“Khải! Nghe lời, đừng sợ, thả lỏng cơ thể, ta không muốn làm đau em.” Âm thanh Oropesa Seth thấp thẩm khàn khàn, đôi mắt thâm thúy tràn ngập dục vọng nhìn khuôn mặt Khải Nhạc đang ửng đỏ, hận không thể lập tức chiếm hữu lấy cậu.

Nhưng mà, một tia lý trí nói cho hắn biết, lần này hắn không thể để cho dục vọng khiến hắn mất đi khống chế làm cho Khải Nhạc bị tổn thương. Hắn muốn trân trọng cậu, để cho cậu cảm nhận được tình yêu của hắn. Trong suy nghĩ của hắn khi hai người yêu nhau là tràn đầy điềm mật, là tràn đầy ngọt ngào…

Tay của Oropesa Seth cũng không dừng động tác lại, ngón tay thon dài bên trong nơi nóng ướt kia tìm kiếm điểm mẫm cảm của Khải Nhạc, ngón tay từng chút từng chút căng ra, khiến cho hắn cảm nhận được sự mềm mại ở chỗ kia.

Khải Nhạc nhịn không được mà rên rỉ, ngón tay tựa hồ chạm đến bên trong, càng lúc càng sâu, bỗng nhiên chạm đến một điểm khiến cơ thể cậu không kiềm chế được run rẩy, một tiếng thở gấp từ trong miệng Khải Nhạc bật ra.

“Ưm… Ahh…” Cho dù nội tâm không muốn, nhưng mà không thể phủ nhận, dục vọng trong Khải Nhạc đã sớm được Oropesa Seth khơi dậy, không thể giãy giụa, cũng không thể thoát khỏi, chỉ có thể mặc cho do chính mình rơi vào vực sâu của dục vọng, hô hấp, lý trí, ngay cả linh hồn cũng tựa hồ đã mất đi kiểm soát.

Sâu trong đôi mắt đen chứa đầy dục hỏa của Oropesa Seth, mê mẫn thân thể lõa lồ dụ hoặc của cậu, bị nhìn chằm chằm khiến cậu đỏ mặt, đôi mắt cậu đã sớm xuất hiện lớp sương mù, che chắn mờ mịt, hé mở đôi môi mà hít lấy một hơi sâu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ biểu hiện một loại thần thái kiều mỵ, trùng kích lấy thị giác của hắn, khởi kích cấp độ dục vọng của hắn càng sâu hơn, dưới bụng càng thêm lửa nóng sục sôi.

Trong không khí tràn ngập hương vị ham muốn, Oropesa Seth lại vô cùng nhẫn nại, hắn từ từ cởi bỏ quần áo trên người mình, muốn giữa hắn và Khải Nhạc không có bất kỳ thứ gì ngăn cách, da thịt chặt chẽ dán vào nhau, không khí càng trở nên kích thích, Oropesa Seth rút ngón tay ra khỏi cơ thể Khải Nhạc, nâng chân cậu lên quấn qua eo hắn, hắn đã sớm không chờ đợi được nữa rồi.

“Khải! Ta muốn tiến vào.” Oropesa Seth ghé vào tai Khải Nhạc, thở dốc nói, sau đó nhanh chóng đem dục vọng của mình xuyên vào cơ thể Khải Nhạc.

"Ư-a..aaa…" Lập tức bị cự vật nóng bỏng sôi sôi mà tiến mạnh vào hậu nguyệt giữa hai chân, cậu cảm giác mật huyệt của mình chặt khít lại một lần nữa bị xâm phạm, vì đã đau đến cực hạn nên cậu không còn cảm nhận rõ được sự đau đớn, cậu muốn khóc, muốn hét thảm thiết, nhưng mà bắt buộc chính mình phải cắn chặt môi, không muốn lại phát ra âm thanh nào nữa, đây có thể là một loại cự tuyệt của cậu, chỉ có thể ở trong cổ họng mà nức nở nghẹn ngào!

Trong đầu trống rỗng, cậu dốc sức liều mạng mà hít thở, mặc dù đã dùng hết lí trí để cự tuyệt, nhưng cái loại thống khổ này vẫn cứ rõ nét mà truyền đến, cơn đau cứ như thế bao lấy từng nấc da thịt, cả cơ thể dường như đã cứng đi, không tài nào thả lỏng được.

Oropesa Seth hôn lên môi đang cắn chặt của Khải Nhạc bởi vì đau mà cắn chặt môi đến rướm máu, tiếp theo đó đem dục vọng của mình đẩy tới chỗ sâu nhất trong Khải Nhạc; đôi môi khêu gợi tựa vào vành tai mẩn cảm trấn an Khải Nhạc bằng giọng địu thấp thẩm khàn khàn nỉ non “Khải! Có phải rất đau hay không? Không phải sợ, thả lỏng cơ thể, chậm rãi hô hấp. Chậm rãi.”

Oropesa Seth trong lời nói mỗi câu mỗi chữ như vỗ về mà truyền vào trong đầu đang hỗn độn của Khải Nhạc.

Vì đã chịu không được loại cảm giác mãnh liệt sâu sắc này, hắn càng lúc càng tiến quân thần tốc trong cơ thể nóng bỏng của cậu.

Khải Nhạc hai tay nắm chặt lấy drap trải giường, thân thể mồ hôi ẩm ướt không ngừng thở dốc, hít thật sâu vào, sau mới nhẹ nhàng mà thở ra, cố gắng buông lỏng thân thể của mình, mong rằng có thể trong cơn đau đớn tìm được một chút nhẹ nhàng.