Nhàn, nói:

“Chu Thiên không lâu nữa sẽ công thành. Mấy võ tướng trong triều đều ở các châu trấn đàn áp phản loạn, chưa chắc có thể đúng lúc chạy về nghĩ cách cứu viện. An nguy Vĩnh Tắc cùng dòng họ Ân gia, chỉ có thể dựa vào ngươi cùng tướng sĩ bên trong thành đồng lòng lui địch.”

“Hoàng huynh ngươi cứ am tâm dưỡng thương, ta ngày mai liền đi doanh trại  bố trí kế sách ngăn địch.”

Ân Nhược Nhàn cười cười sờ lệnh bài chịm ưng đeo bên hông:

“Ta cũng không tin, hai vạn quân đội Vĩnh Tắc tinh tráng này không đấu lại đám dân đói giặc cỏ…”

Nụ cười tự tin chợt cứng ngắc, hắn không thể tin kéo tấm bảng gỗ lên, để dưới đèn nhìn, vừa nhìn, sắc mặt bỗng nhiên xám lại. Hình dạng cùng tấm bảng gỗ giống nhau như đúc, văn tự kim thiếc ở mặt trên điêu khắc gồ ghề nhưng vẫn có chút bất đồng. Lệnh bài của hắn, bị người đánh tráo từ khi nào?

“Làm sao vậy?”

Phát hiện vẻ mặt Ân Nhược Nhàn thay đổi, Ân Trường Hoa cũng biết đại sự không ổn.

Ân Nhược Nhàn đang nhanh chóng nghĩ xem người bên cạnh hắn ai là khả nghi nhất, bên ngoài tẩm cung một trận rối ren, một tên đầu lĩnh thị vệ không để ý cấp bậc lễ nghĩa xông thẳng tới, quỳ xuống đất lo lắng nói:

“Khởi bẩn hoàng thượng, phản quân đã tiến vào thanh Vĩnh Tắc!”

“Nói bậy! Phản quân làm sao có thể nhanh như vậy công phá cửa thành?”

Ân Nhược Nhàn đứng lên quát lớn.

Đầu lĩnh kia giờ mới lưu ý Ân Nhược Nhàn cũng ở đây, biểu hiện trên mặt lập tức cổ quái, ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.

“Nói đi.”

Ánh mắt Ân Trường Hoa lóe lên. Hắn tướng mạo tuấn tú, nhìn như ôn văn nho nhã, lúc trầm mặt xuống lại có cảm giác tăm tối.

Người nọ rung mình một cái, bất chấp nói:

“Trinh thám nói, xác thực là Kha tướng quân  dẫn đầu trú quân , tự mình mở cửa, để phản quân vào thành. Nói, nói là Nhược Nhàn hoàng tử hạ lệnh, muốn giúp đỡ chính phái, thay mặt hoàng thượng, hiện tại đang dẫn phản quân tới gần hoàng cung.”

Sắc mặt hai huynh đệ Ân thị, chốc lát liền tái mét một mảnh.

Lão hoàng đế Câu Bình chỉ vẻn vẹn có hai người con, truyền ngôi cho con vợ thứ là thái tử Ân Trường Hoa, nhưng lại đem lệnh bài hình ưng điều quân hai vạn trú quân Vĩnh Tắc ban cho con trai trưởng Ân Nhược Nhàn, phòng về sau nếu Ân Trường Hoa đối với đệ đệ có khả năng uy hiếp ngôi vị hạ độc thủ còn có thể đáp trả.

Ân Trường Hoa lại sâu sắc biết được đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình chỉ thích thah sắc khuyển mã, xưa nay không ham ngôi vị, dù cho Ân Nhược Nhàn không có hai vạn trú quân hậu thẫn, Ân Trường Hoa cũng không muốn diệt trừ Ân Nhược Nhàn. Mà lúc này, lại có kẻ mượn danh Ân Nhược Nhàn phạm thượng tác loạn.

“Hoàng huynh, ngươi biết ta tuyệt đối không có tâm tư này. Nhất định là lấy cắp lệnh bài làm mưa làm gió!”

Ân Nhược Nhàn không kiềm nổi phẫn nộ, hung hăng bóp nát lệnh bài, quay đầu dứt khoát nói:

“Hoàng huynh, ngươi mang theo ngọc tỷ truyền quốc rời khỏi Vĩnh Tắc đi. Ở đây để ta chống đỡ.”

Ân Trường Hoa ngưng mắt nhìn Ân Nhược Nhàn trong chốc lát, rốt cuộc gật đầu, nói:

“Được rồi! Nhớ kĩ không nên liều mạng, không cầm cự được liền hàng. Chờ ta triệu tập tướng sĩ trung tâm, nhất định sẽ quay về Vĩnh Tắc cứu ngươi.”

Mười mấy người bảo vệ Ân Trường Hoa, che chở hắn từ mật đạo trong tẩm cung nhanh chóng chạy trốn. Ân Nhược Nhàn quay đầu nhìn lại, đột nhiên rút đao bên hông tên đầu lĩnh, sắc bén lướt qua đã cắt đứt yết hầu người nọ.

Người nọ chết không nhắm mắt, cổ họng ‘khanh khách’ rung động, máu tươi tuôn trào, ngửa mặt lên trời ngã xuống. Ân Nhược Nhàn lại càng không dừng tay, đem quần áo cởi hết ra, từ tủ quần áo lấy ra y phục Ân Trường Hoa mặc vào thi thể.

Lại huơ đao lên mặt thi thể huyết nhục mơ hồ, xong xuôi, hắn nhìn cỗ thi thể kia nói:

“Oan ức ngươi. Ân gia nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, ngày sau nhất định trọng thưởng người nhà ngươi.”

Hắn lau vết máu dính trên mặt, thay trang phục thị vệ, cầm đao lao ra khỏi tẩm cung.
Bên ngoài ánh lửa ngút trời, phản quân dưới sự dẫn dắt của trú quân tràn vào hoàng cung. Cùng thị vệ trong cung chém giết.

Thủ vệ trong cung nhiều nhất chỉ mấy nghìn người, tuy rằng bỏ mạng liều chết, nhưng chung quy yếu không địch được mạnh, trong nháy mắt đã gần kề nguy hiểm, lần lượt trở thành vong hồn dưới lưỡi đao phản quân.

Ân Nhược Nhàn rời khỏi một đám thị vệ hỗn tạp, từng bước đi dần tới chân tường hoàng cung, liên tục hai đao giải quyết được hai đối thủ dây dưa, đang muốn thừa dịp lộn xộn nhảy lên tường cao, phía trước chợt xuất hiện ánh lửa, lại có trên trăm tên phản quân đánh tới.

Bóng phản quân gầy như dây, cực kì khó nhìn. Tay không ở trong đám thị vệ đang qua lại như con thoi, thân pháp linh xảo vô cùng; thỉnh thoảng đá ra một cước. tất có một thị vệ đị đạp ngã bay ra ngoài, khí tuyệt rơi xuống đất.

Ân Nhược Nhàn chỉ cảm thấy bóng dáng người kia rất quen, đi lên phía trước muốn nhìn cho rõ ràng. Trùng hợp người nọ cũng xuay người lại, gương mặt hiện ra sau ánh lửa.

“Phượng Vũ!”

Ân Nhược Nhàn đột nhiên lùi bước, lửa giận không thể đè nén xông lên, cũng không chú ý đến một kiếm đâm lén phía sau.

Đợi đến khi nghe thấy tiếng gió thổi khác thường, hắn theo bản năng nghiêng người tránh được chỗ hiểm, nhưng đầu vai vẫn là một trận bỏng rát, bị kéo ra một khoảng rộng.

Hắn lại không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Vũ, khóe mắt như muốn nứt ra.

Trong khoảnh khắc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Chỉ có Phượng Vũ người hắn sủng ái nhất, mới có cơ hội khi hắn không hề phòng bị thâu long hoán phượng, dùng đồ giả tráo lấy hắc ưng lệnh bài của hắn…

“Vì sao phản bội ta?”

Hắn hỏi thiếu niên, thanh sắc câu lệ.*

Phượng Vũ cũng thấy rõ Ân Nhược Nhàn, khuôn mặt thiếu niên thanh tú xinh đẹp nổi lên một trận biến hóa vi diệu, sau cùng cười khẽ:

“Nhị hoàng tử, người có chí riêng, xin thứ cho Phượng Vũ đắc tội.”

Vừa dứt lời, cả người y khẽ nhảy lên đánh về phía Ân Nhược Nhàn, bay lên, đá thẳng vào ngực Ân Nhược Nhàn.

Ân Nhược Nhàn chính khi tức giận bùng nổ, căn bản không nghĩ tới Phượng Vũ hướng về phía hắn hạ sát thủ.

Bị đá trúng, một ngụm máu tươi phun ra, tâm tư hắn thay đổi thật nhanh, dứt khoát mượn lực nhảy về phía sau, lưng đánh vỡ bức tường cao phía sau thành một lỗ to, ngã bay qua.

“Rầm!”

Bọt nước văng khắp nơi, hắn rơi xuống sông đào bảo vệ thành.

Đêm tháng mười, dĩ nhiên lạnh lẽo, nước sông còn lạnh hơn.

Ân Nhược Nhàn chịu đựng đau nhức từ miệng vết thương truyền tới, hít một hơi dài nhảy lên bờ, phân rõ phương hướng, phát hiện mình ở  nơi cận thần gửi xe ngựa khi yết kiến hoàng đế.

Hắn ngay lập tức lấy tay che đi miệng vết thương, hướng con đường lên đình chạy vội.

Tối nay hắn vào cung gặp Ân Trường Hoa, chính là cưỡi ái mã Mực Thần, giờ chỉ mong sao Mực Thần có thể giúp hắn thoát khỏi vòng vây.