Dẫn đầu là phụ thân của nàng, Cố Thừa Tướng.

Lúc này, ông ta đang xụ mặt, bực bội trừng nàng.

Ở bên cạnh Cố Thừa Tướng còn có đại phu nhân, tam di nương, ngũ di nương và mấy tỷ muội dòng chính dòng phụ của nàng, hiện trường có vẻ rất đồ sộ.

Cố Sơ Lan đang quỳ trên mặt đất thấy nàng lập tức bùng nổ, tố cáo: “Cha, chính là nàng, là nàng sắp đặt hãm hại con.

Nàng đã dẫn con tới ngôi miếu đổ nát”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy lập tức co rúm giống như một con thỏ bị giật mình, nàng hoảng sợ nói: “Muội muội, ta không hiểu muội đang nói cái gì.

Chẳng phải ngày hôm qua muội bảo ta đến ngôi miếu đổ nát sao? Lẽ nào muội giận ta không có đi?”

“Ngày hôm qua là ngày giỗ của mẹ ta, mấy ngày trước bà ấy vừa báo mộng nói nhớ ta nên ta đã đến miếu Vân Thanh cúng bái bà ấy trước.

Không ngờ, đợi đến khi ta đến ngôi miếu đổ nát lại mãi không đợi được muội.

Thế nên, ta đã đi về trước, muội muội, muội đừng tức giận, sau này ta nhất định sẽ không đến trễ nữa”.

Cố Sơ Lan tức đến mức mặt mày vặn vẹo.

Khi nào thì con điếm kia cũng biết nói dối không chớp mắt vậy?

“Rõ ràng là ngươi hãm hại ta, ngươi đã rót Thiên Nhật Túy cho ta uống”.

Cố Thanh Hy mờ mịt nhìn mọi người, nhỏ giọng hỏi: “Thiên Nhật Túy là cái gì?”

Cố Sơ Lan nghẹn họng, khóe miệng giật giật, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Thiên Nhật Túy cũng không dễ mua, đến lúc đó điều tra lại là một đống rắc rối.

Thấy sắc mặt Cố Sơ Lan hết sức khó coi, Cố Thanh Hy vội vàng bồi thêm một câu: “À… đúng, ta đã rót Thiên Nhật Túy cho muội.

Nhưng ta cũng uống, khá ngon đó chứ.

Cha uống không, con cũng pha cho người một ly”.

Nàng nói rất nghiêm túc, con ngươi trong suốt đầy vô tội, lại khiến Cố Sơ Lan và ngũ di nương tức đến mức run cả người.

“Cố Thanh Hy, ngươi nói láo.

Khi ngươi ép ta uống Thiên Nhật Túy thì cũng không phải cái vẻ mặt này”.

“Muội muội, ta không hiểu muội đang nói gì.

Ta biết sai rồi, không nên đến trễ, muội đừng giận có được không”.

Cố Sơ Lan phát điên, trong sạch cả đời đều bị nàng làm hỏng, trái lại nàng còn giống một con thỏ thuần khiết vô tội.

Cố Sơ Lan tức không chịu được, trực tiếp đứng lên định bóp cổ nàng như muốn bóp chết nàng.

“Hỗn láo”.

“Bốp” một tiếng, Cố Thừa Tướng vỗ bàn một cái, giận tím mặt.

Ngoài Cố Thanh Hy ra thì ai cũng bị dọa cho hoảng sợ.

Ngũ di nương kéo Cố Sơ Lan bịch một tiếng quỳ xuống đất: “Lão gia bớt giận, Lan Nhi chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể đi ra ngoài với tam tiểu thư.

Thiên Nhật Túy kia chắc là có người nào đó có ý xấu hạ”.

Đại phu nhân và tam di nương đều cười khẩy một tiếng.

Có người có ý xấu hạ? Là ám chỉ bọn họ sao?

Ngũ di nương ỷ vào được Tướng gia cưng chiều, bình thường không ít ra vẻ ta đây với họ.

Giờ Cố Sơ Lan mất đi tấm thân trong sạch, họ đây muốn xem thử bà ta còn có thể làm ra cái trò mèo gì.

Ngu nhất chính là Cố Thanh Hy bình thường nhát như chuột, trời sinh tính tình yếu đuối.

Ngoài việc đôi khi đi dâng hương cho người mẹ đã chết của nàng ra thì chưa bao giờ ra phủ, cũng không có người nào thân thiết, nào biết Thiên Nhật Túy là cái gì? Lại lấy đâu ra cách mua Thiên Nhật Túy.

Cố Sơ Lan muốn hãm hại cũng phải tìm lý do nào tốt chút.