Nhìn thấy Lâm Thanh Nham gặp nguy hiểm, Diệp Huyền không chút suy nghĩ ôm lấy vòng eo thon gọn của Lâm Thanh Nham, bế cô lên ôm kiểu công chúa.
Sau đó đá một cú, Lục Kiên lập tức văng xa. “Cô không sao chứ?” Diệp Huyền ôm Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng hỏi. “Không, không sao.” Lâm Thanh Nham có chút kinh hãi, cô cũng không quan tâm tại sao mình lại bị Diệp Huyền ôm lấy. Bộ ng ực quyến rũ của cô không ngừng phập phồng, áp thật chặt vào cơ ngực của Diệp Huyền! Sự mềm mại và mùi thơm tột cùng lập tức rót vào mũi Diệp Huyền, khiến hắn bất giác hít một hơi thơm, bị cảnh tượng bên dưới hấp dẫn mà cúi đầu. Điều này thật không thể tin được, Diệp Huyền gần như sững sờ. Không phải chuyện đùa đâu. Nhìn từ góc độ này, bộ ng ực và khuôn mặt tuyệt đẹp của Lâm Thanh Nham đã có tác động thị giác cực mạnh đối với Diệp Huyền. “Không ngờ Lâm Thanh Nham lại xinh đẹp như vậy...” Diệp Huyền âm thầm nuốt một ngụm nước bọt! Mà Lâm Thanh Nham cũng không ngờ vừa rồi Diệp Huyền lại ra tay giúp cô không chút do dự như vậy. Phải nói là… Cực kỳ nam tính nha! Cảm giác cực kỳ an toàn! Cô nhìn vào mắt Diệp Huyền, mới phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào ngực cô khiến cô lập tức đỏ mặt. Không biết tại sao cô thực ra không hề ghét Diệp Huyền, trái lại tim cô đập rất nhanh, như có con nai nhỏ chạy loạn trong đó. “Này, anh nhìn đủ chưa?” “Thả tôi xuống, có rất nhiều nhân viên công ty đang nhìn...” Lâm Thanh Nhanh đỏ mặt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình. “Xin lỗi.” Diệp Huyền vội vàng đặt cô xuống, cười nhẹ: “Cô thật xinh đẹp, tôi có chút không nhịn được phải nhìn cô thêm vài cái.” “ y, đừng nói nữa.” Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng lay lay cánh tay Diệp Huyền, hiển nhiên là cảm thấy ngượng ngùng vì có nhiều người nhìn như vậy. Bộ dáng này của cô lại có thêm đáng yêu và quyến rũ. Đây là điều mà Diệp Huyền chưa từng thấy bao giờ. Hóa ra Lâm Thanh Nham cũng có mặt nữ tính như vậy! Điều này khá tốt! Khi Lâm Thanh Nham dần thay đổi quan điểm của mình về Diệp Huyền thì cái nhìn của Diệp Huyền đối với Lâm Thanh Nham cũng đang dần thay đổi. Phía bên kia. Lục Kiên bị Diệp Huyền đá một cước, bụng dưới run rẩy, đau đớn hét lên: “Diệp Huyền, tao sẽ gọi cảnh sát đến tống mày vào tù! Ối…!” “Lục Kiên, anh bị như vậy là đáng đời. Bảo vệ đâu, mau đến đây.” Lâm Thanh Nham nhớ tới vừa rồi cô suýt bị Lục Kiên làm bị thương, trong mắt hiện lên sự tức giận, vội vàng gọi bảo vệ đến! Đúng lúc này, một ông già mặc vest, đi giày da bước nhanh tới! “Phó chủ tịch!” Sau khi nhìn thấy người đến, các nhân viên trong tập đoàn vội vàng chào hỏi. Lục Chí Phàm! Cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lâm thị, cũng là cha ruột của Lục Kiên! Thời gian này ông ta đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, không ngờ lại đột ngột quay về vào lúc này. Trong lòng Lâm Thanh Nham có chút lo lắng. Con cáo già này đã kết thúc kỳ nghỉ sớm thì e rằng lại có kế hoạch gì đó sẽ gây bất lợi cho nhà họ Lâm rồi. Sau khi Lục Chí Phàm đi tới, ông ta túm lấy Lục Kiên, vẻ mặt đầy tức giận: “Đồ đáng xấu hổ, mau đến văn phòng của tôi!” “Cha? Cuối cùng cha cũng về rồi!” Khi Lục Kiên nhìn thấy cha ruột của mình đã trở về, ánh mắt lập tức sáng lên! Nhưng rất nhanh anh ta lại bị tức giận che mắt: “Tên khốn Diệp Huyền dám công khai tát con hai cái, hắn còn đá…” Diệp Huyền mỉm cười: “Cha của Lục Kiên, ông mau đưa con trai ông trở về đi. Quá nhục nhã rồi.” Lục Kiên càng thêm tức giận, thế nhưng anh ta bị Lục Chí Phàm trừng mắt một cái khiến hắn không dám hó hé gì nữa. Khi Lục Chí Phàm quay sang nhìn Lâm Thanh Nham thì vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, ông ta nở một nụ cười rồi nói: “Tổng giám đốc Lâm, thật xin lỗi. Tôi thay mặt con trai tôi xin lỗi cô!” Sau khi nói ra câu này, Lục Chí Phàm liền kéo Lục Kiên đến phòng làm việc của ông ta. “Chú Lục, đi từ từ thôi ạ.” Đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Nham cong lên, rõ ràng là đang giễu cợt. Khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Huyền cũng đang nhìn mình mà cười.