Sau khi hiểu rõ, hai tay của tôi nắm chặt lại. Thực sự phải như vậy sao? Thực sự chỉ có thể như vậy thôi sao?

Dung Khuynh: “Có một số chuyện chắc cô đã hiểu được rồi.”

Mắt thấy anh ta muốn rời đi, tôi lập tức gọi anh ta lại.

Tôi: “Nếu như quan hệ của anh ấy và Chu Tiên bị giải trừ, lại cùng tôi kết hôn thì sao?”

Dung Khuynh: “ Nếu như vậy thì đó cũng là chuyện của sau này.”

Tôi: “Đã có bắt đầu rồi, đột nhiên lại kết thúc, ai có thể chịu nổi chứ?”

Anh ta nhìn tôi một cái, không tiếp tục nói nữa mà bước chân nhanh chóng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trên mặt tôi. Tôi bỗng trở nên hoảng hốt.

Tôi: “Phải làm thế nào mới có thể giải trừ quan hệ đây? Lúc đầu là Tịch Hoa tìm tôi, tôi viết hưu thư mới được. Lẽ nào…”

Mắt của tôi mạnh mẽ trừng lớn. Lẽ nào phải để Chu Tiên cam nguyện viết hưu phu thư mới được? Ở âm phủ chỉ có nữ giới hưu nam giới? Hoặc là nói, nếu như quỷ và người kết hôn, chỉ bên nữ mới có quyền viết hưu thư?

Nếu thực sự là như vậy, sự việc phiền phức rồi. Tôi biết cảm tình của Chu Tiên đối với Dị Tư Ẩn. Cô ta vẫn luôn cho rằng hai người là thanh mai trúc mã.

Tôi: “Tôi sẽ không giao đứa nhỏ ra, càng không thể để cho nó không có cha.”

Chính tại lúc này, tiếng cười khanh khách vang lên. Tôi nhìn thấy một tiểu quỷ tròn xoe từ dưới đất chui lên. Khi nhìn thấy mặt của nó, trong mắt của tôi chứa đầy sự vui mừng.

Tôi lập tức từ trên giường đứng dậy, nhéo nhéo mặt của nó.

Tôi: “Cầu cầu, thực sự là em sao. Em bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Nha, chị đừng nhéo mặt em. Sau khi em tới cô nhi viện Phúc Tinh thì mới biết tất cả chỉ là một cái bẫy. Chị xinh đẹp, em đã liên lụy chị rồi.”

Tôi: “Chủ nhân của em sao rồi?”

Nó cười hi hi, quay một vòng tròn tại chỗ.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân sao có thể có chuyện gì chứ? Ngài ấy rất tốt. Tên đạo sĩ thối đó bị đánh trúng, bây giờ bị trọng thương, bỏ trốn rồi. Học trưởng đó của chị bị thương không nhẹ. Sau đó thì cảnh sát tới, tình hình cụ thể em cũng không biết.”

Chuyện này dây dưa tới cảnh sát. Tới lúc đó chuyện ở cô nhi viện Phúc Tinh cũng không thể giấu được. Nếu nói vậy, cảnh sát rất nhanh sẽ truy cứu trên đầu Hướng Phong, tới lúc đó, chuyện sát hại cha mẹ học trưởng sẽ được vạch trần.

Nếu như thuận lợi, nửa đời còn lại của Hướng Phong sẽ phải vượt qua trong lao ngục. Nhưng sẽ thực sự có thể thuận lợi sao?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chủ nhân bảo em truyền lời tới chị, ngài ấy sẽ cùng người đàn bà thối kia giải trừ hôn ước.”

Nói tới đây, nó lại cười hi hi, bổ xung nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em rất lịch sự, em không gọi Chu Tiên là người đàn bà thối, là chủ nhân gọi cô ta như vậy đó.”

Tôi nghĩ tới gương mặt lạnh lùng đó của Dị Tư Ẩn, khi anh ấy nói mấy chữ người đàn bà thối đó, sẽ như thế nào?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Có phải là chị rất vui hay không? Chỉ cần giải trừ hôn ước, chị lại gả cho chủ nhân. Hai người danh chính ngôn thuận, sẽ không phân khai nữa!”

Nghĩ tới cuộc sống sau này, tôi tất nhiên là sẽ vui, nhưng cùng với vui vẻ lại ẩn giấu sự lo lắng.

Tôi: “Cầu Cầu, Dị Tư Ẩn không bị thương chút nào chứ?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Hẳn là không có, em thấy chủ nhân rất tốt.”

Tôi nhẹ gật đầu, không nói chuyện, tôi buông trái tim đang lo lắng xuống.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Oa, ảnh của chủ nhân, lần đầu tiên em mới thấy đó!”

Cầu Cầu vừa nói vừa nhảy lên. Cả người bay về phía ảnh của Dị Tư Ẩn. Tôi thuận thế nhìn qua, đó là một tấm ảnh đen trắng, là di ảnh của Dị Tư Ẩn.

Trên ảnh anh ấy mặc một bộ tây trang màu đen, cà vạt ca-ro, tóc chải rất thuận.

Bức ảnh là một di ảnh tiêu chuẩn, lúc chụp bức ảnh này khẳng định là vẫn chưa chết. Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, sao lại có thể nghĩ tới chuyện đi chụp di ảnh chứ? Dị Tư Ẩn đã sớm đoán được là mình sẽ chết sao?

Đem theo hoài nghi, tôi đi về phía bức ảnh. Tuy rằng là anh đen trắng, nhưng tôi nhìn thấy ảnh cũng giống như nhìn thấy người.

Vào lúc tôi đang nghi hoặc bước về phía di ảnh, người ở bên trong ảnh cư nhiên lại động.