Vì cảm xúc phấn khởi nên Oropesa Seth tựa hồ không phát giác được vẻ mặt đang cứng ngắc của Khải Nhạc, hắn còn tưởng rằng Khải Nhạc chẳng qua là thẹn thùng, trong lòng càng thêm vui mừng “Khải! Ta không phải nói đùa, ta thật sự yêu em, mặc kệ em là nam nhân hay là nữ nhân ta đều yêu em, ta chưa từng trải qua loại cảm giác mãnh liệt như vậy, ta biết rõ cảm giác này chính là yêu!”

Xem ra trời cao không nghe được lời cầu nguyện của cậu rồi, bằng không thì tại sao chuyện này lại xảy ra với cậu cơ chứ? Khải Nhạc tự giễu mình, dù sao trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt, sự tình đã xảy ra thì phải dũng cảm đối mặt, đây chính là nguyên tắc sống của cậu.

Chuyện này ngay từ đầu có lẽ là bất đắc dĩ, nhưng mà bây giờ phương hướng phát triển đã bị sai lệch, cậu lại không có lý do gì để khiến cho sai lầm này lắng xuống. Khải Nhạc hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói ”Pharaoh! Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, thật lòng mà nói tôi thật sự không có khả năng tiếp nhận tình yêu của anh! Xin anh buông tay tôi ra.”

“Tại sao không thể tiếp nhận? Ta thật sự yêu em mà!” Oropesa Seth kích động quát lên, tăng thêm lực đạo trên tay.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng thổ lộ tình cảm của mình với bất kì ai, càng chưa bao giờ nói qua ba chữ ‘Ta yêu em’ với ai cả, với địa vị của hắn, muốn cái gì thì sẽ có được cái đó. Căn bản không cần phải đi tranh đoạt, mà hiện tại hắn đã biết được có một thứ hắn vẫn chưa có được. Cả trái tim đều trao cho cậu, tại sao cậu lại không tiếp nhận?

“Ahh!” Khải Nhạc bị đau nên nhíu chặt mày, nhưng vẫn không bỏ cuộc thuyết phục hắn buông bỏ ý niệm trong đầu, Khải Nhạc cố gắng phân tích “Có rất nhiều nguyên nhân, thứ nhất, tôi và anh giống nhau đều là nam nhân. Thứ hai, tôi không có khả năng sẽ yêu nam nhân. Thứ ba, tình yêu là chuyện của hai người, cần coi trọng ý của đối phương, cho nên tôi có quyền từ chối. Thứ tư, tôi cho rằng anh chỉ là một phút nhất thời, chẳng phải nam nhân phải yêu nữ nhân đúng không? Và điều quan trọng nhất là, ở đây cũng không phải là nơi tôi thuộc về, một ngày nào đó tôi sẽ trở lại thế giới của mình, đến lúc đó tôi sẽ rời đi, rời khỏi…”

“Đừng nói nữa!” Mắt Oropesa Seth lập tức trở nên đỏ bừng, lời nói của Khải Nhạc cơ hồ đốt cháy lý trí của hắn, hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ tiến lại gần nhìn vào mắt Khải Nhạc, hỏi “Em nói là em không yêu ta sao?”

Khải Nhạc không sợ hãi, đưa mắt nhìn thẳng vào con ngươi đầy tơ máu của hắn, kiên định nói: “Đúng! Tôi không yêu anh.”

“Không! Ta không tin, nếu như em không yêu ta thì tại sao lúc ở lễ hội không màng đến tánh mạng của mình để thay ta đở mũi tên kia?” Lời của Khải Nhạc nói làm cho Oropesa Seth tựa hồ như từ thiên đường rơi xuống, hắn như một tên tâm thần cuồng loạn nói, nghĩ đến việc cậu đã đỡ mũi tên cho hắn như vậy đã đủ chứng minh là cậu cũng yêu hắn.

“Anh đã hiểu lầm rồi, lúc ấy sự tình diễn ra quá bất ngờ, chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi.”

Toàn bộ chuyện này khiến cho Oropesa Seth sinh ra hiểu lầm, Khải Nhạc thả một hơi dài, hi vọng lời giải thích của mình có tác dụng.

“Em không phải vì yêu ta nên mới giúp ta đở mũi tên đó sao?” Oropesa Seth nhìn Khải Nhạc, ngữ khí thấp hơn, giống như đang lầm bầm.

Khải Nhạc nghĩ lần này chắc có hi vọng, thừa thắng xông lên nói: "Đúng vậy, anh thân là Pharaoh, cho dù người giúp anh ngăn mũi tên không phải là tôi, tôi nghĩ vẫn sẽ có rất nhiều người nguyện ý làm như vậy, cho nên, anh đã hiểu lầm rồi.”

“Không, ta không tin, em nhất định là yêu ta, tại sao lại không chịu thừa nhận?” Giờ phút này, Oropesa Seth tự nhiên nổi đóa lên giống như một đứa bé, bướng bỉnh cho rằng Khải Nhạc đang lừa mình.

“Tôi thật sự không yêu anh, tôi không cần phải lừa anh, tôi là một nam nhân bình thường, sao có thể yêu anh chứ?” Khải Nhạc biết rõ, loại sự tình này chỉ có thể giải quyết dứt khoát, không thể chần chờ.

“Ý em nói ta không bình thường sao?” Mắt Oropesa Seth có chút nheo lại.

“Tôi không phải có ý này, chẳng qua chỉ là… Ah…”

“Ta không muốn nghe nữa!” Oropesa Seth nổi giận cắt ngang lời Khải Nhạc…, cầm chặt tay Khải Nhạc, đột nhiên dùng sức kéo tay cậu đặt lên ngực, làm cho Khải Nhạc kêu đau một tiếng.