Giờ phút này Hà Phinh Đình chắc chắn sẽ phải chết, đương nhiên lời nói ra từ miệng cũng không còn chừng mực, bà ta chỉ muốn khiến Nam Ức Tịnh không thoải mái, hoàn toàn không bận tâm lời này của mình đại nghịch bất đạo như thế nào (1).

(1) đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.

Lời này vừa nói xong, cảm xúc của dân chúng vây xem liền trở nên dữ dội. Mệt cho việc bà ta từng là hoàng hậu nương nương của bọn họ, thế nhưng có thể nguyền rủa Đông Lâm bị diệt vong. Cũng không biết là ai dẫn đầu, mọi người đã trực tiếp nhao nhao cầm mọi thứ trong tay mình ném về phía Hà Phinh Đình, còn tức giận mắng chửi.

Hà Phinh Đình đâu dự đoán được những dân chúng thấp kém này lại dám dùng những thứ bẩn thỉu này ném và bà ta chứ, trên mặt bà ta đầy trứng gà trứng chim, còn có rau củ, thậm chí không thiếu phân heo, bà ta cảm nhận được nhục nhã chưa từng có từ trước tới nay, cái cảm giác nhục nhã này còn đáng sợ hơn so với cái chết, nếu không phải đang bị trói không thể di chuyển, chỉ sợ lúc này bà ta đã phát điên xông lên bóp chết Nam Ức Tịnh.

Đối mặt với căm giận cùng hận ý của Hà Phinh Đình, Nam Ức Tịnh chỉ bình tĩnh đứng đó, môi bất giác cong lên nụ cười nhẹ, ánh mắt thờ ơ lướt qua những người bên cạnh Hà Phinh Đình, sắc mặt Hà Tường tái nhợt, cả người không ngừng phát run, dáng vẻ vô cùng sợ hãi, mà Nạp Lan Nhược Phong lại vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, giống như vốn không phải hắn sắp chết.

Nam Ức Tịnh không khỏi nhíu mày liếc nhìn Nạp Lan Nhuợc Phong, nàng luôn luôn không có chút hảo cảm gì với hắn, trước đây chuyện hắn hành hạ nàng và Nạp Lan Thần Dật nàng vẫn nhớ rất rõ, nhưng cũng nói đến dù gì Nạp Lan Nhược Phong cũng coi như nửa bà mối cho nàng và Nạp Lan Thần Dật, vì vậy Nam Ức Tịnh liền tốt bụng hỏi, "Sắp hành hình rồi, dường như phế Thái tử không hề sợ hãi?"

"Người thắng làm vua người thua làm giặc. Nếu thua, ta cũng đã nghĩ đến kết cục này." Nạp Lan Nhược Phong liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh, trong mắt có chút tình cảm phức tạp. Nữ tử khiến hắn hận vô cùng này, nhưng cũng khiến hắn nhịn không được tán thưởng cùng bội phục, nếu như trước kia hắn biết được nàng là nữ tử như thế nào, không bắt nạt mà che chở nàng thật tốt, có phải mọi chuyện sẽ khác biệt không?

Nam Ức Tịnh lại không chú ý tới tình cảm phức tạp kia của Nạp Lan Nhược Phong, môi nàng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, nói với Nạp Lan Nhược Phong, "Nếu phế Thái tửu đã hiểu rõ như vậy, bổn tọa liền tự mình quyết định, đổi hình phạt chém đầu thành lăng trì, thế nào?"

Nạp Lan Nhược Phong nghe Nam Ức Tịnh nói không khỏi nâng mắt nhìn Nam Ức Tịnh, chỉ thấy được nàng đang cười. Nói đến tàn nhẫn, vẻ mặt của nàng không có chút khác biệt nào, vẫn là nụ cười sáng lạn mà xinh đẹp, hắn thực sự nhịn không được muốn hỏi một câu, rốt cuộc nữ nhân này có trái tim không đây?

Nạp Lan Nhược Phong không nói gì, nhưng Hà Phinh Đình bên cạnh bị vật bẩn dính vào mà chật vật đến không nhận ra nghe như vậy lại lập tức quát um lên, "Ngươi dám! Nam Ức Tịnh, hậu cung không thể tham gia chính sự, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Thế nhưng ngươi dám tự mình thay đổi mệnh lệnh của hoàng thượng, đây chính là tội chết!"

Nam Ức Tịnh nghe Hà Phinh Đình gào thế như vậy thì nụ cười trên môi lại càng sâu, trong mắt hiện lên lạnh lùng, nghiêng đầu liếc nhìn Hà Phinh Đình, trên người tỏa ra khí thế kiêu ngạo không hề kiềm chế, không sao cả nói, "Tội chết hay không cũng không do phế hoàng hậu bà định đoạt! Hôm nay bổn tọa làm như vậy, thật muốn nhìn ai dám không theo ý!"

Nói xong, Nam Ức Tịnh liền lên tiếng muốn thay đổi hình phạt, những triều thần này cực kỳ khó xử, nhưng ai cũng biết hoàng thượng cực kỳ sủng ái vị hoàng hậu nương nương này, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể quyết định. Rõ ràng cảm thấy không hợp lý hớp tình nhưng lại sợ đắc tội Nam Ức Tịnh, vì vậy liền đề xuất muốn xin chỉ thị của Nạp Lan Thần Dật.

Nam Ức Tịnh ngược lại cũng không có ý kiến gì với mấy việc này, dù sao xin ý chỉ của Nạp Lan Thần Dật vẫn có chung kết quả thôi, nàng cũng không ngại bôi xấu thêm cho Hà Phinh Đình, cho bà ta lo lắng sợ hãi một lúc. Chẳng qua đáng thương cho Nạp Lan Nhược Phong phải nhận đau đớn của việc lăng trì.

Phải biết rằng đau đớn khi lăng trì của Nạp Lan Nhược Phong, để Hà Phinh Đình nhìn trong mắt nhất định bà ta càng đau đớn hơn đi. Tuy Hà Phinh Đình luôn mong muốn quyền thế nhưng vẫn thật sự yêu thương người con trai này đến tận xương tủy, nếu để bà ta trơ mắt nhìn tất cả thì nhất định sẽ sống không bằng chết.

Chính là nàng muốn Hà Phinh Đình sống không bằng chết, muốn bà ta biết được tâm trạng lúc trước của Nạp Lan Thần Dật biết được chuyện mẫu phi ruột của mình bị độc chết, muốn bà ta phải đau đớn khi mất đi người thân, muốn bà ta trơ mắt nhìn người thân nhất của mình đau đớn mà bất lực không làm gì được.

Người mà quan viên phái đi xin ý chỉ của Nạp Lan Thần Dật trở về, thực sự lại làm cho người ta hiểu được cái gì là mở rộng tầm mắt.

Nạp Lan Thần Dật nói, "Ý chỉ của Hoàng hậu chính là của trẫm. Về sau Hoàng hậu nói gì nghe theo là được, không cần tới xin ý trẫm nữa."

Tuy trong lòng các vị đại thần oán thầm nhưng cũng không dám dị nghị. Dù sao vị tân đế này lòng dạ cực sâu, hoàn toàn không thể nhìn thấu suy nghĩ hắn, nếu không cẩn thận chọc giận hắn còn không biết sẽ có kết cục gì nữa đây.

Quan hành hình dựa theo phân phó của Nam Ức Tịnh liền bắt đầu lăng trì xử tử Nạp Lan Nhược Phong. Vốn lúc đầu dân chúng vây xem cũng hưng trí bừng bừng nhìn, nhưng càng về sau, tận mắt nhìn Nạp Lan Nhược Phong thành máu thịt mơ hồ, rất nhiều người đã không nhìn được nữa, thậm chí có người gan nhỏ đã hôn mê bất tỉnh.

Hà Phinh Đình bị đè lại bên cạnh liều mạng vùng vẫy, liều mạng gào thết. Vốn từ đầu là dáng vẻ điên cuồng nguyền rủa chửi bới Nam Ức Tịnh, càng về sau lại trở thành khóc lóc cầu xin nàng, "Ta van cầu ngươi, buông tha cho Phong nhi đi, toàn bộ đều là lỗi của ta, vì sao ngươi lại muốn hắn nhận lấy đau đớn như vậy?"

Nam Ức Tịnh lại đối với việc này không để tâm. Đến cả mấy quan viên ở đây đều không dám nhìn, nhưng nàng lại nháy cũng không nháy một cái, thậm chí một chút dao động trên mặt cũng không có, nàng lạnh lùng nhìn Hà Phinh Đình nói từng chữ "Ngươi không giữ được trái tim Hoàng thượng, Mộ Dung Nguyệt thì sai cái gì? Thần Dật sai cái gì? Vì sao chàng phải nhận lấy nhiều đau khổ như vậy?"

Hà Phinh Đình cũng chỉ có thể khóc, ánh mắt biến đỏ, bà ta biết bất kể bầ ta nói như thế nào cũng không thể thay đổi ý định của Nam Ức Tịnh, liền trực tiếp điên cuồng bắt đầu mắng, mà Nạp Lan Nhược Phong đang chịu đựng đau đớn như vậy, thậm chí ngay cả kêu to cũng không, thật sự khiến Nam Ức Tịnh bội phục.

Nạp Lan Nhược Phong nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, đột nhiên nhớ lại những chuyện trước kia hắn từng làm với Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh, chìm nổi trong nước, bên bờ sống chết, đây cũng chính là cảm giác hiện tại của hắn đi.

Hắn thật sự hạn. Vì sao Nạp Lan Thần Dật lại có thể nhận được tất cả yêu thương của phụ hoàng, mà hắn mặc kệ có cố gắng thế nào cũng chẳng chiếm được một câu khen ngợi, thậm chí một ánh nhìn từ ái cũng không. Vì sao phụ hoàng lại nhớ mãi không quên đối với Mộ Dung Nguyệt, còn đối với mẫu thân lại lạnh bạc như vậy? Mẫu hậu mới đúng là vợ cả của ông ta, chẳng lẽ không phải sao?

Ý thức dần trở nên mơ hồ, Nạp Lan Nhược Phong đã đau đến không còn cảm giác. Hồi tưởng lại toàn bộ mọi chuyện gần đây, đúng là một ngày hắn cũng chưa từng thực sự vui vẻ. Mỗi ngày đều sống trong hận thù cùng không cam lòng, thậm chí đến vợ cũng không cưới, Bỗng nhiên lại nhớ đến Hạ U Lan từng bị hắn cưỡng hiếp, nhất định nàng hận hắn đến chết đi?

Hắn cũng thực sự không ngờ mình lại làm ra chuyện cầm thú như vậy, chỉ là khi nghe được Hạ U Lan luôn miệng nói nàng thích Nạp Lan Thần Dật, ghen ghét đã ăn sâu bén rễ trong lòng hắn đối với Nạp Lan Thần Dật liền che mờ lý trí, mới khiến hắn làm ra chuyện như vậy. Thực ra hắn luôn muốn nói một câu thực xin lỗi với Hạ U Lan, đáng tiếc không còn cơ hội rồi.

"Hoàng hậu nương nương, xin hạ thủ lưu tình." Tiêu Đông Du nghe tin đến nhìn xem, lúc này trên người Nạp Lan Nhược Phong đã bị cắt hai mươi ba đao, cả người đã thành máu thịt lẫn lộn, hắn có chút không đành lòng nhìn qua, quỳ xuống nói với Nam Ức Tịnh.

Tuy hắn chỉ là người của Nạp Lan Nhược Phong trên danh nghĩa, nhưng tốt xấu gì cũng ở bên Nạp Lan Nhược Phong nhiều năm, đối với nỗi khổ của Nạp Lan Nhược Phong cũng hiểu ít nhiều, thực ra hắn cũng là người đáng thương.

Nam Ức Tịnh nghe Tiêu Đông Du cầu tình, nhìn thoáng qua dáng vẻ máu thịt lẫn lộn của Nạp Lan Nhược Phong, nghiêng đầu, lạnh nhạt nói, "Được. Hành hình đi. Tất cả chém đầu."

Người đang lăng trì Nạp Lan Nhược Phong lâu mồ hôi trên trán, lùi về sau một chút. Giơ tay chém xuống, cả nhà Hà gia phong quang khi ấy cứ như vậy biến mất, mà đã từng là Hoàng hậu Thừa tướng và Thái tử cuối cùng cũng hóa thành một nắm đất.

Trải qua chuyện này, trên triều đình liền náo thành một đống hỗn loạn. Đối với ý chỉ của Nam Ức Tịnh chính là lớp sóng này đến lớp sóng khác, nhưng dù ở những lúc đầu sóng ngọn gió này, Nạp Lan Thần Dật vẫn sủng ái Nam Ức Tịnh trước sau như một.

"Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương hành động tàn nhẫn, không hề có lòng nhân từ, thật sự không thể làm nhất quốc chi mẫu." Một vị đại thần ngôn từ chính nghĩa nói. Bọn họ đều có tâm tư xấu trong lòng, muốn đưa con gái trong nhà lên long sàng, mượn lần này lấy lòng Nạp Lan Thần dật, đương nhiên không hy vọng Nam Ức Tịnh bám lấy vị trí hoàng hậu không rời rồi.

"Đúng vậy Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ở hậu cung lại tham gia chính sự, lại dám tự mình thay đổi thánh chỉ của hoàng thượng, thực sự là yêu tinh họa quốc, hoàng thượng ngàn vạn lần không thể mê đắm nữ sắc, hủy đi cơ nghiệp trăm năm của Đông Lâm ta!" một cựu thần râu đã hoa râm có chút kích động nói. Suy nghĩ cho giang sơn xã tắc Đông Lâm, tuyệt đối không thể giữ lại yêu nữ Nam Ức Tịnh này tới rối loạn quân tâm (2)!"

(2) quân tâm: lòng vua

"Đúng đúng đúng, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương chính là yêu nữ Ma Cung, nữ tử như vậy sao xứng làm hoàng hậu?" Những đại thần khác cũng nhao nhao phụ họa theo.

Nạp Lan Thần dật ngồi trên long ỷ trên cao, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, dường như tuyệt đối không hề tức giận, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy được trong đôi mắt đen tuyền đã vô cùng u ám, đó chính là điềm báo hắn đã tức giận.

Nhìn triều thần tranh nhau, liên tục bẩm báo, Nạp Lan Thần Dật chỉ cười như không cười nhìn bọn họ, lạnh lùng nghe. Có thể những triều thần này nói một hồi không thấy Nạp Lan Thần Dật phản ứng liền ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Nạp Lan Thần Dật thấy những triều thần này không nói lời nào mới lười biếng ngồi thẳng người, đôi mắt sắc bén đảo qua một loạt những người vừa góp lời, lên tiếng, "Các vị ái khanh đều nói xong rồi?"

Vốn những đại thần ngôn từ chính nghĩa bị Nạp Lan Thần Dật đảo mắt qua, trong lòng đều không tự chủ cảm thấy sợ sệt, bị Nạp Lan Thần Dật không nhanh không chậm hỏi như vậy, chính là một người cũng không dám trả lời.

Rõ ràng Nạp Lan Thần Dật không hề biểu hiện chút tức giận nào, rõ ràng hắn vẫn vân đạm phong khinh như vậy, nhưng một câu đó lại khiến bọn họ không biết nên đáp ra sao, thậm chí là không dám trả lời.

Nạp Lan Thần Dật nhìn dáng vẻ câm như hến của những tên triều thần này, không khỏi muốn cười. Mới vừa rồi không phải bọn họ còn nói đến rất xúc động sao, sao bây giờ ngược lại một người cũng không dám nói nữa? Hừ, lại muốn chen lời muốn hắn phế hậu, một đám chán sống rồi?

"Hoàng ái khanh, trẫm nhớ ngươi có một người con gái, nghe nói đoan trang hào phóng, mỹ lệ động lòng người?" Nạp Lan Thần Dật trầm ngâm trong chốc lát, giả vờ như vừa nhớ đến gì đó, cười híp mắt với một đại thần đứng đầu kia nói, vẻ mặt dường như vô cùng ôn hòa, không chút lực sát thương nào.

Hoàng Ái Khanh được Nạp Lan Thần Dật điểm tên nghe muốn hỏi đến con gái nhà mình thì không khỏi kích động. Chẳng lẽ hoàng thượng đã thông suốt, muốn phế Nam Ức Tịnh, lập con gái nhà ông ta làm hoàng hậu sao? Nghĩ tới đây ông ta không khỏi cười nói, "Không sai, quả thật vi thần có một người con gái, nhưng đoan trang hào phóng, mỹ lệ động lòng thì không dám nhận rồi."

Các triều thần nghe Hoàng Ái Khanh này nói, một đám không khỏi lộ ra vẻ mặt ghen tỵ. Thực ra rất nhiều triều thần đều có tâm tư như vậy, chỉ tiếc bị tên Hoàng ái khanh này đoạt trước, ngược lại hoàng thượng lại quan tâm đến con gái nhà ông ta, nếu như con gái ông ta lên làm Hoàng hậu, không phải bọn họ đều là người khổ công làm giá y cho nàng ta hay sao? (*)

(*) Ý ở đây là tên Hoàng Ái Khanh này là đại thần, quan to chức lớn nên dẫn đầu mở miệng đòi phế chị Ức Tịnh, đám quan viên nhỏ hơn chỉ có thể phụ họa theo, thế nên nếu con gái ông ta được làm hoàng hậu mặc áo cưới cùng hoàng thượng thì không phải do bọn họ làm không công giúp sao.

Mà trên mặt tên Hoàng Ái Khanh này cũng có chút dao động, tuy ông ta nói lời khiêm tốn nhưng nếu Hoàng thượng đã nhắc đến con gái nhà ông ta, dù cho không thể làm Hoàng hậu thì ít nhất cũng đủ để làm cung phi rồi. Phải biết rằng ngoại trừ Nam Ức Tịnh làm Hoàng hậu thì Nạp Lan Thần Dật không có lấy một người phi tử, nếu như con gái ông ta được vào cung, địa vị này của ông ta liền thay đổi rồi. Nói không chừng con gái còn có thể khiến Nạp Lan Thần Dật vui vẻ, ông ta còn có thể thăng quan tiến chức đấy.

Nhưng lời tiếp theo của Nạp Lan Thần Dật lại khiến cho sắc mặt mọi người đều thay đổi. Những triều thần kia thì là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, mà Hoàng Ái Khanh lại là dáng vẻ sấm sét giữa trời quang. (3)

(3) sấm sét giữa trời quang; tai hoạ đột ngột; đất bằng nổi sóng (xảy ra những chuyện ngoài dự tính

Chỉ thấy Nạp Lan Thần Dật vẫn cười tươi tao nhã như ngọc, ngón tay thon dài nhẹ phất áo bào, giọng nói ôn hòa nhã nhặn, chậm rãi nói, "Hoàng ái khanh không cần phải khiêm tốn. Trẫm thấy con gái nhà ngươi không sai biệt lắm. Người tới, tuyên ý chỉ của trẫm, nữ nhi của Hoàng ái khanh Hoàng La Yên đoang trang hào phóng, mỹ lệ thánh thiện, chính là mẫu mực của nữ tử Đông Lâm ta, bây giờ liền sắc phong thành La Yên Thánh Cô, đến Lưu Thủy Am cầu phúc thay Đông Lâm ta."

Hoàng Ái Khanh đâu thể ngờ sẽ có kết cục như vậy. Hoàng thượng lại có thể sắc phong con gái ông làm thánh cô, ném vào am ni cô ở. Đi am ni cô, đó chẳng phải cả đời đều không thể lập gia đình sao? Thanh xuân của con gái tốt nhà ông không phải bị hủy đi rồi sao?

Nạp Lan Thần Dật nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoàng Ái Khanh, không khỏi tốt bụng nhắc nhở, "Tại sao Hoàng ái khanh không tiếp chỉ đi? Chẳng lẽ bất mãn đối với sắp xếp của trẫm? Hay là cảm thấy con gái ngươi cả đời này không thể gả mà cầu phúc thay Đông Lâm rất oan ức?"

Hoàng Ái Khanh nhìn vẻ mặt ôn hòa của Nạp Lan Thần Dật, lúc này mới chính thức nhìn rõ được sau gương mặt ôn hòa nhã nhặn này ẩn giấu lòng dạ phúc hắc đen tối như thế nào. Bị Nạp Lan Thần Dật "ôn hòa" nhìn như vậy, ông ta nào dám nói một chữ không?

Sớm biết vậy ông ta đã không tham gia vào, vậy mà hủy đi cả đời của con gái. Nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì lĩnh chỉ. Mà những đại thần khác đều thầm cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ chỉ phụ họa một chút, cũng không can thiếp vào.

Xem ra Nạp Lan Thần Dật sủng ái Nam Ức Tịnh không phải là giả, thế nhưng có thể nguyện ý vì Nam Ức Tịnh trái ý triều đình, nhưng không ai lại dám nhiều lời một chữ.