Trên đường phố thành Vĩnh Tắc, cửa hiệu san sát, mùi rượu bay theo gió.

Bởi là tân xuân nên người vô cùng đông đúc, phồn hoa cũng không khác gì Phong Hoa phủ – Xích Ly đô thành.

Trì Trọng Lâu không mục đích đi theo đám người trên phố.

Y thậm chí không biết đến tột cùng mình muốn đến nơi nào, nhưng riêng phủ nhị hoàng tử kia, y vĩnh viễn không muốn đi vào nửa bước.

Tự mình đa tình, chính là để châm chọc những người như y đi.

Biết rõ Ân Nhược Nhàn phong lưu lỗ mãng, y thế mà không cưỡng nổi mê hoặc, lại còn… lại còn tiến sâu vào nhu tình mật ý giả tạo của đối phương.

“Trì Trọng Lâu, ngươi đúng là một tên ngốc.”

Ngu dốt đến mức này, ngay cả y cũng tự phỉ nhổ chính mình.

Phía sau chợt bị người đụng nhẹ một chút, y bất ngờ không kịp đề phòng ngã nhào trên đất, bàn tay chà xát mặt đất lập tức rách da, lại nghe được người xung quanh hô to:

“Có cướp a!”

Trì Trọng Lâu nén đau ngồi dậy, quay đầu lại quả nhiên trông thấy một nam tử gầy gò cướp của chạy như điên. Y sờ một cái bên hông, ngọc bội trên thắt lưng đã không cánh mà bay.

Y phục cùng sức vật đều là Ân Nhược Nhàn tặng cho, đương nhiên giá trị xa sỉ hấp dẫn mắt bọn trộm.

Trì Trọng Lâu cười gượng. Quả nhiên, thứ gì không phải của y sẽ không giữ được.

Trong đám đông bỗng nhiên xuất hiện một thanh ảnh, khéo léo như chim hạc lướt qua đầu vai qua mọi người, bay lên đá giữa lưng tên trộm. Tên đó ngã bay đến phía trước vài trượng. Trong tiếng hô hoán của mọi người, thanh ảnh cũng phiêu nhiên rơi xuống đất, nhẹ tựa lá, thân pháp tiêu sái tuyệt luân.

Một đầu tóc đen, ở trong gió lạnh thấu xương khẽ khàng lay động. Một miếng vải đen che lại hai mắt nam tử. Thủ trượng   lạnh lẽo nhẹ nhàng điểm lên người gã ăn trộm kia một cái, tiếng nói nam tử sắc lạnh như băng:

“Trong thành Vĩnh Tắc cũng giám ngang nhiên cướp đồ người khác, trong mắt ngươi có còn vương pháp?”

“Nhạc tướng quân.”

Trì Trọng Lâu đến gần, thấy Nhạc Trảm Tiêu mới vừa thể hiện một thân công phu, cảm thấy như thế cũng đủ rồi.

Nhạc Trảm Tiêu nghe được thanh âm của Trì Trọng Lâu, ngẩn ra, nói:

“Ngươi không phải tôi tớ trong phủ Vệ ứng hầu sao?”

Trì Trọng Lâu cũng không muốn giải thích nhiều, lại thấy tên trộm nhân lúc hai người nói chuyện đứng dậy bỏ chạy.

“Còn muốn trốn?”

Tuy rằng mắt Nhạc Trảm Tiêu không thể nhìn thấy, nhưng phản ứng so với người thường càng nhạy bén hơn, thủ trượng lóe nhanh đâm vào giữa đầu gối gã.

Người nọ đang chạy, “xoạt” một tiếng quỳ rạp xuống đất. Biết mình gặp cao thủ, sắc mặt gã trắng bệch, hai tay giơ lên miếng ngọc bội, nhìn về hướng Trì Trọng Lâu khẩn cầu nói:

“Công tử, đồ vật này trả lại cho ngươi. Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm công tử, ngày sau tuyệt đối không giám… cướp đồ nữa.. Cầu công tử cùng vị đại hiệp này nói chuyện, nghìn vạn lần đừng đưa tiểu nhân báo quan. Tiểu nhân ở quê trên có mẹ già tám mươi…”

“Dưới có con thơ ba tuổi, phải không?”

Nhạc Trảm Tiêu cắt đứt lời van xin của kẻ kia, môi mỏng cười nhạt, vốn là gương mặt tuấn mỹ nghiêm nghị khiến người sợ hãi nay cười lên lại càng lãnh tuấn:

“Lời như vậy, lừa gạt trẻ con ba tuổi xem ra còn được.”

Người nọ đập đầu xuống đất kêu “bang bang”:

“Tiểu nhân thực sự không nói dối. Ở nhà nếu không có một nhà già trẻ đang chờ cơm ăn, tiểu nhân cũng sẽ không ở trên đường ăn cướp a! Nếu như tiểu nhân bị giam vào ngục, toàn gia ắt phải chết đói. Cầu đại hiệp để ta và gia đình một con đường sống!”

Trì Trọng Lâu nhìn tên trộm tuổi khoảng chừng ba mươi, người gầy khô, mặt mũi xanh xao, đúng là dạng một bụng quanh năm ăn không no, trên trán đập xuống có chút máu, y than nhỏ nói:

“Thứ này ngươi cứ cầm đi, ta cũng không đem ngươi đi gặp quan, sau này đừng đi ăn trộm nữa…”

Người nọ há to miệng, còn tưởng Trì Trọng Lâu đang nói mát, sửng sốt trong chốc lát mới thấy y không có trêu đùa mình, gã mừng rỡ như điên, run giọng nói:

“Đại ân đại đức cửa công tử, tiểu nhân đời này nhất định không quên.”

Sau đó dập đầu ba cái, sợ Nhạc Trảm Tiêu ngăn cản liền vội vội vàng vàng rời đi.

Đám người vây quanh thấy không còn náo nhiệt cũng bàn tán vài câu rồi tản ra.

Nhạc Trảm Tiêu vẫn cau mày không nói gì, chờ xung quanh không còn mấy người rảnh rỗi kia nữa, hắn mới chuyển hướng sang Trì Trọng Lâu:

“Người nọ ăn nói bịa đặt, ngươi sao lại tin là thật mà thả gã đi?”

“Vạn nhất lời gã nói là sự thật, nếu như ta đem gã gặp quan, chẳng phải là hại cả một nhà già trẻ sao. Hơn nữa gã cũng không cướp vật gì quý trọng của ta, bỏ qua cho gã đi.”

Trì Trọng Lâu khẽ cười khổ.

Thay vì giữ lại miếng thanh ngọc rồi nhìn vật nhớ người, lại thêm thương cảm, chi bằng đem cho đi, từ nay về sau nhắm mắt làm ngơ.

“Ngươi thật rộng lượng.”

Trên mặt Nhạc Trảm Tiêu lộ ra một chút tán thưởng, nói:

“Ta hôm nay tâm tình không tệ, giúp người giúp đến cùng. Nơi này cách phủ Vệ ứng hầu không xa, ta cùng ngươi quay về, miễn cho lại xảy ra sự cố.”

Trì Trọng Lâu không muốn lại quay về Tần Sa phủ mà bị giam lỏng, y lắc đầu nói:

“Ta không còn là tôi tớ trong nhà Tần đại nhân nữa.”

Nhạc Trảm Tiêu cảm thấy bất ngờ, nhưng không hỏi tới, chỉ trầm ngân một chút, nói:

“Vậy hôm nay ngươi có chỗ để về chưa?”

“Ta…”

Ngực Trì Trọng Lâu đau xót, thì ra hiện tại y không có chỗ nương thân.

Nhạc Trảm Tiêu không nghe được câu sau, biết Trì Trọng Lâu khó xử, khẽ gật đầu nói:

“Ngươi đã từng giúp ta, nếu không chê, đến phủ của ta rồi sau này  tính tiếp.”

Đây chỉ là lần thứ hai Trì Trọng Lâu cùng Nhạc Trảm Tiêu chạm mặt, cũng từng nghĩ người này thẳng thắn nghiêm nghị, rất có phong thái quân tử, đủ để tin cậy. Suy nghĩ lại, trên người y đúng là không có đồng nào, mà quay về Xích Ly đâu có dễ dàng, thế nên xấu hổ nói:

“Vậy đa tạ Nhạc tướng quân.”

“Tiện tay giúp đỡ, cần gì nói cảm ơn.”

Nhạc Trảm Tiêu nhản nhiên khoát tay chặn lại, điểm nhẹ thủ trượng đi phía trước dẫn đường.
Ân Nhược Nhàn mang Phượng Vũ rời khỏi Dưỡng tâm viện đến cạnh sân khấu kịch.

Vở kịch gần hạ màn, đào kép cùng nhạc sư, chủ gánh hát hướng về phía người xem vấn an đòi phần thưởng.

Ân Nhược Nhàn thưởng xong thì thiếu niên trắng trẻo trước đó nghi ngờ hỏi:

“Nhị hoàng tử, không phải người ở Dưỡng tâm viện sao? Thế sao lúc trước Trì công tử nói không tìm được ngài?”

“Y tới lúc nào?” Ân Nhược Nhàn khẽ run.

“Khoảng chừng hai nén hương. Trì công tử cầm vò rượu thuốc, nói là đưa cho Nhị hoàng tử nếm thử, La Y nói y đến Dưỡng tâm viện tìm ngài, nhưng lúc sau Trì công tử trở về nói không tìm được ngài liền rời đi.”

Ân Nhược Nhàn và Phượng Vũ nhìn nhau, thấy đối phương vẻ mặt không được tự nhiên. Hai người không hẹn mà nghĩ giống nhau. Phượng Vũ khẽ nói với Ân Nhược Nhàn:

“E rằng Trì công tử nghe được những lời Nhị hoàng tử nói, ngươi nhanh đi dỗ y về đi.”

Ân Nhược Nhàn trầm mặt nhưng vẫn gật đầu một cái, bước nhanh đến chỗ ở của Trì Trọng Lâu.

Hắn thân cận Trì Trọng Lâu hoàn toàn để trêu đùa cho hả giận, nhưng vẫn không tưởng tượng được nhanh như vậy đã bị vạch trần.
Mở phòng ngủ Trì Trọng Lâu ra nhưng không thấy người.

Trong lòng Ân Nhược Nhàn bỗng cảm thấy bất an, xoay người tìm Lâm Nhi hỏi tung tích Trì Trọng Lâu.

Lâm nhi mở to hai mắt, sợ hãi nói:

“Công tử trở về phòng sau đó liền đi ra ngoài, có lẽ ra hoa viên tản bộ, giờ còn chưa trở lại.”

“Chủ nhân đi nơi nào, ngươi cũng không biết, như thế sao có thể theo hầu hạ!”

Ân Nhược Nhàn bật thốt lên liền mắng, thấy hai mắt Lâm Nhi đầy nước, chợt ý thức được phản ứng của mình quá kịch liệt.

Đổi lại ngày thường, hắn sao có thể cùng tiểu nha đầu quát mắng!?

Hắn hừ nhẹ một tiếng che đi xấu hổ, vội vã rời đi.

Đến khi tìm tới cửa, vừa hỏi thị vệ vừa rồi Trì Trọng Lâu gặp, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Trì Trọng Lâu đã ra khỏi Vương phủ.

Thủ vệ cũng phát giác ra sắc mặt Ân Nhược Nhàn không tốt, dè dặt nói:

“Tiểu nhân thấy Trì công tử vật gì cũng không mang theo, cho là công tử chỉ rời khỏi phủ một chút, cái này…”

“Quên đi.”

Việc đã đến nước này, khiển trách hạ nhân cũng vô ích. Đoạn, Ân Nhược Nhàn lặng lẽ trở về biệt viện của Trì Trọng Lâu. Lâm Nhi đang lau nước mắt, nhỏ giọng khóc nức nở, thấy nhị hoàng tử đã đi rồi quay lại, nàng sợ sệt một hồi, trốn tránh xa hắn.

Ân Nhược Nhàn cũng không để ý tới nàng, đi thẳng vào trong. Ngắm nhìn bốn phía sau đó đến bên giường ngồi xuống, ngẩn người.

Cư nhiên cái gì y cũng không cầm theo.

Ngay cả câu trách mắng oán hận cũng không có thèm để lại, cứ như vậy mà đi…

Nếu như Trì Trọng Lâu đến tìm hắn chất vấn, thậm chí nhục mạ, hắn sẽ không đến mức như bây giờ cảm thấy mất mát…

Tư vị bị người khác coi thường lần thứ hai chiếm cứ toàn bộ tâm tư Ân Nhược Nhàn.

Từ khi hắn sinh ra tới nay, nhận hết xu nịnh sủng ái của mọi người, thế mà lại hết lần này đến lần khác bị kẻ dung mạo không có gì đặc biệt là Trì Trọng Lâu liên tục khiến mình chuốc lấy nhục nhã. Một cái bạt tai, ngay cả khi rời đi cũng không một câu li biệt, cứ thế im lặng mà tuyên cáo Trì Trọng Lâu đối với hắn khinh thường.

Ân Nhược Nhàn than nhẹ.

Hắn cảm thấy mờ mịt, nhưng dường như không có chút tức giận.

Nhớ ra Trì Trọng Lâu đường đường là đại hoàng tử Xích Ly quốc, hiển nhiên không thể thiếu cuồng ngạo khí khái, hắn luôn luôn bởi vì tính cách Trì Trọng Lâu bên ngoài ôn hòa mà quên mất y cũng như hắn từ trong cốt tủy vẫn chính là kiêu ngạo.

Tầm nhìn rơi vào trên giường. Hắn không tự chủ được nhớ lại sau yến hội đêm đó phong cảnh kiều diễm như thế nào. Trì Trọng Lâu đã triệt để say mê trầm luân, ở dưới thân hắn run rẩy khi được âu yếm, mặt y ửng hồng, tóc mai ướt đẫm…

Một loại tâm tình ngay cả Ân Nhược Nhàn cũng không thể nói rõ, hắn nắm chặt nệm giường, rồi lại từ từ buông ra. Sau một lúc lâu trầm mặc liền đứng dậy rời khỏi căn phòng.

Cho dù hiện tại phái người ra khỏi phủ tìm Trì Trọng Lâu, cũng sẽ không có kết quả. Chỉ vì tướng mạo Trì Trọng Lâu bình thường, đi vào đám người giống như nước hòa biển rộng không thể tìm ra tung tích. Dù cho có tìm được, Trì Trọng Lâu nhất định cũng không ở lại bên cạnh hắn.

Tia sầu muộn cứ lặng lẽ mà nẩy nở.

Hắn lững thững đi trong sân, đợi đến khi dừng lại mới phát hiện mình đã đứng trước Tàng thư lâu.

Tôi tớ trong lâu trong thấy hắn, cung kính nói:

“Nhị hoàng tử đến tìm Trì công tử sao? Trì công tử lúc nãy có qua nhưng lại đi rồi.”

Chỉ sợ là từ nay về sau cũng sẽ không trở lại…

Ân Nhược Nhàn cười khổ. Ra hiệu cho đám tôi tớ lui, hắn thẳng bước lên tầng thứ tư.

Gió lạnh từ khe hở qua cửa sổ thổi vào, đem trang sách đặt trên ghế lật qua lật lại ‘sàn sạt’.

Hắn ngẩn người, phảng phất như thấy Trì Trọng Lâu mặc trường bào màu tím đạm nhạt ngồi ở ghế lật xem y thư, sau đó ngẩn đầu, dùng đôi mắt ôn nhuận như nước nhìn hắn cười đến mức ngại ngùng.

“Trọng, Lâu..”

Ân Nhược Nhàn vô thức mà thì thào gọi tên, trong lòng một hồi mất mát, giống như có cái gì vẫn tồn tại ở đây bỗng nhiên biến mất.
Sắc trời dần tối chỉ còn vài tia nắng cháy rực như hỏa hồng chói mắt phía chân trời. Trì Trọng Lâu đi theo Nhạc Trảm Tiêu, đến trước một phủ đệ ngói đen tường trắng thì dừng lại.

Phủ đệ này cách phủ Vệ ứng hầu Tần Sa cũng không xa, trước cửa là một đôi thạch hổ thần thái y như thật, uy phong bốn phía.

Trong phủ, đình viện không lớn, nô bộc cũng không nhiều, không giống như quý phủ của Tần Sa và Ân Nhược Nhàn người hầu đông như mây. Đồ vật bài trí bên trong phòng cũng đơn giản, tuyệt đối không có vật nào dư thừa.

Phủ đệ cùng chủ nhân như nhau, giản dị cao quý.

Nhạc Trảm Tiêu gọi một lão bộc tóc trắng xóa dọn dẹp một gian phòng khách cho Trì Trọng Lâu ở tạm. Trước khi đi hắn còn quay đầu lại, hỏi Trì Trọng Lâu:

“Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Ách, ta học Lâu, cha mẹ khi còn sống gọi ta Tiểu Lâu.”

Biết mình thân phận mẫn cảm, Trì Trọng Lâu ậm ờ qua loa trả lời.

Trảm Tiêu gật đầu không hỏi thêm nữa, phiêu nhiên rời đi.
Chẳng mấy chốc Trì Trọng Lâu ở quý phủ của Nhạc Trảm Tiêu đã vài ngày. Y trời sinh tính tình hiền hòa ôn lương, rất nhanh chóng cùng các thúc bá lão nô thân thiết, cũng biết được Song mục thất minh Nhạc tướng quân chính là Thống soái ‘Thất lộ thủy quân’ của Câu Bình.

Thủy quân Câu Bình, từ trước đến nay nổi danh khắp thiên hạ, kiêu ngạo giữa các quần quốc. Trì Trọng Lâu ở Xích Ly có nghe nói nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới tướng quân của thủy quân lại là một thanh miên mù.

“Chủ nhân nhà ta vốn là người tài trong ngàn dặm mới tìm được một người, đáng tiếc năm ấy hải tặc hung hăng ngang ngược, hoành hành Đông Hải. Chủ nhân phụng mệnh xuất quân, đám hải tặc bị đánh đuổi nhưng chính bản thân mình lại bị ám toán, hai mắt đều… Ôi… Đáng giận nhất chính là điệu bộ đám quan trong triều, ngày thường vẫn ghen tị với tướng quân nhà ta công trạng hiển hách, thấy mắt chủ nhân không thể nhìn được, mỗi người đều thấy hả hê, bắt đầu ức hiếp chủ nhân nhà ta…”

Toàn bá nghiễm nhiên xem Trì Trọng Lâu như người nhà, ngày hôm nay sau khi ăn xong cùng Trì Trọng Lâu ngồi  trong sân phơi nắng. Thoại hạp tử   một khi đã nói liền thao thao bất tuyệt.

Trong lòng Trì Trọng Lâu cũng thay Nhạc Trảm Tiêu tiếc hận không ngớt, an ủi Toàn bá, nói:

“Nhạc tướng quân dù không nhìn cái gì, võ công vẫn là thiên hạ đệ nhất.”

Đôi mắt già nua của Toàn bá cười híp lại:

“Tiểu Lâu à, hài tử ngươi thật biết nói chuyện, thảo nào chủ nhân ta đồng ý thu lưu ngươi. Được rồi…”

Ông lão phun một ngụm khói, sắc mặt trở nên ngưng trọng:

“Ta tuổi thì lớn, nhưng mắt không có mờ, cũng nhìn ra được ngươi là người tính tình lương thiện. Bất quá có chuyện gì, Tiểu Lâu ngươi cũng đừng giấu lão già này. Chủ nhân đã nói với ta, ngươi vốn là tôi tớ nhà Vệ Ứng Hầu, chỉ có điều xem ngươi mặc bộ quần áo này cũng đủ cho chi phí ăn mặc một gia đình trong nửa năm. Phú hộ bình thường trong thành Vĩnh Tắc này cũng chưa chắc ăn mặc được rất tốt.”

Ông lão rút một ngụm lớn thuốc lào, cũng không định nói nữa, chỉ đưa mắt nhìn Trì Trọng Lâu.

Trì Trọng Lâu biết Toàn bá hoài nghi thân phận của y, đang do dự không biết như thế nào trả lời, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh cứng rắn của Nhạc Trảm Tiêu:

“Toàn bá, ta tin hắn không phải kẻ gian ác, ngươi không cần lại vặn hỏi.”

Toàn bá lúng túng từ trên ghế tử trúc đứng lên, gọi một tiếng chủ nhân. Nhạc Trảm Tiêu nói:

“Ngươi lui xuống trước đi, ta có lời muốn nói với y.”

Toàn bá vâng vâng dạ dạ đi ra sân. Trì Trọng Lâu chờ Nhạc Trảm Tiêu mở miệng, nhưng người phía sau chỉ là chậm rãi đi đến trước mặt y, dừng chân không nói.

Mặc dù không nói câu nào, trên người Nhạc Trảm Tiêu vẫn  tản ra khí tức lạnh thấu xương, tràn đầy cảm giác áp bách.

Trì Trọng Lâu cảm thấy ánh mắt đằng sau miếng vải đen nhìn chăm chú vào mình, không chỗ che giấu. May mà Nhạc Trảm Tiêu rất nhanh đã nghiêng đầu, y không nhịn được thở dài một hơi.

“Ở đây không có người thứ ba, ngươi nói đi, ngươi có phải đào nô phủ Vệ Ứng Hầu không?”

Thanh âm Nhạc Trảm Tiêu rất lạnh nhưng lại không nghe ra tức giận.

Trì Trọng Lâu ngẩn ra, Nhạc Trảm Tiêu đa tự nói:

“Toàn bá ngày đó có nói qua quần áo ngươi xa xỉ. Ngươi chính là trộm tài vật trong phủ Vệ Ứng Hầu trốn đi sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Bị người coi là đạo tặc, Trì Trọng Lâu cho dù biết kiềm chế vô cùng tốt cũng không khỏi biến sắc.

Nhạc Trảm Tiêu nhẹ nhàng ngừng hàn thiết thủ trượng một lát, thản nhiên nói:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không đem ngươi đuổi về Ứng Hầu phủ. Ngươi cứ nói thật đi, nếu quả thật là trốn tới, ta thay ngươi cùng Vệ Ứng Hầu nói chuyện, thỉnh hắn không truy cứu chuyện này nữa, Vệ Ứng Hầu cũng không đến mức không bỏ qua chuyện này.

“Ta thực sự không phải trốn tới.”

Trì Trọng Lâu dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút, mơ hồ nói:

“Không dối gạt Nhạc tướng quân, ta thật ra là đại phu Xích Ly, muốn quay về cố quốc nên Tần đại nhân để ta đi.”

“Thật sự là Vệ Ứng Hầu thả ngươi đi?”

Mày kiếm Nhạc Trảm Tiêu khẽ nhếch. Lòng tự trọng của Trì Trọng Lâu cực cao, y chung quy không biết nói sạo, ngập ngừng không lời chống đối.

Khóe miệng Nhạc Trảm Tiêu cong lên, sáng tỏ nói:

“Ngươi là nhớ cố thổ, tự mình trốn ra phải không?”

Y cứ như vậy rời khỏi quý phủ của Ân Nhược Nhàn không lời cáo biệt, cũng coi như là chạy trốn đi.

Trì Trọng Lâu cứ như thế mà gật đầu một cái, lập tức nhớ đến Nhạc Trảm Tiêu không nhìn được, sao có thể thấy y gật đầu. Thầm mắng mình hồ đồ, nhẹ giọng nói:

“Ta đúng là chạy ra ngoài.”

“Ngươi bằng lòng nói thật, sự tình dễ giải quyết hơn.”

Nhạc Trảm Tiêu rốt cuộc cũng mỉm cười, nhưng vẫn như cũ lạnh lung như hoa tuyết mùa đông. Hắn ở trong viện đi chậm rãi hai bước, sau nói:

“Ngày mai là nguyên tiêu. Hoàng thượng trong cung mở yến tiệc, bách quan đều phải tiến cung dự tiệc, ngươi cũng theo ta cùng đi.”

”Ta?”

Trì Trọng Lâu ngạc nhiên.

“Không cần gấp, không phải là ta đem ngươi trả lại Vệ Ứng Hầu.”

Nhạc Trảm Tiêu cười cười, thanh âm lại cực kì ngưng  trọng.

“Ta ngày đó ở trên phố cứu ngươi, người qua đường có lẽ cũng nhận biết ta với ngươi. Vạn nhất người của Vệ Ứng Hầu biết ngươi ở trong phủ ta, thừa dịp ngày mai ta dự tiệc xông vào phủ bắt người, ở đây không có ai bảo vệ ngươi được. Chi bằng giả làm người hầu theo ta tiến cung. Ta sẽ hướng Vệ Ứng Hầu nói giúp, để hắn thả ngươi tự do, Ngươi cũng không nhất định là phải né tránh. Chờ Huyền Long cùng Xích Ly thế cục yên ổn, là có thể khởi hành về nước.”

Đến Cung yến, vậy cũng sẽ gặp phải Ân Nhược Nhàn…

Ý thức Trì Trọng Lâu một mảnh hỗn loạn, nhưng ý nghĩ muốn quay về Xích Ly quá cường liệt, là nguyện vọng cuối cùng chiếm thượng phong. Tâm y đã đồng nhất, nói:

“Vậy thì cảm tạ Nhạc tướng quân.”

“Ta bất quá là trả lại ngươi một cái nhân tình, không cần cảm tạ.”

Nhạc Trảm Tiêu điểm nhẹ thủ trượng, phiêu phiêu đi xa.

Trì Trọng Lâu một mình đứng dưới ánh mặt trời, nhìn thân ảnh thong thả bị mặt trời phía tây từ từ kéo dài, cuối cùng yếu ớt than nhẹ, sau đó gượng cười.

Gặp phải Ân Nhược Nhàn thì như thế nào. Người kia đã vì một cái tát mà hung hăng đùa bỡn trả thù y, ngoại trừ châm chọc, chẳng lẽ lại phải tiếp tục dây dưa ở lại với y sao?

Việc kia… một màn hoan ái, chỉ là giấc mộng  hoang đường nực cười trong sinh mệnh của y, không nên lưu lại trong ký ức…
Câu Bình quốc, Nguyên tiêu cung yến hàng năm đều không tổ chức vào chính ngọ, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ngày hôm sau, buổi sáng dùng qua chút cháo, Trì Trọng Lâu nói Toàn bá đổi lại cho y trang phục tôi tớ, theo Nhạc Trảm Tiêu vào cung.

Hôm nay Nhạc Trảm Tiêu mặc triều phục, trường sam màu xám tro nhàn nhạt, áo khoác cùng hoa văn tay áo đại bào đen tuyền, đẹp đẽ quý giá toát ra phong thái nghiêm nghị không ai dám gần.  Mái tóc bình thường xõa tung cũng được vén cao, đeo lên hắc sa ô kim quan, tuấn mỹ lạnh lùng như tượng tạc.

Hai người vừa bước qua cửa cung, trên đường gặp vô số thần tử đến đây dự tiệc, một số ít đối với Nhạc Trảm Tiêu nhìn như không thấy, cũng có một số người lên trước Nhạc Trảm Tiêu lôi kéo làm quen. Nhạc Trảm Tiêu vẫn như trước  lãnh đạm, đối với ai cũng không có một chút biểu cảm, lướt nhẹ qua mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Trì Trọng Lâu đi theo phía sau Nhạc Trảm Tiêu, loáng thoáng nghe được mấy người kia nói chuyện… mấy thần tử đến bắt chuyện bị lạnh nhạt hậm hực nói:

“Giả bộ thánh nhân cái gì? Lúc trước còn không phải là món hàng làm ấm giường tiên đế sao! Được làm tướng quân lại nghĩ mình thực sự như vậy, phi!”

“Ngô thị lang ngài đừng tức giận. Hắn hiện tại mắt mù, nhưng không phải ai vẫn coi hắn không ra gì sao?”

Tên còn lại lời lẽ càng ác độc. Nói xong, mấy người kia đều nở nụ cười, rối rít nói:

“Không sai.”

Đám người nói rất to, rõ ràng là muốn Nhạc Trảm Tiêu nghe được. Nhạc Trảm Tiêu không phải không nghe thấy, nhưng cước bộ cũng không dừng lại dù chỉ một chút.

Điểm thủ trượng, vững vàng đi đến trước điện Kim Loan.

Trên điện Kim Loan, từ lâu đã để hai hàng án kỷ bằng gỗ Đàn hương, thẳng đến bên dưới Đế tọa.

Nước trong vắt, hương đèn thoang thoảng, phong thái đế vương xa hoa hết mức. Nhất thời, Trì Trọng Lâu cảm thấy như được trở lại Xích Ly cung.

Nhạc Trảm Tiêu thuận tiện ngồi hàng ghế thứ ba bên phải. Hắn nhập tọa như lão tăng nhập tịnh , im lặng không nói. Trì Trọng Lâu đứng sau lưng hắn, cúi đầu nhìn chân của mình ngẩn người.

Tiếng người trên điện bắt đầu ồn ào, các đại thần tấp nập đi tới, cùng nhau hàn huyên cười nói. Trì Trọng Lâu từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ vì y không muốn sẽ cùng người kia đối mặt.

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Một đôi giày đen thêu tơ vàng đột nhiên xuất hiện trước đường nhìn của Trì Trọng Lâu. Thanh âm kia cực kì quen thuộc, y ngẩng đầu. Người trước mắt trường mi tu mục , quả nhiên là Tần Sa.

Nhạc Trảm Tiêu cũng nghe được âm thanh của Tần Sa, liền nói trước:

“Vệ Ứng Hầu, ngươi tới thật vừa lúc. Nghe nói Tiểu Lâu chính là đại phu Xích Ly, y tưởng niệm cố quốc mới đi không từ biệt. Nhạc mỗ được Tiểu Lâu tương trợ, mong Vệ Ứng Hầu đáp ứng Nhạc mỗ ta da mặt mỏng, không nên truy cứu chuyện này nữa, cho y tự do.”

Nhạc Trảm Tiêu nói tuy khách khí, lại tự có uy nghiêm không cho người khác phản bác. Sắc mặt Tần Sa hơi trầm xuống, nhìn Trì Trọng Lâu:

“Từ khi nào ngươi kết giao với Nhạc tướng quân?”

Cái này… Xích Ly đại hoàng tử dường như quá mức thành thực, nhưng thực ra ngược lại hắn không lường trước được.

Trước kia Ân Nhược Nhàn nhất định không trả lại Trì Trọng Lâu, còn viết thư đến đòi mang theo cả tỳ nữ của Trì Trọng Lâu ở phủ Vệ Ứng Hầu đã khiến hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nghĩ không ra xưa nay ánh mắt Ân Nhược Nhàn cao như vậy sao có thể coi trọng Trì Trọng Lâu. Kết quả chỉ qua mấy ngày, Trì Trọng Lâu đương nhiên lại cùng Nhạc Trảm Tiêu tiến cung.

“Ta…”

Trì Trọng Lâu ấp a ấp úng đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh.

Y hoảng sợ nhìn nơi thanh âm phát ra, liền thấy cách đó không xa thân ảnh quen thuộc sau bàn long kim trụ Ân Nhược Nhàn.

( là mấy cái cột có rồng cuộn lại @@!!!)

Mặc dù tối qua Trì Trọng Lâu đã tưởng tượng rất nhiều tình cảnh gặp mặt Ân Nhược Nhàn, cũng tự nói với mình nhất định không nhìn đối phương.

Nhưng khi đến một khắc này, lồng ngực y vẫn giống như bị vô số cây châm bén nhọn đâm vào tim, đau đến mức không thở được. Nhìn Ân Nhược Nhàn từng bước một tiến gần, cho đến khi đứng trước mặt Nhạc Trảm Tiêu mới dừng lại, y vô pháp rời đi ánh mắt.

“Nhạc tướng quân, tôi tớ của ngươi gan thật là lớn, thấy bản vương cũng không quỵ bái.”

Ân Nhược Nhàn mặc dù đang cùng Nhạc Trảm Tiêu nói, nhưng ánh mắt lại đảo quanh gương mặt Trì Trọng Lâu, trong lòng vừa mừng vừa giận.

Vốn tưởng rằng sau khi Trì Trọng Lâu rời phủ, hai người từ nay về sau vô duyên gặp lại, cho nên khi hắn bước trên kim điện, trong chốc lát thấy rõ Trì Trọng Lâu, trong lòng không khỏi xẹt qua một trận kinh hỉ, nhưng khi nghe đến Nhạc Trảm Tiêu gọi một câu Tiểu Lâu, cảm giác chua xót cũng tự nhiên bao trùm.

Hắn ở trong vương phủ nhớ Trì Trọng Lâu, phiền muộn đến tận hôm nay. Trì Trọng Lâu bị đem ra chế giễu, thế nhưng vừa xoay người y đã lại tìm Nhạc Trảm Tiêu.

Mới vài ngày ngắn ngủi, Trì Trọng Lâu cùng Nhạc Trảm Tiêu đã thân mật tới mức này, còn ngang nhiên cùng tên kia tiến cung dự tiệc, rõ ràng là hướng hắn khoe khoang uy lực bản thân.

Đến mức này, hắn còn không chịu buông tha cơ hội nhục nhã y sao. Nếu như nói trong lòng y có lưu lại một chút khó có thể nói là chờ mong đối với Ân Nhược Nhàn, thì lúc này nó cũng đã tiêu tan thành mây khói.

Trì Trọng Lâu tái nhợt nghiêm mặt gục đầu xuống, không muốn lại nhìn thấy vẻ đùa cợt trên khuôn mặt Ân Nhược Nhàn.

“Tiểu Lâu không phải người Câu Bình, không hiểu quy củ, nếu có chỗ nào đắc tội Nhị hoàng tử, Trảm Tiêu thay mặt y bồi tội Nhị hoàng tử.”

Nhạc Trảm Tiêu thản nhiên chắp tay, xem như thay Trì Trọng Lâu tạ tội.

Ân Nhược Nhàn oán giận càng sâu, nghĩ thầm hai người này một đáp một xướng, hiển nhiên là muốn cùng hắn đối nghịch.

Hắn khiêu cao đôi mày xinh đẹp, đang muốn phát tác thì chuông trên điện Kim Loan vang lên, hai đội cung nữ y phục rực rỡ tay cầm quạt tròn, vây quanh hoàng đế Câu Bình giá lâm.

Ân Nhược Nhàn đành coi như bỏ qua, hừ nhẹ hai tiếng, đi tới án kỷ bên trái ngồi xuống.

Trên điện, quần thần cũng lần lượt an tọa.

Người kia tuy rằng đã đi đến chỗ đối diện, nhưng trực giác Trì Trọng Lâu vẫn cảm nhận được  ánh mắt Ân Nhược Nhàn vẫn chăm chú nhìn vào y, giống như bị mũi nhọn đâm thẳng vào người.
Nhập tiệc, y nghe Câu Bình Hoàng cùng quần thần trò chuyện vui vẻ. Trên điện ca vũ uyển chuyển, tửu trì nhục lâm , y nhưng lại mong muốn buổi tiệc sớm kết thúc, càng nhanh rời khỏi tầm mắt Ân Nhược Nhàn càng tốt.

Y càng mong mỏi, trong đầu càng hỗn loạn tê dại, một mạch xuất thần, đến khi cảm thấy bốn phía im lặng. Ngẩng đầu lên, mới phát hiện trên long ỷ đâu còn bóng dáng hoàng đế Câu Bình nữa. Cung yến đã vãn, các đại thần kết giao tốp năm tốp ba ra khỏi điện Kim Loan.

Không thấy bóng dáng Ân Nhược Nhàn và Tần Sa. Khiến cho Trì Trọng Lâu giật mình chính là, ngay cả Nhạc Trảm Tiêu cũng không biết rời đi từ khi nào.

Y vội vàng bắt được một cung nô đang bưng rượu, hỏi:

“Ngươi có thấy Nhạc tướng quân đi nơi nào không?”

“Không biết.”

Cung nô kia không kiên nhẫn liếc y một cái, đi xa.