Anh ta dương tay muốn đẩy, động tác của tôi cứng ngắc giữa không trung. Anh ta quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc. Anh ta không tin tôi có thể nói ra những lời như vậy, tuy biểu hiện của anh ta không có gì là sợ hãi, nhưng vào thời khắc nhìn thấy hưu phu thư, trong lòng anh ta không dễ chịu.

Qua rất lâu, lâu tới nỗi tôi còn nghĩ rằng thời gian dừng lại ở thời khắc này, anh ta đẩy tôi ra, hai mắt nheo lại.

Dị Tư Ẩn: “Nói lại một lần nữa.”

Bốn chữ, lời nói chắc chắn, trầm thấp như băng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nhẹ giọng nói.

Tôi: “Đứa nhỏ không thể không có cha, anh muốn để nó mồ côi cha, một gia đình không đầy đủ?”

Dị Tư Ẩn: “Ai nói vậy!”

Dứt lời, tay phải của anh ta giơ lên ôm lấy tôi, tay trái, tay trái chuyển qua bụng của tôi, chậm rãi vuốt đi vuốt lại.

Dị Tư Ẩn: “Sau này cho dù đem mệnh của tôi ra để uy hiếp cô viết hưu phu thư, không đúng, đem mạng của đứa nhỏ để uy hiếp viết hưu phu thư, cô đều không được viết. Rõ chưa?”

Tôi: “Mạng của đứa nhỏ phải…”

Anh ta lập tức cúi đầu nhìn tôi, một đôi con ngươi lạnh tới tận xương.

Dị Tư Ẩn: “Cô dám viết?”

Tôi nở nụ cười, tính khí trẻ con của anh ta phát tác rồi, lần đầu tiên tính khí trẻ con của anh ta phát tác trước mặt tôi, lúc này tôi chỉ có thể an ủi bảo bảo thôi.

Tôi: “Không dám viết.”

Dị Tư Ẩn: “Coi như là em thức thời.”

Tay phải của anh ta dần dần chuyển sang cằm của tôi, sau khi chậm rãi nâng lên, tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau. Tôi đã bao lâu không gặp anh ta rồi? Bộ dáng của anh ta vẫn giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi. Tôi không biết giai đoạn này anh ta đã phát sinh ra chuyện gì, anh ta không nói với tôi, tôi cũng không chủ động nhắc tới, đoạn thời gian đó khẳng định có quan hệ với tập đoàn Chu thị.

Dị Tư Ẩn: “Vẫn đang thất thần?”

Tôi: “Không để ý liền nghĩ tới chuyện khác .”

Anh ta yên lặng nhìn tôi, không hỏi tôi nghĩ gì, anh ta đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi của tôi, một chút lại một chút, cùng với trước đây giống nhau, chưa từng dịu dàng lấy một lần. Tôi mặc anh ta hôn, hai ta giơ lên ôm lấy anh ta.

Nhưng khi tôi sắp ôm được anh ta, tay của tôi đột nhiên ôm hụt. Đợi tới khi tôi lấy lại tinh thần thì không còn thấy Dị Tư Ẩn đâu, chỉ có Viên Doanh bộ dáng đang suy nghĩ phóng đại trước mắt tôi.

Viên Doanh: “Cậu mơ thấy gì vậy? Vẻ mặt xuân. Tình.”

Tôi bị làm giật mình tỉnh dậy, tôi nhìn trần nhà trong phòng bệnh. Vừa rồi là mơ, Dị Tư Ẩn không tới, thực sự là mơ, chân thực tới nỗi tôi thực sự cho là mơ.

Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu sao vậy? Cậu mộng thấy ai rồi, hẳn không phải là?”

Tôi: “Mộng thấy Dị Tư Ẩn, tưởng rằng anh ta tới rồi, thực ra chỉ là mộng.”

Viên Doanh: “Tình Thiên, có phải là cậu rất buồn hay không? Mị lực của Dị Tư Ẩn rất lớn, cậu và anh ta lại có con với nhau, cậu đối với anh ta nhớ mãi không quên cũng là bình thường. Nhưng cậu đừng quá buồn, nếu anh ta vẫn là một người sống, vừa nãy của cậu khẳng định là mộng, nhưng anh ta hiện giờ là quỷ, anh ta có thể nhập mộng.

Mắt của tôi đột nhiên sáng lên, tôi lập tức túm lấy tay cô ấy hỏi.

Tôi: “Cậu nói thật sao, anh ta có thể nhập mộng?”

Viên Doanh: “Đúng a, quỷ tất nhiên có thể nhập mộng rồi, quỷ cao cấp có thể chủ đạo cảnh trong mọng của cậu nữa đó, nhưng thời gian không nhiều lắm, một tháng chỉ có thể nhập mộng một lần, nếu không sẽ hao tổn linh hồn.”

Tôi: “Dị Tư Ẩn vừa nãy đã tới gặp mình rồi, anh ta bây giờ bị sự việc kéo chân, không thể chân chính tới gặp mình. Anh ta ở trong mộng là truyền đạt ý tứ này sao?”

Viên Doanh vô cùng nghi hoặc nhìn tôi, đầu đột nhiên nghiêng về phía tôi, con mắt của cô ấy đột nhiên phóng đại, dọa tôi một trận.

Viên Doanh: “Nhìn cậu không có tiền đồ, vừa nãy bị mình dọa tới sao? Cậu gặp nhiều quỷ như vậy còn sợ cái gì a?”

Tôi: “Mình đang cùng cậu nói chuyện chính sự đó.”

Viên Doanh: “Được, chính sự, anh ta truyền đạt ý tứ gì, ở trong mộng không nói với cậu, cậu lại hỏi một người ngoài cuộc như mình?”

Đều nói người trong cuộc nhìn không rõ, tôi lần này đã coi như được thể nghiệm rồi. Dị Tư Ẩn ở trong mộng chỉ nhắc với tôi chuyện hưu phu thư, lần này anh ta nhập mộng chính là vì cảnh cáo tôi.