Không gian trở nên yên lặng…

Tĩnh mịch, đến cùng đã qua bao lâu Khải Nhạc cũng không biết, đến khi cảm giác được trên mặt truyền đến cảm giác ấm áp, mới khiến cho cậu giật mình, cậu sững sờ ngẩng đầu, nhìn Oropesa Seth nhu tình như nước mắt, lòng bàn tay của hắn vẫn là ấm áp như vậy.

Tại sao có thể như vậy? Hắn không phải nên tức giận sao? Có lẽ hắn là đang chờ đợi sinh khí, dù sao, bộ dáng của hắn hiện tại là đang sinh khí!

Không biết vì sao, bốn mắt nhìn nhau giống như nam châm dính lại một chỗ, trong đó hàm nghĩa, tự hồ chỉ có người trong cuộc mới có thể biết được.

Ma xui quỷ khiến, Khải Nhạc vô thức đưa tay lên nhẹ nhàng xoa lấy bàn tay Oropesa Seth đang đặt trên mặt cậu, nhắm mắt lại, cảm nhận lòng bàn tay nhẹ nhàng, dùng mặt hưởng thụ chỗ ôn hòa đó, giữa hai người xuất hiện hình ảnh khó gặp.

Ôn hòa, cảm giác quen thuộc, tại sao chính mình không thể chống đỡ cảm giác ấm áp này?

Căn bản không có đạo lý không phải sao? Từ trước đến nay nếu không phải nằm mộng thì cũng không cảm thấy cảm giác mềm mại như vậy?

Hôm nay Khải thật kỳ quái, không phải nói cậu không thích nhu tình, mà dựa theo tình huống hiện tại, cậu lộ ra bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, tựa hồ không quá phù hợp với tính cách thường ngày của cậu.

Trong tưởng tượng, Khải phát giác được thân thể của mình đang thay đổi, nhất định phải thống hận hắn, nhưng tại sao bây giờ hành động và tưởng tượng hoàn toàn tương phản.

Không lẽ cậu lại muốn dùng chính sách dụ dỗ? Dù sao một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cậu lại muốn dùng cách này thoát khỏi hắn?

Trốn? Nhất định là như vậy, bằng không thì cậu sao có khả năng khi biết mình vì cậu làm nhiều chuyện như vậy, còn có thể đối với hắn ôn nhu thế này sao? Nhất định có âm mưu, nếu hắn không cẩn thận đề phòng thì lại một lần nữa sẽ bị lừa.

Oropesa Seth cảm thấy một thẩm, giống như sắp bỏ qua cho Khải Nhạc rồi, nhìn Khải Nhạc có chút không biết làm sao, cho dù có chút không muốn, nhưng mà nghĩ đến có lẽ là cậu đang tranh thủ ngụy trang để khiến hắn đồng tình cùng tín nhiệm, lập tức trái tim liền cảm thấy băng giá.

“Thật sự là khó được em sẽ chủ động tới gần ta! Sao vậy? Chê ta làm em bị thương còn chưa đủ nặng sao? Em không phải rất hận ta ư?”

Oropesa Seth lạnh lùng mà châm chọc, chỉ sợ chính mình sẽ nhất thời mềm lòng lại trúng kế của cậu, dù sao thì hiện tại Khải Nhạc là tuyệt đối không có khả năng đối với hắn ôn nhu.

Không chỉ có Oropesa Seth, Khải Nhạc cũng bị cử động của mình làm giật mình, cậu sững sờ nhìn bàn tay không còn vật gì, ôn hòa trên khuôn mặt lập tức mất đi, vẻ mặt hiện lên một tia cô đơn.

“Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ mình phải hận anh mới đúng!”

Khải Nhạc thấp giọng mà lẩm bẩm nói, vẻ mặt mờ mịt, như trả lời câu hỏi Oropesa Seth, lại giống như đang tự nói chính mình.

Oropesa Seth phút chốc bắt lấy cổ tay Khải Nhạc, cắn răng gằn từng chữ:

“Em lại muốn lộ ra vẻ mặt bất lực với ta như vậy để khiến ta mềm lòng có phải không? Ta sẽ không bị lừa nữa, loại diễn xuất thấp kém này chẳng lẽ em còn muốn dùng lại lần nữa sao? Lần này mặc kệ em dùng thủ đoạn gì, ta cũng sẽ không mềm lòng, càng không khả năng em có thể thoát khỏi ta! Em muốn hận thì hận đi!”

Hắn không thể lần nữa lại bị lừa, vẻ mặt cậu ai oán như vậy là làm cho ai xem? Chết tiệt, tại sao hết lần này tới lần khác cứ như thế làm cho người ta mềm lòng chứ?

“Hận? Tôi tại sao lại hận anh?”

Khải Nhạc yên lặng nhìn thẳng lấy Oropesa Seth, nghi hoặc hỏi.

“Em lại muốn giả ngu sao? Em hận ta cái gì trong lòng em không phải rõ ràng nhất sao?” Âm thanh Oropesa Seth tựa như từ trong kẽ răng nặn đi ra.

“Anh tại sao lại yêu tôi?”

“Em nói cái gì?”

Có phải hay không hắn nghe lầm, hôm nay rốt cuộc là Khải đã xảy ra chuyện gì, cậu lại muốn tìm hiểu nguyên nhân hắn vì sao yêu cậu, cái này có thể hay không lại là một trò đùa khác của Khải Nhạc?