Oropesa Seth nhẹ nhàng miết cằm Khải Nhạc, đưa mắt nhìn đôi mắt ẩm ướt của cậu, từng chữ từng chữ nói:

“Khải… Đây là cuối cùng ta tha thứ cho em, em ngàn vạn lần đừng gạt ta! Tình yêu của em với ta mà nói là trọng yếu như vậy, vì em ta thậm chí có thể không tiếc điều gì cả, ta không cách nào thuyết phục chính mình không yêu em nữa! Nếu như… Nếu như lần này ta lại bị lừa…, ta không cách nào tưởng tượng chính mình sẽ làm ra cái gì, ta nghĩ… Ta nhất định sẽ kéo em xuống địa ngục!”

Lời nói Oropesa Seth như là uy hiếp, lại càng giống như khẩn cầu, ngữ khí kích động mà áp lực, đôi mắt nhìn thẳng lấy Khải Nhạc tựa hồ đang chờ đợi đáp án, yếu ớt trở thành sắc thái duy nhất trong mắt của hắn.

Hắn biết rõ, chính mình không cách nào buông tha cho Khải Nhạc, tình yêu của Khải Nhạc với hắn mà nói là hấp dẫn như vậy, là hắn kiếp này chỉ muốn một lần duy nhất có được, hắn cũng không phải thật tâm muốn Khải hận mình, chỉ là vì hắn muốn cậu sụp đổ để tìm một người chèo chống, chỉ là muốn cho Khải đối với mình biểu hiện một chút tình cảm, mà hôm nay, lại làm cả hai đều bị tổn thương.

Hiện tại, ở trước mặt mình chính là một hồi chiến tranh, là một ván cược, nếu như hắn thua, thì có thể sẽ mất hết tất cả. Ngược lại, nếu như hắn thắng, liền sẽ có được thứ mà hắn tha thiết có nhất.

Rất hiển nhiên, hắn cũng không phải một người thấy khó mà lui, càng sẽ không phải người dễ bỏ cuộc, nếu như không chiếm được tình yêu của Khải Nhạc, hết thảy với hắn mà nói đều không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

“Bội! Tôi yêu anh! Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cho dù có xuống địa ngục, tôi quyết không hối hận!”

Khải Nhạc dùng hành động cùng hứa hẹn với trả lời, cậu mừng rỡ mà ôm chặc lấy Oropesa Seth gần trong gang tấc, cơ hồ muốn chính mình dung nhập vào trong cơ thể của hắn, tâm tình cuồng hỉ tràn ngập lấy toàn thân của hắn, từng tế bào tựa hồ cũng ở hoan hô tung tăng như chim sẻ, huyết dịch đều sôi trào, giờ phút này cho dù dùng toàn bộ thế giới trao đổi với hắn, hắn cũng sẽ không nguyện ý…

Nguyên lai, lưỡng tình tương duyệt là thế mỹ như vậy, cậu cảm giác mình trước kia thật là ngốc, hết lần này đến lần khác muốn né tránh hạnh phúc này, không chỉ lãng phí một cách vô ích như thế, còn làm tổn thương Bội. Lần này, cậu sẽ chú tâm cảm thụ phần tình yêu này, phần nhân tình này, phần này hạnh phúc… Đem tất cả tình cảm dành hết cho Bội không giữ lại gì, đền bù những tổn thương đã tạo ra cho Bội.

“Khải…”

Oropesa Seth nức nở nói, thần kinh căng cứng lập tức thư giản xuống, đạt được ước muốn vui sướng từ ngực liên tục không ngừng mà tuôn ra, vì kích động mà nước mắt cũng dần dần mơ hồ hai mắt, nhưng hai tay lại trở nên u buồn bất quyết, cử động ở giữa không trung mà không dám rơi xuống, loại hạnh phúc hư ảo này trước nay chưa có, hắn sợ vừa chạm vào sẽ biến mất không thấy gì nữa, hắn thật sự đã có được rồi sao? Hắn thật sự đã có được tình yêu của Khải?

“Bội! Tôi yêu anh! Tôi yêu anh…”

Ngữ khí Khải Nhạc kiên định truyền đến bên tai Oropesa Seth, hai tay hắn đang ôm eo cậu càng dùng sức, giống như sợ cậu sẽ hối hận.

Lại cũng không chút chần chờ nào, Oropesa Seth không thể chờ đợi được mà ôm Khải Nhạc chặt hơn, nước mắt cũng thuận theo khuôn mặt cương nghị của hắn chảy xuống, nhưng lần này là nước mắt vui mừng, hạnh phúc dĩ nhiên cũng có thể chạm tay đến.

“Khải! Em biết không? Ta thật sự rất yêu em, ngàn vạn lần đừng rời xa ta được không?”

Oropesa Seth vội vàng nói nói, hai tay càng thêm dùng sức mà ôm lấy Khải Nhạc.

“Ừm…”

Khải Nhạc ở trong lòng Oropesa Seth dốc sức liều mạng gật đầu, nước mắt lại một lần nữa tràn lan:

“Tôi biết rồi, tôi sẽ không bao giờ…! Bội, tôi yêu anh, tôi thật sự thật sự yêu anh!”